Trong tay hai người đầy túi lớn túi nhỏ, từ đầu đến chân đều là đồ hàng hiệu quốc tế, gần như mua đầy đủ hết, thật sự thoải mái! Vài chục vạn cứ không còn như vậy, ngẫm lại vẫn cảm thấy rất hoang phí.
Monica đi giày chín phân, cùng đi dạo một vòng chỉ cảm thấy bắp chân đau nhức, nên ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, quả nhiên đi dạo phố tương đối mệt mỏi!
“Hoắc tiểu thư, tôi muốn đi toilet, cô chờ tôi ở đây hay đi cùng tôi.”
“Cô gọi tôi Phi Phi là được rồi, Hoắc tiểu thư quá xa lạ!” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt nói.
“Ừ, Phi Phi, nếu không cô ở đây chờ tôi, đồ nhiều quá.” Monica nói xong lập tức đứng dậy đi phòng rửa tay.
“Monica, tôi cũng muốn đi toilet, nếu không để đồ ở đây, dù sao bên kia có người đi theo chúng ta, chắc chắn không ai dám cầm.” Hoắc Nhĩ Phi chỉ vào hai người đứng cách đó không xa.
Monica mím mím môi, cười nói: “Được rồi.”
Hai người để đồ xuống rồi đi tới phòng rửa tay, hai người ở nơi xa vội nháy mắt, một người đi theo hai cô. Một người ở lại giữ đồ.
Trong phòng rửa tay, Hoắc Nhĩ Phi vẫn tự cân nhắc trong lòng rốt cuộc nói hay không nói, tâm thần vô cùng thấp thỏm, nghe sát vách truyền đến tiếng xả nước, cô mới giật mình nếu không nói sẽ không kịp.
Cô vội giật nước, mở cửa đi ra ngoài, mặt gấp gáp đứng trước mặt Monica, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Phi Phi, có chuyện gì sao?” Monica cảm thấy rất kỳ quái.
“Monica, tôi... Tôi... Cô... Có thể...” Hoắc Nhĩ Phi ấp úng, cô thật sự không biết nên mở miệng như thế nào mới được, đối với chuyện này, cô thật sự rất thiếu kinh nghiệm.
“Cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”
Người qua đường ra ra vào vào bên cạnh cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai cô, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy die nda nle equ ydo n cực kỳ lúng túng và bất đắc dĩ, lại không thể kéo thời gian quá dài.
“Monica, cô... Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô không?”
Monica giật mình nhìn cô, cô không có quyền can thiệt vào cuộc sống riêng của boss, cô chỉ là một nhân viên nhận tiền lương mà thôi.
Trước khi đi boss cố ý giải thích cho cô một số chuyện, trong đó bao gồm không thể cho Hoắc tiểu thư mượn điện thoại di động.
Hoắc Nhĩ Phi biết chắc chắn cô ấy sẽ không dễ dàng cho cô mượn, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, cô chỉ có thể bằng bất cứ giá nào, Monica thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý như vậy, hy vọng cô có thể hiểu tôi.
“Vừa rồi lúc đi dạo phố điện thoại di động và ví tiền của tôi bị trộm rồi, cô cũng biết, hiện giờ chắc chắn sẽ có một số người xấu có ý đồ sẽ lợi dụng chút xíu khe hở này gọi điện thoại cho cha mẹ tôi lừa tiền gì đó, Monica, cô cho tôi mượn điện thoại gọi về nhà báo tin bình an được không, tôi chỉ nói một câu, một câu thôi...” Hoắc Nhĩ Phi giả bộ tội nghiệp nói, còn hợp với tình hình rớt vài giọt nước mắt, càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu.
Người qua đường bên cạnh đều rất kỳ quái nhìn hai cô, đều bất bình thay Hoắc Nhĩ Phi, bạn bè gì chứ, thật đúng là độc ác! Không phải gọi cho cha mẹ báo bình an sao? Yêu cầu đơn giản như vậy mà cũng không chịu!
Hoắc Nhĩ Phi thấy Monica vẫn thờ ơ, không khỏi gấp đến độ nước mắt chảy xuống, tội nghiệp nhìn Monica. Cô khóc cũng không phải giả bộ, là thật sự rất muốn báo tin bình an cho cha mẹ, thời gian dài như vậy, bọn họ chắc chắn lo lắng gần chết.
Monica thấy dáng vẻ Hoắc Nhĩ Phi không giống giả vờ, hơn nữa cô ấy rất thông minh, không nói ra sự thật, chỉ rất uyển chuyển biểu đạt ý của mình. Nhưng mà, cô thật sự không thể làm gì được.
Nghĩ tới đây, không khỏi xoay người đi ra ngoài. Lại bị Hoắc Nhĩ Phi một phát bắt được cánh tay, hai mắt đẫm lệ nhìn mình, chỉ thiếu không quỳ xuống, “Monica, chỉ báo tin bình an, cũng không được sao? Van cô!”
Bên cạnh có một dì không nhìn nổi, lấy giọng phổ thông nói: “Cô gái nhỏ nói đáng thương như vậy, không phải chỉ gọi điện thoại báo tin bình an thôi sao? Này, tôi cho cô mượn.” Vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Hoắc Nhĩ Phi, nhân tiện khinh bỉ liếc mắt nhìn Monica.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...