“Chú Đinh?” Thư Phiến Hữu thấy Đinh Thận hơi thất thần, không khỏi kỳ quái.
“À, tôi đang nghĩ nên bắt tay vào tìm từ phương diện nào.” Đinh Thận nhanh
chóng khôi phục như thường, khiến người ta không nhìn ra chút sơ hở nào.
“Vậy thì chú làm ơn, hy vọng có thể mau sớm có tin tức, bởi vì mất tích càng lâu, nhất định sẽ càng nguy hiểm, cha mẹ người nhà cô ấy hiện giờ chắc
chắn lo lắng gần chết. Quan trọng nhất là Âu Kỳ sẽ hợp tác lâu dài với
công ty chúng ta, chuyện Âu tổng nhờ vả tôi nhất định phải làm xong mới
được.” Thư Phiến Hữu nói rõ quan hệ lợi hại.
“Đại công tử cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực tìm được vị Hoắc tiểu thư này, chỉ
có điều như lời cậu nói, mất tích lâu như vậy,
chỉ sợ... Hơi khó khăn.” Đinh Thận cố ý nói dự tính xấu nhất ra.
“Cái này, tôi cũng nghĩ tới, nếu quả thật như vậy, chúng ta cũng không có cách nào, nhưng ít ra phải có chứng cứ.”
“Được, tôi hiểu, đại công tử, vậy tôi cáo từ trước, có tin tức tôi sẽ lập tức
gọi điện thoại cho cậu.” Đinh Thận nói xong lập tức đứng dậy cáo từ.
“Vậy làm phiền chú Đinh rồi.” Thư Phiến Hữu cười đến rất chân thành.
Sau khi Đinh Thận trở lại bang Viêm Ưng, lập tức gọi điện thoại cho nhị
thiếu, nói một lần chuyện vừa rồi đại công tử nhờ ông tìm người, ông
luôn biết cân nhắc thiệt hơn, cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Quả hiên, sau khi Thư nhị thiếu nghe điện thoại của Đinh Thận xong, hơi
trầm ngâm, “Chờ mèo nhỏ sinh đứa bé xong, tôi sẽ để cô ấy tự do, sao
tổng giám đốc giải trí Âu Kỳ lại biết mèo nhỏ, chuyện này chú đi tra một chút, chú Đinh, chú phí công nhiều.”
“Thuộc hạ đương nhiên dốc
hết toàn lực, đại công tử nói ra tên tuổi Hoắc tiểu thư thì trong lòng
tôi hồi hộp, chỉ không ngờ chuyện lại đúng dịp như vậy, nhị thiếu yên
tâm, chỗ đại công tử tôi sẽ cho cậu ấy một câu trả lời hài lòng, chỉ có
điều ngày sau Hoắc tiểu thư về nhà...” Đinh Thận nói ra nghi ngờ của
mình.
Thư Yến Tả đương nhiên biết ông chỉ cái gì, sau này mèo nhỏ về nhà, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng trước mắt, chỉ sợ đến lúc đó đại
ca sẽ không tiện báo lại với Âu tổng của giải trí Âu Kỳ.
“Chuyện sau này thì sau này nói, mấy tháng nay tôi không muốn có người đi quấy rầy mèo nhỏ.” Giọng Thư Yến Tả rất kiên định.
“Rõ, tôi hiểu.” Đinh Thận sáng tỏ.
Hai ngày sau, bên trong bệnh viện ở Las Vegas.
“Mèo nhỏ, chuẩn bị đi thôi.” Đoạn Tử Lang đẩy cửa ra, nói với Hoắc Nhĩ Phi
đang nằm trên giường say sưa ngon lành ăn vặt xem ti vi.
“Đi đâu?” Hoắc Nhĩ Phi vừa nhét popcorn vừa hỏi, khóe miệng một vòng màu trắng.
“Trở về Hongkong.”
“Không về.” Hoắc Nhĩ Phi không nhúc nhích, tiếp tục ăn.
Đoạn Tử Lang đi tới, tắt ti vi, đoạt lấy popcorn trong tay người nào đó, cau mày quát lên: “Ai cho cô ăn những thứ trụng dầu này?”
“Tôi...” Hoắc Nhĩ Phi mím môi, cô đã ba bốn tháng chưa ăn đồ này, thèm chết cô.
“Cho cô mười phút, tôi ở ngoài cửa chờ cô.” Đoạn Tử Lang liếc nhìn cô, đóng cửa đi ra ngoài.
Hoắc Nhĩ Phi nhe răng nhếch miệng sau lưng Đoạn Tử Lang, tức giận bò dậy, sờ đông sờ tây một chút, cũng không gì tốt để dọn dẹp, dù sao đồ vật riêng tư của cô không ở đây, quan trọng nhất là bản hiệp ước, nhất định phải
mang theo.
Sân bay quốc tế Hongkong, Hoắc Nhĩ Phi chậm rãi đi theo sau lưng Đoạn Tử Lang, sau lưng còn hai vệ sỹ.
Đột nhiên, trước mặt xôn xao, hình như ngôi sao nào đó đến sân bay, dẫn tới một loạt xôn xao, phóng viên còn có một đám fans hâm mộ vây cực kỳ chặt chẽ.
Đoạn Tử Lang kéo mèo nhỏ đang chậm rì rì, sợ cô bị người ta đẩy ra.
Hai vệ sỹ cũng đến gần thêm, đứng sau lưng che chở cho bọn họ chu toàn.
Khi bọn họ nghiên người đi qua, Thư Phiến Hữu, George và Coral ba người
đang bị đám fans hâm mộ vây tới nước chảy không lọt, cự ly ngay gang
tấc, lại hình như cách ngàn ngàn vạn vạn người, vô duyên bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...