Editor: Puck
Ngồi trên xe Lamborghini thể thao của bác, Lucus mới nhớ tới chưa gọi điện thoại cho cha, nếu cha không tìm được bé, sẽ lo lắng.
Thư Phiến Hữu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lucus, rất thỏa mãn, tiểu Tả dạy đứa bé này rất tốt, hoàn toàn thoát khỏi phương thức giáo dục trước sau như một của nhà họ Thư bọn họ, đoán chừng tiểu Tả cũng hy vọng Lucus có một tuổi thơ tốt đẹp.
Lucus cầm điện thoại lên gọi cho người cha bé yêu quý nhất, “Cha, bây giờ con đang đi chơi cùng bác, cha không cần lo lắng cho con, con sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
Thư Yến Tả rất vui mừng vì có một cậu con trai ngoan hiểu chuyện quan tâm như vậy, gần đây công việc quả thật quá nhiều, lão hồ ly bang Lôi Thần kia còn luôn khiêu khích đằng trước, thật sự quá không để anh vào trong mắt rồi!
Bên thị trường Đông Nam Á cũng bị phá hủy mất mấy chỗ, thật sự đang khiêu chiến sự nhẫn nại của anh!
Mà mình quả thật không có thời gian đi cùng con trai, anh cảm thấy rất có lỗi về điểm này. Đại ca biến mất hơn tám tháng cuối cùng cũng trở lại, thật sự không biết anh ấy đang làm gì! Năm năm gần đây luôn chạy tới chạy lui đến nước Anh, thời gian ngây ngô lần sau dài hơn lần trước, xem ý tứ của anh ấy chính là muốn cho Nhiễm Nhiễm tiếp quản Á Ninh, vậy ban đầu anh ấy cần gì phải trở lại quản lý Á Ninh chứ? Quả thật làm điều thừa!
“Lucus nhất định phải nghe lời, không được chạy loạn biết không?” Anh vẫn không nhịn được càu nhàu mấy câu.
Lucus gật đầu liên tục, bày tỏ mình nhất định sẽ nghe lời.
Thư Phiến Hữu nhìn hai cha con nói chuyện, cảm thấy ấm áp khác thường, kể từ khi có Lucus, tiểu Tả thay đổi rất nhiều.
“Lucus muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn KFC và Pizza Hut.” Lucus ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bình thường cha đều không cho bé ăn những món này, nói là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, bây giờ cha không có ở đây, bé càng muốn nếm thử một chút.
Khóe miệng Thư Phiến Hữu nhếch lên cười, quả nhiên đứa bé đều thích ăn những thứ này.
Xe dừng trước cửa KFC, Thư Phiến Hữu dắt tay Lucus lên bục đặt món, người bên trong thật nhiều, khắp nơi đều là bạn nhỏ, chạy tới chạy lui, thật náo nhiệt.
Lucus hâm mộ mà nhìn những bạn nhỏ chạy tới chạy lui, chơi vui vẻ kia, cha đã nói, không thể chạy loạn.
Thư Phiến Hữu ôm Lucus, để cho bé chọn món ăn, cola, khoai tây chiên, gà viên, cánh gà nướng, bánh trứng đều là món Lucus thích, bác nói tất cả để cho bé ăn đủ, bé đương nhiên muốn có một bữa cơm no đủ!
Lucus vừa gặm cánh gà, vừa nói không rõ ràng: “Bác, sao cô vẫn chưa trở lại?”
“Lần này cô trở lại tham dự hôn lễ một người bạn tốt, sau đó tiện thể thăm bà cô và cha bà cô, còn có dượng tương lai của con nữa.”
“À, vậy sao mấy người bà cô không đến Hongkong ở vậy?”
“Bởi vì nhà của bọn họ ở nước Anh, giống như nhà Lucus ở Hongkong vậy, là một đạo lý, mỗi người đều có nhà của mình, ở mỗi ngõ ngách trên thế giới này.”
Lucus cái hiểu cái không gật gật đầu, “Vậy khi nào cô quay lại?”
“Lucus nhớ cô rồi.” Mắt Thư Phiến Hữu mang ý cười.
“Vâng.” Lucus rất ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy buổi tối bác gọi điện thoại cho cô, để cô ấy sớm về, bây giờ cô còn đang ngủ.
Lucus lộ ra nụ cười đáng yêu, cầm một miếng gà viên chấm sốt cà chua nhét vào trong miệng, nhai đến ngon lành.
Sở dĩ bé thích cô bé như vậy, không chỉ bởi vì Thư Tử Nhiễm thật lòng yêu thương bé, mỗi lần đều mua cho bé một đống đồ ăn, đồ chơi, quần áo, lại còn dắt bé đi chơi, náo loạn điên khùng với bé. Tầng nguyên nhân rất lớn chính là bên người Lucus chỉ có một mình cô là người thân thuộc phái nữ, Lucus từ nhỏ lớn lên trong một nhóm đàn ông đương nhiên có phần tình cảm đặc biệt với cô, từ trong lòng đã coi cô như người thuộc phái nữ quan trọng thứ hai chỉ vẻn vẹn sau mẹ.
Kể từ sau khi Thư Tử Nhiễm biết nhị ca có một đứa trẻ, mỗi lần trở về Hongkong việc đầu tiên là đi thăm bé, nhất là sau khi biết bé do chị ở biệt thự kia sinh ra, càng yêu thương thêm, chỉ có điều cô vẫn kỳ quái sao ban đầu nhị ca lại muốn lừa cô anh Lang kim ốc tàng kiều ở đó! Cô hoàn toàn quên mất đây chính là do cô nói, mà Thư Yến Tả chỉ không phủ nhận mà thôi.
Khi nghỉ hè trở về Hương Cảng cô còn từng len lén tới đó một lần, đáng tiếc khi đó Hoắc Nhĩ Phi đã đi rồi, cô đương nhiên không gặp được, khi cô hỏi nhị ca Hoắc Nhĩ Phi đi đâu thì Thư Yến Tả chỉ hời hợt nói chị ấy đã đi.
Hỏi vú Trần bọn họ cũng chỉ thở dài không nói lời nào, làm cho cô rơi vào sương mù, rất tự nhiên cho rằng chị ấy cũng giống như mẹ mình, đi thiên đường.
Bên Đông Nam Á nhiều lần truyền đến tin tức xấu, hang ổ đã bị hủy mất mấy chỗ, Thư Yến Tả anh làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này! Lần này anh phải tự mình đi mới được, dự đoán phải đi chừng một tuần. Mà ngày hôm qua Lang lại đi châu Âu, nói tham gia một nghiên cứu và thảo luận y học có tiếng trên toàn thế giới, một tuần lễ sau mới có thể trở lại, thật vừa vặn.
Chỉ có điều như vậy sẽ khiến Lucus không ai chăm sóc, để cho anh rất không yên lòng, đám người trong nhà không quản được thằng bé.
Đinh Thận nhìn ra lo lắng của nhị thiếu, “Không phải đại công tử ở Hongkong sao? Tôi thấy Lucus cũng thật lòng thích cậu ấy.”
Thư Yến Tả chỉ chống cằm, chau mày, em gái Nhiễm Nhiễm nói đi nước Pháp tham gia hôn lễ một bạn tốt, tạm thời không về được. Cũng chỉ có đại ca anh ở Hongkong, mấy năm này, bởi vì có Lucus nên quan hệ của hai anh em đã hòa hoãn không ít.
Xem ra, cũng chỉ có vậy.
Tin tưởng đại ca sẽ chăm sóc tốt cho Lucus.
Buổi tối, Thư Yến Tả ăn cơm với con trai trước, cơm nước xong lại tự mình tắm cho bé, Lucus cười “Khanh khách” không ngừng trong bồn tắm, chơi với cha đến HIGH.
Tắm xong, Thư Yến Tả cầm khăn tắm bao lấy con trai ướt nhẹp ôm lên giường, hai cha con náo loạn điên khùng trên giường hồi lâu, Lucus chơi được hưng phấn, đã lâu cha không ăn cơm tối với bé, tắm cho bé.
Chơi đến lúc không sai biệt lắm, “Lucus, cha có chuyện phải đi Đông Nam Á chừng một tuần lễ, một tuần lễ này con ở cùng bác, có được không.”
Lucus chu miệng nhỏ nhắn, nhìn cha chằm chằm, quả nhiên tối nay cha có mưu tính trước, không trách được!
Thư Yến Tả nhìn cái miệng nhỏ nhắn của con trai dẩu lên cao cao, không khỏi đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, “Cha phải đi làm việc, không phải đi chơi, chờ cha xong việc thời gian này rồi, sẽ dẫn Lucus đi chơi được không?”
“Cha gạt người, mỗi lần nói chơi với con, đều không thực hiện.” Lucus bĩu môi, tức giận nói, cha bắt nạt bé là con nít, mỗi lần đều lừa bé!
Thư Yến Tả cũng xấu hổ, tiếp tục như vậy nữa, khiến trong lòng con trai sinh ra ấn tượng xấu cũng không hay, vì vậy dịu dàng nói: “Lucus ngoan, lần này cha nhất định giữ lời, hơn nữa cũng bù lại cả trước kia, chờ xử lý xong chuyện lần này, Lucus muốn đi đâu, cha cũng dẫn con đi.”
Mắt to của Lucus vụt sáng, “Cha sẽ không lừa con chứ?”
“Cha dĩ nhiên sẽ không lừa gạt Lucus.” Thư Yến Tả nghiêm trang nói.
“Vậy cũng được, cha trở lại nhanh một chút, Lucus sẽ nhớ cha.” Giọng nói trẻ con mềm mại của Lucus hết sức uất ức.
“Ừ, cha cũng sẽ nhớ Lucus.” Thư Yến Tả ôm con trai, tắt đèn đầu giường, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng trước khi ngủ, Lucus nói ra một yêu cầu nho nhỏ, đó chính là tuần lễ này bé không muốn ở trong nhà, muốn dọn đi ở chung với bác.
Thư Yến Tả suy nghĩ một chút, đồng ý rồi, chỉ có điều anh vẫn phái hai người thân tín thay phiên canh chừng gần nhà trọ đại ca, bất cứ lúc nào để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, anh để cho tài xế lái xe, mình mang Lucus đến nhà trọ của đại ca, trong cốp xe đầy đồ dùng hàng ngày của Lucus và quần áo, đồ chơi.
Thư Phiến Hữu đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang, mới sáng sớm, ai tới quấy phá giấc mộng đẹp của anh!
Từ mắt mèo nhìn thấy Thư Yến Tả thì Thư Phiến Hữu kinh hãi đến ngây người, đây là lần đầu tiên tiểu Tả chủ động đến tìm anh.
Mở cửa, thấy tiểu Tả nắm tay Lucus đứng đó.
Lucus cười hì hì nói: “Bác, bác còn chưa rời giường à? Con heo lười.”
Thư Phiến Hữu hơi ngượng ngùng sờ sờ đầu, tỏ ý cam chịu với cháu trai nhạo báng.
“Em phải đi Đông Nam Á xử lý một số chuyện, đại khái cần thời gian một tuần lễ, Lucus nhờ anh chăm sóc.” Thư Yến Tả đi thẳng vào vấn đề.
“Ừ, tự chú phải cẩn thận.” Thư Phiến Hữu rất vui mừng tiểu Tả có thể tin tưởng anh.
“Lucus, cha đi trước, phải ngoan ngoãn nghe lời bác, biết không?” Thư Yến Tả cúi người dặn dò con trai.
“Vâng.” Lucus rất hiểu chuyện gật đầu.
Thư Yến Tả liếc mắt nhìn đại ca mình, xoay người rời đi.
Lucus lập tức dạo một vòng trong nhà, “Bác, phòng của bác thật nhỏ.”
“Bởi vì bác ở có một mình.” Thư Phiến Hữu nhìn căn phòng gần một trăm tám mươi mét vuông, cười nói.
“Vậy sao bác không dời đến ở cùng cha con con.” Lời con nít luôn ngây thơ chất phác không quỷ quái.
“Bởi vì, bác là người lớn rồi, cho nên muốn chuyển ra ngoài sống một mình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...