Mộc Cẩn Hiền ngồi trong phòng làm việc, nhìn con ba ba bơi qua bơi lại trong bể nước, mà khóe miệng không nhịn được lộ ra nụ cười khổ, đã tìm mấy tháng nay, nhưng lại chẳng có tí tin tức gì, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cũng mơ hồ biết khả năng tìm được cậu là không cao.
Mộc Cẩn Hiền đứng bên cửa sổ, trong mắt lộ ra tia thống khổ, cố gắng làm nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không cứu vãn nổi.
Mộc Cẩn Hiền dựa vào ghế, tựa như một giấc mơ, rồi cuối cùng tỉnh lại, đây là quả báo của mình sao? Chắc Hạo Hi mang thai cũng được 5 tháng rồi, không biết bây giờ em ấy như thế nào, có người chăm sóc không, có xảy ra chuyện gì hay không...!
Mộc Cẩn Hiền càng nghĩ càng thấy buồn bực mà mất tập trung, quay đầu lại chỉ có mỗi con ba ba ở cạnh mình, Mộc Cẩn Hiền hít một hơi thật sâu, trong miệng lầm bầm một câu: "Hạo Hi."
Mộc Cẩn Hiền che miệng ho đến xé ruột xé gan, Bernie bước vào: "Tổng giám đốc, thời tiết chuyển lạnh rồi, anh nhớ phải chú ý đến sức khỏe đấy nhé!"
Mộc Cẩn Hiền khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, tại thời tiết thay đổi nhanh quá, nên tôi không để ý tới."
Bernie híp mắt lại, dùng vốn tiếng trung không mấy lưu loát nói: "Tôi nghe nói ở Trung Quốc có câu phía sau người đàn ông thành công, luôn có bóng dáng người phụ nữ âm thầm cống hiến, nhưng tổng giám đốc chỉ có một mình, mà lại quá bận rộn, anh nên tìm một người để san sẻ chút đi."
Mộc Cẩn Hiền lộ ra nụ cười khổ: "Tôi ngược lại còn muốn kết hôn, nhưng người ta thì không muốn gả."
Bernie chớp chớp mắt: "Vậy thì khó rồi."
Mộc Cẩn Hiền mỉm cười: "Ừ! Thôi cô ra ngoài đi."
Mộc Cẩn Hiền đau đầu vỗ trán, trong mắt đầy vẻ lo lắng, rốt cuộc em đang ở đâu thế Hạo Hi? Liệu có khỏe hay không?
Trác Hạo Hi nằm trên giường, vuốt ve cái bụng mà nhếch miệng cười khổ, lúc nhỏ xem TV, người ta nói mang thai 10 tháng rất gian khổ, mình còn mừng vì mình được sinh ra là con trai, không cần mắc cục nợ này, nhưng cuối cùng thì sao?! Mộc Cẩn Hiền cặn bã này!
Trác Hạo Hi nhìn căn phòng mình thuê mà khịt khịt mũi, thôi coi như ổ vàng ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình đi.
Nhưng mà nằm ở nơi xa lạ này, mỗi khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, là Trác Hạo Hi lại nhớ tới khoảng thời gian bên cạnh Mộc Cẩn Hiền.
Trác Hạo Hi đỡ phía sau lưng, cái bụng càng lúc càng lớn, ông tướng trong bụng lại tựa như không chịu yên, hở một chút là đạp lung tung, nói không chừng tới lúc sinh ra rồi là thấy ghét lắm đây.
Trác Hạo Hi đỡ lưng đứng lên, lúc chạy trốn thì hăng, còn tới lúc dàn xếp lại, trong lòng mới thấy bồn chồn, vì nhận ra nhóc con trong bụng cũng phải bôn ba theo cậu rồi, Trác Hạo Hi kéo lê bước chân nặng nề tới cửa lấy thức ăn, Trác Hạo Hi đặt thức ăn ngoài, nhưng khoảng cách từ phòng ngủ đến cửa chính cũng không hề gần.
Trác Hạo Hi ăn cơm mà trong lòng không khỏi chua xót, con gái người ta mang thai thì được xem như báu vật trong nhà, được cả nhà cung phụng đủ thứ, chứ ai như mình đâu, không những không còn mặt mũi để gặp người khác, mà còn phải trốn chui trốn nhủi suốt, mỗi ngày toàn ăn một món như nhau, thành ra chẳng có tí hứng thú gì.
Mộc Cẩn Hiền bật dậy trên giường, trong miệng phát ra tiếng kêu sợ hãi, còn trên trán đã đầm đìa mồ hôi, Mộc Cẩn Hiền lau đi mồ hôi lạnh ứa ra, trên mặt vẫn còn ẩn hiện vẻ sợ hãi, hắn lại mơ thấy Hạo Hi bị sảy thai lần nữa, Mộc Cẩn Hiền thở hổn hển, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo, không được, nhất định phải tìm được em ấy.
Từ ngày Trác Hạo Hi đi, mỗi tối hắn đều dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn bị gặp ác mộng.
Mộc Cẩn Hiền ôm chân, một thân một mình thì sao có thể biến mất không thấy tăm hơi như thế được? Nhưng rốt cuộc là ai giúp đỡ Hạo Hi bỏ trốn đây? Trác gia không hay không biết, Mạc Ninh Viễn cũng không có tin tức gì, còn Lạc Hoài An trước đó ngã bệnh, nên cũng không thể nhúng tay vào được.
Mộc Cẩn Hiền gõ vào đầu mình, không thể nào, chắc chắn là còn bỏ sót chuyện gì đó, chắc chắn sẽ tìm được, chắc chắn sẽ tìm được thôi.
Trác Hạo Hi nhìn trong gương thấy tóc đã ngày một dài hơn mà cau mày, Mộc Cẩn Hiền chết tiệt, làm hại mình tới nỗi không dám ra đường để cắt tóc luôn, Trác Hạo Hi cầm kéo được đặt trên bàn, nhíu mày thật chặt, thiệt tình, giờ muốn gì cũng phải tự làm, đến cả tóc cũng phải tự cắt nữa.
"Em đừng nghĩ quẩn mà Hạo Hi!" Jimmy vội vã lao vào, một phát bắt được cây kéo trong tay Trác Hạo Hi.
Jimmy giật lấy cây kéo trong tay cậu, vỗ vai an ủi: "Dù em không muốn sinh con thật, nhưng cũng đừng tự sát chứ!"
Trác Hạo Hi híp mắt nhìn Jimmy: "Con mắt nào của anh thấy em muốn tự sát?"
"Nếu không tự sát thì em cầm kéo làm gì?" Jimmy hỏi.
Trác Hạo Hi khinh bỉ nhìn Jimmy: "Em cầm kéo vì muốn cắt tóc thôi, anh yên tâm đi, nếu em có suy nghĩ lung thì sẽ muốn gϊếŧ anh, chứ không muốn tự sát đâu."
Jimmy lúng túng bỏ kéo xuống, nịnh nọt nói: "Hạo Hi giỏi ghê, đến cả cắt tóc cũng biết làm nữa."
Trác Hạo Hi mỉm cười: "Cắt tóc ấy, chỉ cần "xẹt xẹt" vài đường thôi mà anh cũng không biết sao? Nếu anh đã không biết thì để em cắt giùm anh cho!"
Jimmy khua tay, lùi lại mấy bước: "Em không thể làm vậy được đâu Hạo Hi! Kiểu tóc rất quan trọng với đàn ông, nó trực tiếp ảnh hưởng tới sức hấp dẫn của đàn ông đó, quay đầu đi mà Hạo Hi, hay là thôi, để anh kêu thợ cắt tóc đến đây làm tóc cho em nhé."
Trác Hạo Hi nhe răng cười, châm chọc: "Bộ anh định dẫn một đống người tới đây tham quan hay gì?!"
Jimmy xấu hổ cúi gằm mặt: "Cũng đâu cần tới mức vậy."
Trác Hạo Hi quay mặt sang, trách móc quát: "Chẳng lẽ em chưa nói với anh là không có chuyện gì thì đừng chạy tới chỗ của em rồi sao? Em không muốn trong phòng có thêm ai khác đâu."
Jimmy sờ cằm: "Em đừng tức giận mà, anh biết em không muốn gặp ai, nhưng cho dù em mang thai, anh cũng đâu có kỳ thị em đâu, chỉ là...!hơi tò mò thôi, nếu không thì anh kêu người tới chăm sóc em nha, chứ sợ là một mình em cũng không tiện cho lắm, lỡ mà xảy ra chuyện thì còn trở tay kịp."
Trác Hạo Hi hung hăng trừng Jimmy: "Em nói rồi, không cần là không cần, một mình em có thể lo được, anh khỏi phải chăm sóc đâu."
Jimmy lùi lại mấy bước: "Hạo Hi này, Mộc Cẩn Hiền đang liều mạng tìm em, tìm đến mức sắp phát điên lên rồi kìa."
Trác Hạo Hi nhíu mày: "Phát điên cái gì? Đó giờ hắn cũng có bình thường tí nào đâu, nên cứ đợi hắn chạy nhảy thêm mấy tháng nữa đi là ngừng ngay ấy mà."
Tuy ngoài miệng Trác Hạo Hi nói vậy nhưng trong lòng đã nảy sinh bất an, Mộc Cẩn Hiền từ ngày đó đến giờ vẫn chưa ngưng.
Jimmy bước lên trước, khó xử nói: "Anh thấy không dễ vậy đâu, hay là em trở về đi Hạo Hi."
"Về? Chạy về chỗ đó sao?" Trác Hạo Hi hùng hổ dọa người nói.
"Nếu anh thương hại hắn, thì anh đi an ủi hắn đi, em không đi đâu."
Jimmy gãi mũi: "Tên đâm đầu thích em thật xui xẻo."
Trác Hạo Hi cười lạnh: "Bây giờ anh mới biết hả? Thôi được rồi, em mệt, anh cút lẹ đi, sau này cũng đừng tới nữa."
Jimmy nhìn dáng vẻ xa cách của Trác Hạo Hi, bèn nhún vai một cái: "Vậy anh đi đây, em đừng hối hận đó!"
Trác Hạo Hi trừng mắt: "Mau đi giùm cái, đừng làm phiền em ngủ."
Jimmy vội đứng lên, chạy ra khỏi cửa, tuy vẻ ngoài của thằng đệ mình không tồi, cũng coi như là có tài hoa hơn người, nhưng tình tính lại quá khó ưa, cũng không biết sao cái tên Mộc Cẩn Hiền đó chịu đựng nổi.
Trác Hạo Hi vuốt cái bụng của mình, con nít lớn nhanh ghê ha! Mới có mấy tháng mà đã lớn đến vậy rồi, cũng không biết sau này sẽ như thế nào.
Trác Hạo Hi xoa xoa cái chân đang bị sưng phù của mình, không khỏi nhớ tới thời gian được Mộc Cẩn Hiền xoa bóp cẩn thận, tuy kỹ thuật của hắn không thể nói là tốt, nhưng khi được xoa bóp như thế, tốt xấu gì cũng dễ chịu được chút ít.
Trác Hạo Hi sờ cái eo, sợ thêm mấy ngày nữa, thì đến cả cái eo cũng không còn cong được luôn, thật đáng thương.
"Tổng giám đốc, đã tìm được Trác tiên sinh rồi, mấy hôm trước Jimmy có sang Trung Quốc.
"Bernie cầm hồ sơ đi vào văn phòng, nói với Mộc Cẩn Hiền.
Mộc Cẩn Hiền sửng sốt: "Lập tức kêu người theo dõi anh ta, không cần phải Rút dây động rừng."
Bernie gật đầu, Mộc Cẩn Hiền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có manh mối, có manh mối là tốt rồi.
Jimmy dựa vào quầy bar, thích thú ngắm nhìn cô nàng tóc vàng vô cùng xinh đẹp kia, Jimmy thầm cảm khái, đầu óc mình trước đó đúng là có vấn đề mà, lại khi không rảnh rỗi tự chui đầu vào lưới, chạy đến chỗ Trác Hạo Hi độc ác hung dữ, tự chuốc khổ lên người mình.
"Jimmy tiên sinh." Sau lưng vang lên một giọng nói, làm Jimmy giật mình mà đớ ra, sau đó nhìn đến gương mặt của hắn, Jimmy bị doạ đến suýt nữa bị té lăn xuống ghế.
"Sao Mộc tiên sinh lại ở đây?" Jimmy đề phòng nhìn Mộc Cẩn Hiền hỏi.
Mộc Cẩn Hiền mỉm cười ôn nhã: "Hình như lúc nhìn thấy tôi, Jimmy tiên sinh rất hoảng hốt nhỉ?"
Nhìn thấy phản ứng của Jimmy, Mộc Cẩn Hiền càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng gấp mấy lần.
Jimmy không nhịn được mà nghĩ, cậu đào góc tường nào rồi nhảy ra, thì đương nhiên tôi phải hoảng hốt chứ trời: "Không có, không có, chỉ tại bất ngờ thôi."
Mộc Cẩn Hiền cười cười, híp mắt hỏi: "Là vậy sao?"
"Đương nhiên." Jimmy bình tĩnh lại, lạnh nhạt trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...