3 năm trước...
Mĩ Quốc.
Vivian Phạm và William Đinh Tells gặp nhau lần đầu tiên tại Quận Cam, bang California. Khi đó, Will và các bạn của anh bay từ Masachusett sang California cho kỳ nghỉ Xuân. Trong một lần tình cờ, khi đến dự cuộc thi Hoa Khôi được tổ chức trong cộng đồng người Việt tại Mĩ dành cho các cô gái gốc Việt. Ngồi dưới hàng ghế khán giả, tim Will đã xao động lần đầu tiên trước vẻ đẹp rực rỡ tràn đầy nhựa sống của Vivian. Cô đẹp nổi bật giữa một rừng nhan sắc với khuôn mặt xinh đẹp, ánh nhìn đầy mê hoặc, nụ cười tỏa nắng và một thân hình gợi cảm. Không nằm ngoài dự đoán của Will và các bạn của anh, Vivian xuất sắc đăng quang ngôi vị Hoa Khôi trong cộng đồng người Việt tại Mĩ mùa Xuân năm đó.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Will đã mạnh dạn tiến đến chỗ Vivian đang đứng chia vui cùng gia đình và bạn bè. Anh làm quen Vivian bằng một bó hoa hồng tuyệt đẹp và một tấm thiệp chúc mừng, trong đó có kèm theo số điện thoại của anh. Trước một anh chàng đẹp trai phong độ và gia cảnh khá giả như Will, chỉ sau một thời gian ngắn hẹn hò và tìm hiểu về nhau, Vivian đã gật đầu đồng ý làm bạn gái của anh. Sau 1 năm quen biết, Vivian chuyển đến sống cùng Will trong căn hộ của anh, gần trường đại học MIT ở Masachuset.
Là mối tình đầu tiên của Will, Vivian được anh yêu thương và chiều chuộng hết mực. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà Vivian thích, cả về vật chất lẫn tinh thần. Vivian luôn mong ước được trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Cô khao khát được đến MiLan, Ý, một trong những kinh đô thời trang thế giới để học tập . Ban đầu, Will không đồng ý vì anh không muốn xa cô. Nhưng cuối cùng, anh cũng chiều theo ý người yêu và chu cấp toàn bộ phí học tập và sinh hoạt cho Vivian. Sau mỗi mùa học, Will lại bay sang Milan thăm người yêu hay Vivian bay về Mĩ để thăm anh. Tình yêu của đôi trai tài gái sắc vẫn rất mặn nồng và say đắm dù cho có trở ngại về khoảng cách địa lý. Đến năm thứ 3 yêu nhau, tình cảm của họ bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt...
Vivian bắt đầu tiêu xài hoang phí cho những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng tại các quán bar, vũ trường. Cô mua sắm điên dại để xua tan nỗi cô đơn nơi đất khách quê người và nỗi nhớ nhung người yêu. Will vẫn chu cấp cho Vivian về mọi mặt nhưng dường như đối với cô, như thế vẫn chưa đủ. Cô luôn luôn gọi điện kiểm soát và yêu cầu anh phải sang Milan thường xuyên hơn để thăm cô. Will rất yêu Vivian nhưng việc học của anh ngày càng bận rộn. Chỉ còn hai mùa học nữa là anh sẽ tốt nghiệp đại học. Vì thế, anh muốn có nhiều thời gian để nghiên cứu và thực tập. Thế nhưng, Vivian không cần biết đến điều đó. Cô luôn gọi điện và giận dỗi Will.
Vivian: Anh à, cuối tuần này, anh bay sang Milan đi. Bạn em từ Mĩ sang tổ chức sinh nhật ở đây. Tụi nó tiệc tùng đến 2 ngày 2 đêm lận , vui lắm. Ai cũng có đôi, có cặp. Em không muốn đi dự một mình đâu...
Will: Vivian, anh xin lỗi, anh thực sự đang rất bận. Tuần sau, anh có đến 4 bài kiểm tra quan trọng phải hoàn thành. Anh không thể đến dự tiệc sinh nhật với em, nhưng anh hứa xong mùa học này, anh sẽ sang Milan thăm và ở bên cạnh em lâu hơn....
Vivian: Anh lúc nào cũng vậy. Học, học, học. Còn em thì sao? Em chẳng là gì đối với anh hết...
Will: Anh yêu em, em biết rõ điều này mà.
Vivian: Yêu em mà mỗi lần em cần đến anh thì đều không thấy mặt anh đâu hết , vậy mà gọi là yêu em à?
Will: Sao em lại nói vậy?
Vivian: Anh tự hiểu đi, em ở đây chỉ có một mình, anh có biết là em nhớ anh lắm không?
Will: Vivian, anh cũng rất nhớ và muốn gặp em...nhưng thực sự bây giờ anh rất bận rộn.
Anh muốn hoàn thành tốt những bài kiểm tra quan trọng này. Em biết là anh sắp tốt nghiệp mà...
Vivian: Em không cần biết. Nếu em không nhìn thấy mặt anh tại Milan vào cuối tuần này coi như mình chia tay. Em sẽ không muốn thấy mặt anh nữa...
Will: Alo, Vivian...Alo...
Will thở dài, chậm rãi đặt điện thoại xuống bàn. Trong căn phòng màu vàng nhạt, bên cạnh chiếc đèn đọc sách trên bàn, là đống sách vở tài liệu chi chít những con số và hình vẽ lớn nhỏ. Will thẫn thờ nhìn đống bài tập với gương mặt mệt mõi. Hai đêm qua, anh gần như thức trắng đêm để học bài cho kỳ thi sắp tới. Chỉ còn hai mùa học nữa là anh sẽ tốt nghiệp. Anh hiện là sinh viên ưu tú của trường đại học MIT, ngành điện học.
Will không những là một trong những sinh viên xuất nhất của trường đại học MIT, mà anh còn là một trong những sinh viên trẻ tuổi nhất, chuẩn bị tốt nghiệp đại học khi vừa tròn 20 tuổi. Với bảng thành tích học tập quá ấn tượng ở Trung Cấp, không khó để Will được tiếp nhận vào trường đại học danh tiếng MIT, trường chuyên ngành về điện học chất lượng và uy tính nhất nước Mĩ. Đúng theo nguyện của Will và mong ước của cha mẹ anh.
Dù rất yêu và chiều chuộng Vivian, nhưng Will vẫn luôn cố gắng cân bằng giữa việc học và thời gian bên cạnh người yêu. Vì thế, dù biết rằng Vivian rất giận dỗi và anh đang đứng trước nguy cơ bị người yêu chia tay, anh vẫn không thể bỏ dở việc học tập của mình. Chỉ vì muốn anh tham gia một bữa tiệc sinh nhật mà ngay cả chủ nhân của nó, anh cũng không biết là ai? Vivian lại lạnh lùng nói với anh những lời tuyệt tình như vậy. Thực sự, trong lòng anh rất giận và ít nhiều cảm thấy thật hụt hẫng....
Tuy nhiên...
Sau 2 ngày không thể gọi điện được cho Vivian. Will bắt đầu lo lắng. Anh gần như phát điên lên. Vừa kết thúc bài kiểm tra cuối cùng, việc đầu tiên anh làm là đặt vé cho chuyến bay đến Milan vào ngày gần nhất.
Cầm tấm vé trên tay, anh mỉm cười hạnh phúc khi hình dung gương mặt xinh đẹp của Vivian, lúc nhìn thấy anh ở Milan __Có lẽ, cô ấy sẽ rất bất ngờ!
----
Nhưng...
Trong khi đang sắp xếp hành lý đi Milan vào ngày hôm sau, anh nhận được một phong thư chuyến phát nhanh từ nơi đó. Will không nghĩ đó là thư của Vivian vì cô chưa bao giờ viết thư tay cho anh. Thư lại không đề tên người gửi. Cầm phong thư màu vàng nhạt, với chiếc tem cỡ đại, in hình đấu trường La Mã của thành Rome, trong lòng anh thoáng lên sự tò mò xen lẫn cảm giác bồn chồn khó tả. Anh vội vàng mở phong thư ra xem...
Khuôn mặt điển trai đang rạng ngời hạnh phúc vì sắp được gặp người yêu, chuyển sang đỏ rực đến tận tai, sau đó hoàn toàn biến sắc, chỉ còn một màu trắng bệt, tưởng chừng như cắt sẽ không còn lấy một giọt máu nào. Đôi mắt nâu đen quyến rũ mở to chất chứa đầy sự câm phẫn, nhìn trân trân vào xấp hình trên tay mình. Cơn thịnh nộ tột cùng đang dâng lên mạnh mẽ trong người anh, khiến tay anh run lên cầm cập, một vài tấm hình đủ màu sắc sặc sỡ rơi lã chã xuống nền...
Chủ nhân trong hình, không ai xa lạ, đó chính là Vivian, người bạn gái xinh đẹp của anh, đang ôm ấp và âu yếm bên cạnh một người đàn ông khác. Anh càng đau đớn hơn khi người đàn ông đó, không ai khác, chính là cậu bạn thân cùng khóa với anh, Steven. Hai người chơi chung nhóm với nhau nhiều năm nay, không phải là những người bạn tri kỷ nhưng khá thân thiết. Tim anh đau đớn tột cùng, gương mặt thất thần, đờ đẫn. Anh nhắm mắt quay mặt đi rồi lại nhìn vào những tấm ảnh, dường như anh vẫn chưa thể tin được đó là sự thật...
Dừng lại một vài giây như cố giữ bình tĩnh, tay anh lướt nhanh qua những tấm hình còn lại, người anh run lên bần bật. Mắt anh hoa lên trước những tấm ảnh chụp cảnh phòng the hết sức riêng tư cùa Vivian và Steven, khi cả hai người đang cuồng nhiệt điên dại trong giây phút thăng hoa tột cùng, với những tư thế gợi tình và kỳ quái nhất. Có nằm mơ anh cũng không thể tin được, Vivian của anh là một cô gái lả lơi và lập dị như những gì cô thể hiện trong những bức ảnh. Chẳng khác nào một cô gái điếm rẻ tiền, đang diễn trò chiều chuộng khách làng chơi.
Đôi mắt giận dữ, đỏ rực như có lửa, anh nhanh tay xé nát những tấm ảnh và ném mạnh chúng vào tường.
"Bịch"
Một vài tấm ảnh chạm đích vào bức tường màu vàng nhạt, những tấm còn lại bị rách tan nát, bay tứ tung khắp mọi nơi trong phòng khách sang trọng, rơi rớt trên bộ sofa bằng gỗ kiểu cổ điển đắt tiền....
Anh loạng choạng ngồi phịch xuống nền. Tựa đầu vào chiếc ghế sofa, gương mặt trắng bệt, đôi mắt đỏ ngầu, từ từ chuyển dần sang đờ đẫn điên dại như người mất phương hướng.
Anh thực sự không thể tin được, hai người mà anh yêu quí lại có thể đối xử với anh như vậy. Trong giây phút giận dữ tột cùng này, anh bật cười chua chát trước sự ngu muội của chính mình. Tại sao đến lúc này, anh mới bắt đầu hoài nghi về thái độ quan tâm khá đặc biệt của Steven dành cho Vivian, ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên ở Quận Cam hay những lần anh tình cờ gặp họ ở cùng một địa điểm, mà theo họ giải thích là tình cờ, và cùng nhau biểu diễn gương mặt ngạc nhiên như những diễn viên chuyên nghiệp.
Thế là anh tin, tin không một chút mảy may suy nghĩ....
----
Quá đau khổ khi bị người yêu và bạn thân phản bội, anh chỉ còn biết tìm đến men rượu để quên đi nỗi sầu. Nhiều ngày sau đó, anh không ăn uống gì mà chỉ uống rượu và hút thuốc. Người anh gầy đi trông thấy, râu ria mọc lùm xùm như không cạo cả tháng. Đau khổ vì một người con gái đã làm tan nát trái tim anh, anh hận Vivian cùng cực đến độ như muốn bóp nát cô ra nếu như cô xuất hiện trước mặt anh ngay lúc này…
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh mịt tối tăm. Will đang nằm dài trên giường, tay vẫn cầm chai rượu. Anh không buồn nhấc máy, đưa chai rượu lên tu một hồi giống như chất men đắng trong chai là nước lã. Vị cay nồng với dung lượng lớn làm anh ho sặc sụa, rượu văng khắp nơi trên người anh, ướt đẫm chiếc ao thun màu xanh dương anh đang mặc, văng lên cả chiếc ga giường trắng tinh và nhàu nát. Căn phòng anh giờ đây nồng nặc mùi rượu mạnh và thuốc lá, bề bộn, hoang tàn như chưa được dọn cả tháng.
Trong góc phòng là chiếc vali với vài bộ quần áo được xếp dang dở....
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên ầm ĩ chói tai, anh nhoài người, rút dây và ném mạnh nó vào tường.
"Rầm".
-------
Tiếng gõ cửa "Cọc cọc" bên ngoài, nhưng Will không nghe thấy vì anh đã say khướt từ đêm qua. Không thể kiên nhẫn chờ chủ nhân phía sau cánh cửa đen mun này ra mở, Vivian bực bội tìm chìa khóa trong chiếc túi xách hiệu Chanel đắt tiền.
"Cạch"
Cánh cửa đen từ từ mở ra, Vivian kéo vali bước vào, dáng cô cao thanh thoát với những đường cong gợi cảm ẩn phía sau chiếc váy màu đen ôm sát người, đôi giày cao gót màu đỏ chói mắt làm cho dáng đi càng thêm uyển chuyển và quyến rũ. Tuy nhiên, chiếc vali to đùng khiến cô duy chuyển khá vất vả.
Thái độ khó chịu tỏ vẻ ra mặt, cô mở đèn lên, gọi tên Will rồi tiến thẳng đến mở cửa phòng ngủ, một mùi hỗn hợp giữa rượu mạnh và thuốc lá với nồng độ cao bay vào chiếc mũi dọc dừa xinh đẹp của cô, cô nhăn mặt khó chịu, cất tiếng càu nhàu:
"Anh làm gì mà nhà cửa bẩn thỉu như thế này vậy? Hôi quá đi..."
Will đang nằm co ro trên giường , không buồn cởi giày khi ngủ, cũng không hề biết hay quan tâm đến sự xuất hiện đột ngột của Vivian ngay lúc này.
Vivian tiến đến cửa sổ, mở toang chiếc rèm cửa dày đặc màu vàng đậm, có thêu chi chít những họa tiết tinh tế, sang trọng theo phong cách Châu Âu. Ánh mặt trời xuyên qua làn kính trắng, chiếu thứ ánh sáng vàng nhạt, âm ấm vào mặt làm Will thức giấc. Anh cựa người nhăn nhó lấy tay che mắt, không buồn quan tâm đến người đang quấy rối mình là ai.
Như không mảy may đến thái độ hơi khác thường của Will hôm nay, Vivian bước đến bên giường, nhoài người vào Will, áp má vào vai anh nũng nịu như không có chuyện gì xảy ra.
"Anh yêu à, hôm qua, em gọi cho anh để ra phi trường đón em, mà sao anh không bắt máy?"
Giọng nói thánh thót tựa chim sơn ca của Vivian làm Will tỉnh ngủ, anh không trả lời mà chỉ lạnh lùng hất người Vivian ra, khiến cô hơi bất ngờ nhưng thái độ và giọng nói vẫn dịu ngọt.
"Giờ này mà còn ngủ nữa hả anh? Mình đi ra ngoài ăn trưa đi..."
Will vẫn im lặng, anh chỉ ngồi dậy châm thuốc hút. Vivian bắt đầu cảm nhận điều gì đó
không hay đang diễn ra qua ánh mắt lạnh lùng vô cảm của anh. Giọng cô bắt đầu có vẻ khó chịu và gắt gỏng.
"Anh sao vậy? Em từ Milan bay về đây, không phải chỉ để anh đối xử lạnh lùng như thế này đâu."
Will tiến đến bên khung cửa sổ. Mắt xa xăm nhìn ra ngoài, đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài, anh suy nghĩ vài phút rồi cất giọng đều đều.
"Em dự tiệc sinh nhật vui chứ?"
Mặt Vivian vẫn bình thản, giọng nữa hờn trách, nữa nũng nịu.
"Vui gì mà vui, không có anh sao em vui được chứ? Em vẫn còn giận anh đây này."
Will cười nhạt khi nhìn vẻ mặt giả tạo của Vivian. Anh hỏi lại cô lần nữa bằng giọng hạ trầm không cảm xúc, mắt anh vẫn chăm chăm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi có những luống hoa hồng đủ màu sắc rực rỡ, đang rung rinh theo làn gió nhẹ dưới ánh mặt trời...
"Em có chắc là em đã ở một mình?"
Mặt Vivian bắt đầu biến sắc, môi cô run lên nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
"Ý anh là gì vậy anh yêu? Anh biết là em chỉ có mình anh mà..."
Mắt cô đong đưa qua lại, khuôn mặt sợ sệt với dấu chấm hỏi quanh quẩn trong đầu __Quỉ tha ma bắt, hay là anh ta đã biết chuyện?
Will tiến đến gần Vivian và nhìn thằng vào mắt cô. Gương mặt đanh lại, anh gằn giọng.
"Em chắc là đã nói thật?"
"Em chẳng cần gì phải nói dối anh hết. Em không biết anh đã nghe điều gì, từ ai ? Nhưng tất cả đều là nhảm nhí và bịa đặt."
Thái độ "vạch áo cho người xem lưng" của Vivian khiến Will cười khẩy. Anh buông giọng khinh khỉnh.
"Anh đã nói điều gì đâu mà em lại cho rằng người khác bịa đặt. Hay là em đang giấu anh điều gì?"
Vivian khựng lại nhưng vẫn chối đây đẩy và lớn giọng áp đảo Will.
"Em chẳng làm gì sai để phải nói dối anh hết. Em thật sự thất vọng về anh. Em đã bay cả một đoạn đường dài về đây, không phải chỉ để nghe anh tra vấn đâu nhé."
Will sầm mặt nhìn Vivian, sự thất vọng và giận dữ hiện rõ trên gương mặt anh. Cô chưa bao giờ thấy anh nổi giận như thế.
"Người thật sự thất vọng phải là anh đây, anh đã cố gắng cho em một cơ hội để nói lên sự thật, anh muốn cố gắng tìm kiếm sự tôn trọng cuối cùng dành cho em,...cho người con gái anh từng yêu say đắm..."
Vivian im bặt, cô bắt đầu run sợ. Điều đó thể hiện qua ánh mắt và làn môi đang run mấp máy... Cô đứng yên, bất động. Lồng ngực phập phồng liên hồi...
Căn phòng lại trở về trạng thái yên ắng ban đầu nhưng đầy không khí căng thẳng và ngột ngạt...
Will lại châm thuốc hút và rít một hơi thật dài. Khuôn mặt anh đăm chiêu, lạnh lùng qua làn khói thuốc trắng bay bay, anh nói giọng đầy dứt khoát.
"Chúng ta chia tay đi..."
Vivian nhảy chồm xuống giường. Bằng vẻ mặt hốt hoảng, cô hỏi anh tới tấp.
"Anh nói gì? Chia tay à? Tại sao lại chia tay? Lý do là gì? Anh nói em biết đi..."
Will quay lại nhìn Vivian bằng đôi mắt giận dữ như có lửa. Anh cao giọng như muốn hét lên.
“Câu này phải để tôi hỏi em chứ Vivian?...Vì sao à? Thật là cay đắng cho tôi khi phải hỏi em rằng, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao em lại phản bội tình yêu của tôi
dành cho em và khoác tay với người đàn ông khác, mà người đó không ai xa lạ, lại chính là... Steven?”
Những lời nói đầy sự giận dữ của Will khiến Vivian chết điếng người, cô đứng yên như bị đóng đinh tại chỗ, cô không nói gì, hay đúng hơn là cô không biết phải nói gì? Lúc này, tất cả mọi sự giận dữ kiềm nén bấy lâu trong Will, cuối cùng đã được dịp bùng lên dữ dội.
"Tại sao? Tại sao vậy, Vivian? Hai năm yêu nhau đối với em không bằng một buổi vắng mặt ở cái bữa tiệc sinh nhật ngu ngốc của em à?"
Vivian thật sự hoảng sợ, cô nắm lấy cánh tay Will thanh minh, giọng không giấu được vẻ run sợ.
"Không có đâu anh, em không hề phản bội anh....Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...Chỉ
là, em quá cô đơn....Em chỉ muốn có bạn để cùng đến dự tiệc và Steven đã ở Milan hôm đó... Hắn đã gọi điện cho em để cùng nhau đi dự tiệc...Tất cả chỉ có như vậy thôi....Em không hề làm gì có lỗi với anh cả...Anh tin em đi..."
Những lời nói dối không chớp mắt của Vivian khiến Will kinh tởm, anh hất tay Vivian ra, kéo hộc tủ ngay bên cạnh, lấy ra sấp ảnh rồi ném mạnh chúng lên giường.
"Đến giờ mà cô còn nói dối tôi nữa hả Vivian?"
Vivian cầm nhanh những bức ảnh lên xem, tay cô run lên cầm cập, môi mấp máy không thể thốt nên lời.
"Will, cái này...."
Không thể chịu đựng được những lời nói đầy giả tạo của Vivian thêm một giây phút nào nữa, Will xoay người định bước ra khỏi phòng thì Vivian đã nhanh tay ôm lấy anh từ phía sau. Cô bắt đầu khóc lóc tỏ vẻ hối hận, mong mỏi cầu xin sự tha thứ, nước mắt chảy ròng làm nhòe nhoẹt gương mặt được trang điểm cầu kỳ bằng lớp phấn son đắt tiền.
"Em xin lỗi, em biết lỗi của em rồi....Xin anh hãy tha thứ cho em ...Em thực sự không thể sống thiếu anh mà. Will....Em không hề yêu Steven, chưa bao giờ....Chỉ là trong phút nông nổi bồng bột, em đã đánh mất chính mình...Will, xin anh đừng đi...Hãy nghe em nói..."
Đôi mắt nâu đau khổ nhắm lại, vài giây nặng nề trôi qua...
Đôi tay rắn rỏi của Will từ từ giơ lên chạm vào đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng của Vivian.
Bằng động tác chầm chậm nhưng đầy dứt khoát, anh lạnh lùng kéo mạnh tay Vivian ra, trước khi hạ giọng nói lời cuối cùng.
"Tôi có thể tha thứ cho em bất cứ điều gì, nhưng sự phản bội thì…không, không bao giờ."
Nói xong, anh với tay lấy chiếc áo khoác, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
"Cạch"
Tiếng cửa khép lại vang lên giữa không gian yên ắng, thay lời kết thúc ột tình yêu nhuốm màu của sự phản bội.
Phía sau cánh cửa đen mun, tiếng khóc rấm rức đầy sự hối tiếc đã nhanh chóng tắt hẳn...
Quyết định buông tay cô, để cô buớc ra khỏi cuộc đời anh, anh biết mình sẽ rất đau khổ. Sự phản bội, dối trá của cô đa cào lên trái tim anh một vết xuớc dài và sâu thẳm, khiến chúng rom rớm máu đỏ hồng...
Vậy mà, từ tận cùng cực của nổi đau, anh vẫn tin rằng, vết thuong rồi sẽ lành lặn theo thời gian, con đuờng mênh mông phía truớc anh sẽ vẫn phải đi, dẫu sẽ đon độc một mình, nhung anh nhất định không đi cùng một con nguời dối trá và phản bội.
---oOo---
Ngay sau khi cãi nhau với Will, Vivian đùng đùng nỗi giận chạy đến căn hộ Riverside.
"Có phải anh không?".
Vivian trừng mắt, cao giọng hỏi Steven.
"Gì?".
Đôi mắt xanh biển đa tình nhìn Vivian đầy khó hiểu, xen lẫn chút dò xét người đối diện.
"Những bức ảnh...".
Vivian ngập ngừng do dự.
"Bức ảnh gì? Em nói không đầu, không đuôi làm sao anh hiểu được..."
"Những bức ảnh chúng ta thân mật với nhau..."
Steven chau mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh bình thản nói.
"Anh không biết em đang nói về chuyện gì?"
Vừa nói, Steven vừa tiến đến phòng khách, nhẹ người ngôi lên chiếc ghế sofa to màu trắng muốt làm bằng da, anh ngã người ra phía sau một cách thoải mái, hai chân bắt chéo nhau,
mắt chăm chú vào màn hình TV, tiếp tục xem trận đấu bóng rổ đang dang dỡ.
Nhìn điệu bộ của Steven, Vivian đoán rằng, chắc anh vẫn chưa biết chuyện chia tay giữa cô và Will.__Có lẽ, hắn ta vô can trong vụ này. Lý do thật đơn giản, bởi vì anh ta chẳng dại gì mà cho Will biết chuyện, anh đang cặp kè lén lút với người bạn gái của chính bạn thân mình. Tuy nhiên, trong đầu cô vẫn quanh quẩn câu hỏi, thế ai là người đã chụp và gửi những bức ảnh đó?
Vivian len lén đưa đôi mắt to tròn long lanh sang phía Steven. Khóe môi mọng với lớp son màu hồng nhạt bóng bẩy, khiêu gợi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đầy bí hiểm và ma
mị.
Đối với Vivian, Steven lúc này như một cái phao cứu sinh đầy vững chắc. Cô không ngờ sự mạo hiểm bắt cá hai tay ngay từ lúc ban đầu của mình, vô tình tạo nên lợi thế và chỗ dựa cho cô lúc này. Tuy vẻ ngoài của Steven không ưa nhìn bằng Will, nhưng về tài chính để bảo bọc cô thì anh ta có thừa. Anh ta là người kế thừa duy nhất của công ty PiP, một trong những công ty giàu có và nổi tiếng nhất của Mĩ. Tất nhiên, anh ta thừa sức mang đến cho cô một cuộc sống sung sướng như một bà hoàng, rồi đây cô sẽ nghiễm nhiên trở thành đệ nhất phu nhân của nhà họ Anderson kia. Nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn cau có, lo lắng của cô vì mới bị "cắt trợ cấp" hoàn toàn từ Will đã chấm dứt. Dẫu sao, cô cũng là Hoa Khôi quận Cam. Đàn ông quay quanh cô thì thiếu gì...
Tuy nhiên, trong lòng cô cũng ít nhiều luyến tiếc. Dẫu sao, Will cũng từng là miếng mối khá béo bở của cô. Anh ta cung phụng cô vô điều kiện, chưa bao giờ than vãn, phàn nàn.
"Thật tiếc!". Cô lẩm bẩm rồi tuôn một hơi thở dài đủ để Steven nghe thấy.
"Gì thế?"
Steven nhìn cô khó hiểu, giọng nói của anh cất lên vô tình phá tan những suy nghĩ, toan tính trong đầu Vivian. Khuôn mặt cô bỗng giãn ra, miệng tươi cười như hoa mùa xuân nở rộ, cô bước đi uyển chuyển đến chỗ Steven. Tấm thân gợi cảm của cô nằm gọn trên người anh, áp mặt vào lồng ngực anh, cô buông lời nũng nịu.
"Không có gì? Steven à, mình đi Bar đi..."
"Được..."
Trong căn phòng màu xanh đậm với nội thất sang trọng, trước tấm gương lớn đặt nơi góc phòng, Steven đang cài từng chiếc cúc được đính trên chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt. Đôi mắt xanh biển đầy ma mị nhìn thẳng vào trong gương, nơi khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ...
Một nụ cười ẩn hiện, phảng phất sự thích thú, đắc thắng và đầy..toan tính.
---oOo--
Để chạy trốn sự thật phủ phàng và dành thời gian bình tâm trở lại, Will đã dành trọn một tuần nghỉ ngơi ở Canada. Sau khi trở về, anh cảm thấy tinh thần ít nhiều đã phấn chấn trở lại, nỗi đau nơi trái tim bỏng rát cũng đã được vơi đi phần nào. Những ngày sau đó, anh lao đầu vào công việc để quên đi nỗi buồn và cảm giác trống trãi hụt hẫng trong lòng. Anh tìm mọi cách để giữ bản thân luôn trong trạng thái bận rộn. Cả ngày, anh vùi đầu đọc sách trên thư viện trường, tối đến anh lại mài mò nghiên cứu bên những hộp điện tử lớn nhỏ. Khi thoảng, anh lại đến Bar uống bia tán gẫu với bạn bè. Chốn ồn ào náo nhiệt này cũng giúp trái tim trống rỗng của anh vui lên một chút...
Thế nhưng, khi đêm về, nằm co người trên chiếc giường rộng thênh thang, cảm giác trống vắng và cô đơn lại bao trùm lấy anh. Trạng thái chơi vơi cứ lẫn quẫn trong đầu anh. Niềm tin vào cuộc sống và những người xung quanh cũng dần nhạt đi, thay vào đó là sự rụt rè, nghi ngờ. Xung quanh anh như có một tảng băng lạnh lẽo bao phủ, khiến bất kỳ người nào đến gần cũng cảm thấy lạnh giá, nó như một thứ vũ khí vô hình bảo vệ anh khỏi những đau khổ và tổn thương...
Cảm giác thật lạnh lẽo...Cả thể xác lẫn tâm hồn....
Will tự chất vấn bản thân mình, liệu anh có còn yêu Vivian không? Liệu tình yêu của anh có đủ lớn và cao cả để tha thứ cho những lỗi lầm của cô ấy. Sự thật, ai sống trên đời này mà không một lần phạm phải sai lầm. Nhưng, nếu giờ đây, anh chạy đến bên cô ấy và dang tay bao dung. Liệu tình yêu và sự tôn trọng có còn như lúc đầu? Anh có nên mở lòng cho Vivian và anh một cơ hội làm lại từ đầu. Hôm anh nói lời chia tay với cô ấy. Chẳng phải, Vivian đã hối lỗi và muốn được sự tha thứ đó sao….
Thế nhưng, mọi ý nghĩ trong đầu anh ngay sau đó đều bị dập tắt khi hình ảnh đôi trai gái đang cười đùa trong chiếc Lamborghini đỏ quen thuộc chạy thoáng qua trước mắt. Không khó để anh nhận ra cô bạn gái đã đau khổ khóc lóc cách đây 1 tuần trước, giờ đã có thể vui cười với người tình vụn trộm của mình.
Ngốc! anh là một thằng ngốc nhất thế gian này. Phút chốc, phía bên trái khuôn ngực vạm
vỡ của anh bỗng cảm thấy nhói đau tê dại. Vết thương bỏng rát vốn đã bớt nhức nhối phần nào, nay lại trở về trạng thái cũ, một lần nữa, đau đớn và rỉ máu...
---o--
TLG: Vivian và Will giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ tiếng Anh, họ không biết nói tiếng Việt. Tác giả sử dụng ngôn ngữ tiếng Việt để tiện việc theo dõi của bạn đọc.
-Motobike: xe gắn máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...