Cầm điện thoại di động lên, do dự hồi lâu cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cắn chặt môi, băn khoăn ngồi trên giường, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi, nhưng thật ra cô là người nhát gan, e dè rất nhiều, bất tri bất giác đã làm tổn thương người khác.
Hồi tưởng lại đủ loại chuyện xảy ra giữa cô và Thư Yến Tả, có quá nhiều ràng buộc và không dứt bỏ được, có lẽ buông tha anh, sẽ là hối hận cả cuộc đời mình.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, cô cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn qua: "Em muốn cho Lucus sinh nhật sáu tuổi, bỏ lỡ năm năm trước, em không muốn tiếp tục bỏ qua từ nay về sau."
Sau khi gửi xong, trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thấp thỏm một trận, những lời này thật ra thì có nghĩa khác, cô không biết Thư Yến Tả đọc xong sẽ có phản ứng gì, bây giờ anh chán ghét mình như vậy, trừ con trai ra, cô không biết mình còn có thể lấy cái cớ gì đi tìm anh...
Thật lâu không có tin trả lời, khiến cho cô hoài nghi Thư Yến Tả đi đâu, mới vừa rồi Đoạn lưu manh nói anh uống rất nhiều rượu, sau đó anh tức giận bỏ đi, chẳng lẽ...
Gọi một cú điện thoại qua, xin lỗi, điện thoại ngài gọi tạm thời không có ai nghe.
Càng khiến cô thêm không an lòng, hai tiểu nhân ở trong đầu cũng đang đấu đi đấu lại.
Tiểu nhân đen nói: Đàn ông mà! Uống nhiều quá nhất định đi tìm phụ nữ phóng đãng rồi, dĩ nhiên không nghe được điện thoại reo...
Tiểu nhân trắng nói: Có lẽ uống nhiều quá ngã ở đâu đó bất tỉnh nhân sự rồi không chừng...
Tiểu nhân đen nói: Nhất định đang phóng đãng với phụ nữ.
Tiểu nhân trắng nói: Nhất định say đến bất tỉnh nhân sự, bên cạnh không có một ai quan tâm anh. [email protected]`l3q21y"d0n
...
Hoắc Nhĩ Phi cảm giác đầu mình sắp nổ tung, nhìn đồng hồ: Mười hai giờ rưỡi.
Nếu không gọi điện thoại xác nhận với Đoạn lưu manh, nhưng vừa nghĩ tới cái mặt muốn đánh của Đoạn lưu manh, cô lại không muốn gọi rồi.
Mới vừa rồi Đoạn lưu manh nói đi đón Coral rồi, giờ phút này nói không chừng hai người đang làm gì đó, quấy rầy người khác luôn không được tốt, nhưng mà...
Ôi giời! Hoắc Nhĩ Phi! Mày còn do dự gì đây? Nếu đã quyết định thì đừng lề mà lề mề, một khi xác định chuyện gì thì phải kiên trì không ngừng đi tiếp, mặc kệ người ta nhìn mày như thế nào, nghĩ về mày như thế nào, cũng không quan trọng! Quan trọng là nghe theo trái tim của mình đi, trong lòng đã có nơi có chốn thì nên đi.
Bất chấp, đi thì đi, ai sợ ai! Cầm điện thoại di động và ví tiền lên đi ra cửa.
Bởi vì là nửa đêm, xe taxi tương đối ít, Hoắc Nhĩ Phi đợi một lúc lâu mới bắt được chiếc taxi, tài xế vừa nghe là chỗ thật xa như vậy, liền hơi không muốn đi lắm rồi.
Hoắc Nhĩ Phi nói hơn nói thiệt mãi, tài xế mới đồng ý thêm tiền đi.
Thật ra thì người tài xế này chính là do Đoạn Tử Lang kêu Đinh Thận thu xếp, chỉ có điều vì để càng thêm giống như thật nên mới cố ý làm như vậy, thật sự thì nhà cũ họ Thư quá kín đáo, người khác không cách nào đến gần.
Sau khi đến, nhìn gần một giờ, Hoắc Nhĩ Phi không nghĩ tới ngoài cửa lại biết cô, thấy là cô, không hỏi một tiếng đã để cho cô đi vào.
Suốt đường đi vào, một nửa bóng người cũng không thấy, đèn đường hành lang vẫn sáng, ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Kỳ quái! Đều đi ngủ sao? Đáng ra nên có người trực đêm mới phải chứ? Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thầm nghĩ.
Bởi vì đã tới rất nhiều lần, tất cả đối với Hoắc Nhĩ Phi mà nói, đều là quen cửa quen nẻo, mở chốt cửa, trong lòng cô thấp thỏm một trận, chắc chắn ở nhà chứ!
Sau khi thấy dáng người trên giường chính là người kia thì trong lòng mừng rỡ, trái lại rất ngoan đó! Uống say sẽ trở về ngủ.
Rón rén đi tới bên giường, cứ nhìn anh như vậy, hình như tim mình cũng đang đập thình thịch thình thịch, mình thật sự yêu anh sao?
Nhưng mà, anh còn có thể muốn mình sao? Mình làm tổn thương anh nhiều lần như vậy, luôn lưỡng lự như vậy, không hạ được quyết tâm, mình như vậy không phải rất đáng chết! Rất thất bại! Sau khi bỏ ra giá cao nặng nề như vậy mới biết được thì ra mình yêu không phải là Chử Tuyết Luân mà là Thư Yến Tả, ông trời nhất định đang trừng phạt cô.
Thấy sau khi ngủ Thư Yến Tả vẫn nhíu chặt chân mày, không nghĩ định đưa tay lên vuốt, khoảnh khắc khi đầu ngón tay chạm lên chân mày anh, lòng của Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên bình tĩnh lại.
“Mèo nhỏ, mèo nhỏ...” Thư Yến Tả đột nhiên nói mê, bị sợ đến tay Hoắc Nhĩ Phi run lên, còn tưởng rằng anh tỉnh lại, nhìn kỹ một cái mới phát hiện anh chỉ nói mơ mà thôi.
Trong lòng không khỏi ngọt ngào, đây là lần đầu tiên cô nghe được Thư Yến Tả gọi tên cô ở trong mộng, cảm giác đó giống như được quét mật, ngọt đến tận trong lòng.
Đột nhiên phát hiện trên trán anh đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đang gặp phải ác mộng, gặp ác mộng gì mà kêu tên của mình? Anh rốt cuộc đang mơ thấy cái gì đây?
Chuẩn bị đi phòng tắm lấy khăn lông lau cho anh, lại không đề phòng bị anh túm được cánh tay, phát hiện anh tỏ vẻ khổ sở nỉ non nói: “Mèo nhỏ, mèo nhỏ, em không được rời khỏi anh...” dieendaanleequuydonn
“Em không đi, em đi lấy khăn lông lau cho anh một chút.” Hoắc Nhĩ Phi dịu dàng nói.
Thư Yến Tả túm được cánh tay cô giữ càng ngày càng chặt, khi Hoắc Nhĩ Phi đứng dậy, hơi sơ ý không đề phòng bị vấp ngã, vừa đúng té nhào vào trên người Thư Yến Tả.
Có lẽ lực đánh vào quá mạnh mẽ, Thư Yến Tả đột nhiên mở mắt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nằm ở trên người anh, hình như rất khó tin.
Tim Hoắc Nhĩ Phi cũng đang đập “Thình thịch”, sao anh lại tỉnh rồi hả? Nếu như anh hỏi tại sao mình lại ở đây, nên nói như thế nào?
Nhưng hình như Thư Yến Tả tỉnh lại lại giống như đang ở trạng thái mộng du, một tay từ từ vuốt ve gò má Hoắc Nhĩ Phi, tự lẩm bẩm, “Sao mèo nhỏ trong mộng càng lúc càng nhìn rõ ràng, nhất định do hôm nay nhìn thấy cô ấy.” Nói xong anh liền nhắm mắt lại ngủ tiếp rồi.
Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi nhìn Thư Yến Tả lầm bầm, nơi nào đó trong lòng đang hòa tan, đứa ngốc! Cho dù anh không cần em, em cũng cứ bám lấy anh!
Ngón tay sờ lên gò má anh sau khi ngủ, sau đó đến miệng môi, lưu luyến quên về trên đó, đột nhiên cúi người hôn lên, đây là lần thứ hai cô chủ động hôn anh, ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Hôn hôn, Thư Yến Tả trong mộng liền biến khách thành chủ rồi, đây chẳng qua là một loại phản ứng theo bản năng đàn ông của thân thể anh, hoàn toàn giống như không thành thật khi làm giấc mộng xuân.
Trời dần tối, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần lên cao, một đôi đóng cảnh uyên ương ở đó liều chết triền miên, hơi thở làm tim người ta đập rộn lên nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
Một phòng kiều diễm...
Năm giờ sáng, Hoắc Nhĩ Phi từ trong chăn bò ra ngoài, rón rén mặc quần áo tử tế, vừa ra đến cửa còn liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn ngủ say trên giường, nếu như để cho cô đối mặt với Thư Yến Tả tỉnh lại, cô hơi không dám, cũng sợ anh sẽ nói lời lạnh nhạt, vẫn nên chờ anh gửi tin nhắn lại thôi.
Suốt dọc đường đi ra ngoài, hình như cũng không thấy mấy người giúp việc, hình như mọi người đều giống như làm như không thấy cô, đặc biệt kỳ quái, cô dĩ nhiên không biết đây là do Đoạn Tử Lang cố ý dặn dò, cho nên lần này cô thăm dò nhà cũ họ Thư vào ban đêm, tất cả mọi ngời coi như cô là đồ trong suốt, cho đến sau khi Thư Yến Tả tỉnh lại thăm dò, cũng không thể giải thích nghi hoặc.
Hoắc Nhĩ Phi một đường thuê xe đến sân ba, gửi một tin nhắn cho Âu đại ca, nói cô về nhà trước.
Ngồi thẳng lên chuyến bay sớm nhất trở về thành phố L, sau khi về nhà cô ngã đầu đi nằm ngủ, cha mẹ đương nhiên cho rằng cô công việc bận rộn, cho nên cũng không quấy rầy cô.
Nhà cũ họ Thư.
Khi Thư Yến Tả từ từ tỉnh dậy thì theo bản năng đưa tay sờ chỗ bên cạnh trên giường ngủ, trống không, ngay sau đó thầm nghĩ: Quả nhiên là mình xuất hiện ảo giác rồi, sao mèo nhỏ lại ở đây? Chỉ có điều giấc mộng tối hôm qua cũng quá chân thật, hoàn toàn để cho mình hơi không phân rõ, đặc biệt là khoảnh khắc khi mình tiến vào trong mèo nhỏ, anh nghe rõ mèo nhỏ ưm một tiếng, cho dù là giấc mộng xuân, cũng không khỏi quá chi tiết tỉ mỉ rồi!
Bới tóc qua loa, vén chăn lên mới phát hiện mình lại không mảnh vải che thân? Mặc dù anh có thói quen ngủ trần, nhưng kể từ sau khi có con trai, anh gần như có lẽ đã từ bỏ thói quen này rồi, tối hôm qua anh không nhớ rõ mình có cởi hết quần áo! die~nd a4nle^q u21ydo^n
Chẳng lẽ do giấc mộng xuân đó? Nhưng trên giường không có bất kỳ dấu vết gì mà?
Tiện tay túm lấy cái mền quấn lại đi vào phòng tắm, thoải thoải mái mái tắm rửa.
Khi ăn điểm tâm, anh trong lúc vô tình hỏi một câu: “Tối hôm qua có người nào vào phòng tôi sao?”
“Nhị thiếu, không thông qua ngài cho phép, chúng tôi không dám tùy tiện vào phòng ngài.” Nữ giúp việc vội vàng nói.
Thư Yến Tả nhấp một ngụm sữa tươi, đúng là như vậy không sai, nhưng ký ức tối hôm qua thật sự quá chân thật, chẳng lẽ thật sự chỉ vì mình quá nhớ nhung mèo nhỏ?
Trên đường đến công ty, Thư Yến Tả mới nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc và một cú điện thoại chưa nhận trên điện thoại di động, hơn nửa đêm người phụ nữ này gọi điện thoại cho mình làm gì? Còn có mẩu tin nhắn này, anh cau mày nhìn nội dung trong tin nhắn.
Hồi lâu, gửi mấy chữ qua: ‘Để xem xét.’
Một cú điện thoại của Đinh Thận kéo anh từ trong tưởng tượng về thực tế.
【Nhị thiếu, con đàn bà An Tình Hủy kia bị chúng tôi túm được, Lôi Nhất Hằng đã không có năng lực bao che cho cô ta. 】
Đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt, Thư Yến Tả hơi trầm ngâm, “Trước tiên canh chừng nghiêm ngặt, lấy người thông minh một chút, con đàn bà đó quỷ kế đa đoan, nếu để cho nó chạy, chú biết là hậu quả gì.”
【Nhị thiếu yên tâm, tôi sẽ để cho An Tình Hủy biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão. 】
“Đừng làm cho cô ta chết là được.” Giọng Thư Yến Tả lạnh nhạt, An Tình Hủy dám phản bội anh, thật sự là tìm đường chết!
Nửa giờ, một giờ, hai giờ, ba giờ...
Mãi cho đến buổi trưa, vẫn không thấy người nào đó gửi tin nhắn lại, Thư Yến Tả hơi tức giận, người phụ nữ này! Chẳng lẽ cố ý đùa bỡn anh!
Gửi một tin nhắn qua: ‘Tôi không có thời gian chơi trò chơi trốn tìm với cô!’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...