Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa


Mạc Ninh Viễn đi vào phòng, trong phòng còn có một người đàn ông mặc áo đen tên là Lâm Tường, bề ngoài xấu xí, lại mang nhàn nhạt sát khí.

"Anh bị thương?" Mạc Ninh Viễn nhíu nhíu mày, y rất ghét mùi máu tanh, thứ mùi đó làm toàn thân y thấy vô cùng khó chịu.

Lâm Tường gật đầu, "Không sao."
Vẻ mặt Lâm Tường rất bình tĩnh, trên mặt cũng không tỏ ra đau đớn, rõ ràng đã quen với việc bị thế này, Mạc Ninh Viễn cũng không nói thêm gì nữa, y chỉ là thuê Lâm Tường, quan hệ giữa hai người vốn là người thuê và người được thuê mà thôi.

"Ba trăm vạn đã gửi qua thẻ của anh." Mạc Ninh Viễn vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay nói.

Đây không phải lần đầu y giao dịch với Lâm Tường, nên y biết rõ người này làm việc rất quả quyết, bởi vậy y cũng không hỏi kết quả làm gì.

Lâm Tường nhẹ gật đầu, lãnh đạm đáp, "Ừ, "
Mạc Ninh Viễn híp mắt nhìn Lâm Tường, "Vậy đây là lần cuối chúng ta gặp nhau."
Lâm Tường không nói gì, đứng lên đi mất.

Mạc Ninh Viễn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn như là con gái của mình, nhìn qua thì rất sạch sẽ, nhưng thực chất đã bị nhuốm máu từ khi nào.

Mạc Ninh Viễn mở cửa sổ ra, gió từ ngoài thổi vào người lành lạnh, Mạc Ninh Viễn bình tĩnh đứng một bên bệ cửa sổ, hít một hơi thật dài.


Lương Vi ngồi trước mặt Mạc Ninh Viễn, nhàn nhạt báo cáo lại tình hình làm việc gần đây ở công ty, cái bà Giang gia kia thật sự không muốn buông tha bọn họ, nhưng hiện tại lực lượng của Giang thị đều chủ yếu lo đối phó với đối thủ không đội trời chung Lương thị, nên coi như không đáng lo ngại bao nhiêu, Lương Trầm này tàn nhẫn độc ác, năng lực cũng không tồi, nên khiến cho Giang gia gặp không ít rắc rối
Lương Vi gấp lại văn kiện, nhìn vẻ mặt Mạc Ninh Viễn không chút gợn sóng, cuối cùng bổ sung thêm một câu, "Mạc thiếu, Chu Đào bị người khác phế bỏ hai chân, người xuống tay dường như rất lão luyện, đánh nát xương của hắn, đến đứng lên cũng không được nữa."
Mạc Ninh Viễn nhướn mày, kinh ngạc "A" một tiếng, "Ra là vậy! Đánh kẻ sa cơ như thế, thì xem ra hắn đắc tội không ít người nha!"
Lương Vi nhàn nhạt cười cười, nói: "Đúng vậy! Tường đổ mọi người đẩy, nên chỉ sợ Chu tiên sinh làm người không có đức mới phải bị như thế, thôi cậu chủ, tôi còn có việc đi xuống trước."
Lương Vi này! Thật không dễ lừa được anh ta, Mạc Ninh Viễn lắc đầu, rõ ràng y đã xử lý sạch sẽ như vậy, mà hết lần này tới lần khác người đầu tiên anh ta nghĩ tới đều là y, loại cảm giác này, thật sự làm y chán ghét.

Mạc Ninh Viễn gác chân lên bàn, câu lên nụ cười châm chọc, tính mạng của y và một tay của Chu Đào có thể ngang nhau sao? Hắn ta tính là cái khỉ gì chứ?
Tiếng điện thoại vang lên, khóe miệng Mạc Ninh Viễn vô thức giật giật, trước kia đều là y gọi điện cho Giang Minh Dịch, bây giờ thì ngược lại, bây giờ Giang Minh Dịch như cả ngày không có việc gì làm, so với bà kia còn phiền hơn.

Không biết lần này Giang Minh Dịch lại muốn tra hỏi gì đây.

"Alo, Giang tiên sinh, có chuyện gì không?" Mạc Ninh Viễn miễn cưỡng hỏi.

Giang Minh Dịch nghe thấy giọng nói lười biếng của Mạc Ninh Viễn bên kia, nhẫn nại nói: "Không có gì, chỉ là muốn mời cậu ăn cơm thôi."
Giặc đến thì chặn, nước lên thì nâng nền, Mạc Ninh Viễn thờ ơ nhíu mày, "Được! Anh mời?"
Không ngờ tới Mạc Ninh Viễn sẽ đồng ý nhanh đến vậy, Giang Minh Dịch ngơ ngác, "Ừ, tôi mời."
"Tôi qua đó đón cậu." Giang Minh Dịch nói.


"Không cần, đợi tôi xử lý xong văn kiện sẽ qua liền, nhanh lắm, địa điểm ở đâu?" Mạc Ninh Viễn thờ ơ hỏi.

Giang Minh Dịch ngồi trong nhà hàng, bực bội nhìn thức ăn trước mặt, hắn đến lúc 11 giờ, đã 1 tiếng trôi qua vẫn chưa thấy Mạc Ninh Viễn, mỗi lần gọi tới, Mạc Ninh Viễn đều trả lời là sắp xong rồi, sắp xong rồi, còn xíu nữa sẽ xử lý xong, nói hắn kiên nhẫn đợi thêm tí nữa.

Giang Minh Dịch nắm chặt tay, Mạc Ninh Viễn dám đùa giỡn hắn! Không sai, chính xác là người kia đùa giỡn hắn.

Đồ ăn đã thay đổi hai lượt, người kia nói sẽ lập tức tới đây mà vẫn y chưa đến, nếu không phải đang đùa hắn thì đang làm gì?
"Mạc Ninh Viễn, nếu cậu mà không tới, tôi lập tức qua đó xách cậu đi." Giang Minh Dịch tức giận rống qua điện thoại.

Mạc Ninh Viễn nhìn điện thoại, lặng lẽ lườm một cái, Giang Minh Dịch này lúc đe doạ người khác, một chút khí thế cũng không có, thật sự là bị lụt nghề rồi.

Y còn tưởng Giang Minh Dịch sẽ nói, Mạc Ninh Viễn, nếu cậu lại không tới, tôi lập tức sẽ giết chết cậu.

Vậy mới biết là Giang Minh Dịch đổi tính rồi ha! Nên y sẽ từ từ đến đó.

"Chờ thêm chút nữa tôi đến ngay, bây giờ trên đường đang kẹt xe!" Mạc Ninh Viễn xin lỗi nói, "Đèn xanh rồi, thôi không nói với anh nữa."
Thư ký Hàn Tiểu Nhã không biết từ khi nào thản nhiên đứng trước mặt Mạc Ninh Viễn hỏi, "Cậu chủ, cậu định đi ra ngoài hả?"
Mạc Ninh Viễn lắc lắc hai chân, "Chút nữa mới đi, chờ thêm vài phút nữa cũng không chết được."

Hàn Tiểu Nhã cười nhẹ, "Cậu chủ nói đúng lắm."
Giang Minh Dịch không biết hắn đã phải chờ bao lâu, cuối cùng Mạc Ninh Viễn cũng tới, Mạc Ninh Viễn cười cười với Giang Minh Dịch, "Thật ngại quá! Trên đường thật sự rất nhiều xe, nên tôi mới tới trễ."
Mạc Ninh Viễn ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong ánh mắt kia một chút áy náy cũng chẳng có, Giang Minh Dịch rộng lượng cười cười, thừa biết Mạc Ninh Viễn chỉ nói với hắn cho có lệ, nên hắn cũng không thèm nói gì thêm.

Hai người đều mang theo tâm trạng riêng mà ngồi xuống, Mạc Ninh Viễn liếc nhìn mới phát hiện, thức ăn trên bàn toàn là những món Giang Minh Dịch thích ăn.

Mạc Ninh Viễn nhíu mày, không vui hỏi: "Chỉ có những món này thôi à? Nhìn nó cũng làm người ta thấy không ngon miệng."
Sắc mặt Giang Minh Dịch thay đổi, vẫn nhẫn nại nói: "Cậu không thích những món này sao? Tôi nhớ cậu rất thích ăn những món này mà?"
Mạc Ninh Viễn cười lạnh, "Ai thích ăn mấy món cơm Tây này, thịt bò nướng nửa sống nửa chín, làm tôi lo có thể bị ký sinh hay không, nên tôi vẫn thích ăn món Trung Quốc hơn." Mạc Ninh Viễn dặn dò một nhân viên phục vụ, chọn lại một phần nữa.

Trước kia là do y chiều theo Giang Minh Dịch, nhưng hiện tại y cũng không rảnh mà làm vậy.

Giang Minh Dịch ngượng ngùng cười cười, "Tôi không biết, sao cậu không nói?"
Mạc Ninh Viễn nhún vai, thờ ơ nói: "Trước giờ anh chưa từng hỏi tôi có thích hay không."
Hai người ngồi đối mặt nhau, thức ăn trên bàn lại phân rõ ra hai bên, Giang Minh Dịch nhìn thức ăn, trong lòng càng phiền não, "Đã lâu rồi chúng ta mới ngồi ăn cơm với nhau."
Mạc Ninh Viễn cầm ly rượu, uống vài ngụm, tùy ý nói: "Thế này cũng tốt mà, anh bận rộn như vậy, mới dư dả được chút thời gian, không thể cả ngày ăn uống với nhau được, nếu như thế sẽ không đàng hoàng mà làm việc nổi, mà dạo này tôi cũng có nhiều việc.

Thật sự mà nói, có nhiều người đàn ông dù đến tuổi dưỡng già đi nữa cũng sống không dễ dàng." Mạc Ninh Viễn thở dài một tiếng.

Trước kia mỗi khi y muốn mời Giang Minh Dịch ăn cơm, Giang Minh Dịch luôn nói hắn bận bịu, nói hắn không rảnh, bây giờ người kia suốt ngày lại như quỷ thắt cổ quấn lấy y, chẳng biết tại sao.

Giang Minh Dịch nhìn vẻ mặt Mạc Ninh Viễn, cười cười, hỏi: "Ninh Viễn, dạo này công ty cậu mới mở thế nào rồi?"

Mạc Ninh Viễn híp mắt nhìn Giang Minh Dịch, nhếch miệng cười, "Sao vậy? Mẹ anh không nói gì với anh à?"
Giang Minh Dịch xấu hổ, cười cười xin lỗi Mạc Ninh Viễn, "Mẹ tôi lớn tuổi rồi, nên tính tình không được tốt cho lắm, cậu nhịn bà ấy đi, cậu là đàn ông mà để bụng chuyện của bà ấy làm gì chứ?"
Mạc Ninh Viễn ngồi trên ghế, nhíu mày, "Nhịn? Tại sao tôi phải nhịn? Chẳng lẽ chỉ vì tôi đàn ông thôi?"
Giang Minh Dịch nhìn đôi mắt Mạc Ninh Viễn mang sát khí, nên không muốn nói về việc này nữa, "Thôi ăn cơm đi, không ăn sợ lát nữa thức ăn sẽ bị nguội mất."
Mạc Ninh Viễn lấy đũa gắp vài miếng thức ăn, lạnh lùng nói: "Hình như gần đây anh cũng chẳng dễ chịu gì đúng không? Vì tên Lương Trầm này rất khó đối phó."
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn cười trên nỗi đau của người khác, cũng không tức giận, "Hắn lợi hại, nhưng tôi cũng không phải loại người ăn chay."
Mạc Ninh Viễn thấy gương mặt Giang Minh Dịch trầm xuống, trong lòng cuồn cuộn, chó cắn chó, một miệng đầy lông, nên để đối phó được với loại người như Giang Minh Dịch, chính là cần loại người hèn hạ như Lương Trầm, hai người đó tốt nhất nên đánh chết nhau, rồi cùng nhau chết chung, có như vậy thiên hạ mới được thái bình.

Ăn cơm được một nửa, Giang Minh Dịch hững hờ nói: "Hai chân Chu Đào bị người ta phế đi."
Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, nghĩ thầm trong đầu kịch vui cuối cùng cũng đã tới, Giang Minh Dịch này mời cậu ăn cơm, quả nhiên là có ý đồ.

"Ơ! Thật sao? Thật tội cho hắn, tay đã bị phế đi rồi, giờ đến cả hai chân cũng bị phế mất, chắc bây giờ chỉ có thể bò mới di chuyển được."
Mạc Ninh Viễn chậc chậc lắc đầu, tiếc rẻ nói: "Thật là đáng thương mà!"
Giang Minh Dịch nhìn vẻ mặt Mạc Ninh Viễn, bất đắc dĩ cười cười, "Ninh Viễn, chuyện lần đó cũng chỉ là hiểu lầm, cậu đừng để trong lòng nhiều quá."
Giang Minh Dịch này đối xử với ai cũng rất tốt, nhưng riêng đối xử với y lại quá cay nghiệt, chỉ tiếc lúc đó y trẻ người non dạ, nên đến bây giờ mới nhìn rõ được bộ mặt thật của người này.

Mạc Ninh Viễn làm vẻ mặt tức giận, giả vờ nói: "Anh xem tôi là loại người gì? Dù sao hắn cũng đã tàn phế rồi, thì tôi mắc gì phải đi so đo với hắn? Thôi thì anh cứ thử nói xem, tôi có cần lựa hôm nào đi thăm hắn không? Chậc chậc, tốt xấu gì cũng có quen biết với nhau, mặc dù Chu Đào bị đẩy đến tình cảnh này là đáng đời, nhưng tôi vốn là người có tấm lòng khoan dung độ lượng nha!"
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, nhíu mày nói: "Theo tôi thấy thì cậu không cần đi thăm hắn đâu."
Mạc Ninh Viễn liếc mắt, "Tại sao tôi không thể đi? Hắn giúp đỡ tôi nhiều như vậy, nói thế nào, tôi cũng muốn bày tỏ một chút thành ý với hắn, người ta thường nói, cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người đẩy, nên không chừng hiện tại trong lòng hắn cũng thấy không dễ chịu, tôi vẫn nên mau mau đến thăm hắn, tôi mà không tới thăm, vậy thì đáng tiếc lắm đó!"
Giang Minh Dịch thở dài, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu đã muốn thì cứ đi đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui