Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Editor: Puck

Thư Yến Tả có ý vô ý liếc mắt nhìn mèo nhỏ, mà Lucus thì hai mắt trông đợi nhìn Hoắc Nhĩ Phi, hy vọng cô nói ra lời ở lại.

Hoắc Nhĩ Phi chỉ có cảm giác mình tự chui đầu vào rọ, lại lôi mình tiến vào.

“Chị Phi Phi, rất không khéo đó, trong tết anh ấy có một hạng mục phải làm, cho nên mới không tới Hương Cảng được.” Trong mắt Thư Tử Nhiễm tràn đầy hạnh phúc, cô và Colin chính là bạn học cùng lớp cấp ba, cùng chung một đại học. Năm lớp mười hai ấy mới chính thức nói yêu đương, cho tới bây giờ, trong khoảng thời gian này cũng cãi nhau rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều tốt đẹp như lúc ban đầu, sau khi cãi nhau, tình cảm có thể còn tốt hơn trước kia.

“Lucus, con chính xác cho rằng dượng đẹp trai hơn cha con sao?” Chử Tuyết Nghê tuyệt đối cố ý hỏi như thế.

Lucus đưa tay nhỏ bé gãi gãi đầu, vẻ mặt rối rắm, “Đều rất đẹp trai! Cha và dượng chính xác là hai kiểu khác biệt chứ sao!”

Chọc cho mấy người trên bàn đều cười, quả nhiên đứa bé chính là bảo bối.

Chử Tuyết Nghê sờ sờ bụng mình, càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng.

Hoắc Nhĩ Phi rất muốn ngủ chung với người bạn tốt Tuyết Nghê vào buổi tối, định tán gẫu mấy lời nói giữa khuê mật, nhưng có hai người phản đối, hai người không tỏ thái độ, hiển nhiên không thể thực hiện được.

Sau bữa cơm chiều, cô liền lôi kéo Tuyết Nghê đi về một chỗ kín đáo ở sau vườn lặng lẽ nói.

“Tuyết Nghê, cậu thật sự luôn biết bệnh của Thư đại ca?”


“Ừ.” Chử Tuyết Nghê thật bình tĩnh trả lời.

Hoắc Nhĩ Phi nhìn bạn chằm chằm một hồi lâu, thật ra trong cuộc sống giống như Tuyết Nghê thật sự không nhiều lắm, biết rõ mắc phải bệnh khó trị, vẫn làm việc nghĩa không chùn bước như thế, đây thật sự là thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Cậu yêu anh ấy đã yêu đến mức có thể không cần tương lai sao? Hay là cậu vốn chưa từng nghĩ đến?”

“Vừa mới bắt đầu thì không nghĩ đến, sau đó thì cũng không quan tâm, cậu biết đó, tớ vẫn luôn thích tình yêu oanh oanh liệt liệt, rất ít khi đi cân nhắc hậu quả.” Khóe miệng Chử Tuyết Nghê khẽ nhếch lên cười, giọng nói lạnh nhạt.

“Tuyết Nghê, sao nghe như thế nào tớ đều cảm thấy có gì không đúng chứ, sẽ không có chuyện gì gạt tớ chứ.” Hoắc Nhĩ Phi lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, tớ rất tốt, Phi Phi, cậu không cần phải lo lắng, cho dù Phiến Hữu như thế nào, tớ đều sẽ luôn luôn cùng anh ấy.”

“Cậu có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ biết, tớ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu.” Hoắc Nhĩ Phi đưa quả đấm ra, rất kiên định nói, mỗi người đều có cuộc sống và tình yêu của mình, cô không có quyền can thiệp vào chuyện của Tuyết Nghê, chỉ hy vọng cô ấy có thể sống tốt.

Chử Tuyết Nghê cũng đưa quả đấm của mình ra, đụng vào quả đấm của Phi Phi, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

“Phi Phi, cho dù tương lai cậu lựa chọn ai, tim của mình là quan trọng nhất, không cần chú ý quá nhiều, mặc dù tớ rất hy vọng cậu có thể trở thành chị dâu của tớ, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện tớ có thể làm chủ, cậu hạnh phúc là tốt rồi.”

“Sao tớ có cảm giác cậu không xem trọng chuyện tớ trở thành chị dâu của cậu!” Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi cười cười, mang theo chút mùi vị chế nhạo.

“Cái đó, người sáng suốt cũng nhìn ra được, con trai của cậu cũng lớn như vậy, anh trai tớ nào có hy vọng chứ!” Chử Tuyết Nghê cũng cười.


“Cậu được đấy Chử Tuyết Nghê! Dám cười tớ hả!” Móng vuốt của Hoắc Nhĩ Phi đuổi tới.

Chử Tuyết Nghê cười duyên đứng dậy, Hoắc Nhĩ Phi lập tức đuổi theo.

Thật ra thì ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Phi Phi ở sân bay, cô đột nhiên đã cảm thấy Phi Phi và anh trai không có hy vọng rồi.

Có lẽ nếu không có sự xuất hiện của Lucus và Thư Yến Tả, Phi Phi sẽ yên ổn đi hết cả đời với anh trai, nhưng tất cả đều không có nếu như, Phi Phi và Thư Yến Tả đã biết nhau từ trước, hơn nữa còn sinh một đứa con trai, những thứ này đều tồn tại chân thật, cho dù cậu ấy muốn quên cũng không quên được. Trách chỉ có thể trách ý trời trêu ngươi, nếu như sáu năm trước cô và Phi Phi không trúng phần thưởng du lịch năm ngày ở Hương Cảng, có lẽ sẽ không gặp được Thư Yến Tả.

Nếu như nói anh trai dịu dàng như nước, như vậy Thư Yến Tả chính là bốc cháy như lửa, cá tính của Phi Phi có lẽ hợp với ở chung một chỗ với Thư Yến Tả, lay động của anh trai với Phi Phi không thể nghi ngờ là đẩy cậu ấy vào trong ngực Thư Yến Tả.

Đứng ở góc độ bạn bè, cô chúc phúc cho Phi Phi có thể có được kết cục tốt, cho dù là gả cho anh trai hay gả cho Thư Yến Tả, cô đều ủng hộ Phi Phi.

Ở Hương Cảng ngây người không tới ba ngày, Thư Phiến Hữu đã cùng với Chử Tuyết Nghê trở về thành phố L, cho dù như thế nào, bắt cóc con gái nhà người ta gần nửa năm, luôn luôn phải gặp người lớn mới được.

Hoắc Nhĩ Phi cũng theo hai người trở về nhà, Lucus tỏ vẻ phản đối cực lớn, cô nói hơn nói thiệt cũng không dụ dỗ được, cuối cùng vẫn là Thư Yến Tả ra tay, ghé vào lỗ tai bé lặng lẽ nói mấy câu, bé chu cái miệng nhỏ nhắn ra gắng gượng đồng ý.

Cha Chử và mẹ Chử biểu hiện ra hoan nghênh cực lớn với con rể đúng chuẩn của mình, Chử Tuyết Luân đương nhiên còn không biết bệnh tình của Thư đại ca, chẳng qua chỉ cảm thấy anh gầy gò đi chút, có thể do công việc quá cực khổ thôi.

Chỉ có điều nếu như em gái thật sự gả cho anh ấy, vậy mình không thể tiếp tục gọi Thư đại ca nữa, hơn nữa vừa nghĩ tới mình và Thư Yến Tả thành thân thích, anh đã cảm thấy rất kỳ cục, Phi Phi cô ấy...

Thư Phiến Hữu đủ cấp bậc lễ nghĩa, khiến hai bác không thể bắt bẻ, chỉ có điều chính anh biết, anh sẽ lập tức khiến hai bác thất vọng, thậm chí là giận dữ, những chuyện này anh đều chịu đựng được, dù sao cha mẹ đều hy vọng con cái có thể hạnh phúc.


Sau bữa cơm trưa, Thư Phiến Hữu muốn nói chuyện riêng với hai bác nhà họ Chử, Chử Tuyết Nghê sao có thể không hiểu được ý tứ của anh, dùng ánh mắt ý bảo anh không cần, cha mẹ sẽ không chịu nổi.

Thư Phiến Hữu nhìn cô một cái thật sâu, ý tứ rất rõ ràng: Bọn họ sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biết, sớm biết không phải tốt hơn sao? Hơn nữa anh không muốn bị cho rằng là một kẻ lừa gạt.

Quả nhiên, hai bác nhà họ Chử nghe được câu anh bị u não, ban đầu rất tức giận, nhưng thấy dáng vẻ đúng mực của người trẻ tuổi này, từ từ bình tĩnh lại.

“Tuyết Nghê con bé vẫn luôn biết?” Cha Chử sau khi từ tức giận chuyển sang bình tĩnh hỏi.

“Đúng vậy.”

“Đứa con gái đáng thương của tôi, sao lại hồ đồ như thế chứ!” Mẹ Chử đau lòng khóc ròng nói.

“Hai đứa có tính toán gì không?” Cha Chử không hổ là người tung hoành trong giới kinh doanh, năng lực gặp chuyện thấy biến không loạn vô cùng tốt, không đi trách cứ Thư Phiến Hữu cái gì, con gái biết rõ thân thể cậu ta bị u não, vẫn làm việc nghĩa không chùn chân mà đuổi theo tới nước Anh, là nên nói con bé có dũng khí hay là hồ đồ đây?

Làm cha, ông hy vọng con gái có thể hạnh phúc, mặc dù cậu thanh niên trước mắt có thể đảm đương, cũng có thể trị được Tuyết Nghê, nhưng cậu ta lại mắc phải bệnh khó trị, trò đùa này đúng thật lớn.

“Chú, dì, cháu thật sự vô cùng xin lỗi vì đến bây giờ mới nói sự thật này cho chú dì biết, lần này trở về cháu chính là muốn đưa Tuyết Nghê bình an trở lại, cho dù chú dì mắng cháu đánh cháu, cháu đều nhận, chuyện này đúng là do cháu sai trước, qua năm cháu muốn một mình trở về nước Anh, cho dù phẫu thuật thành công hay không, cháu đều không tiếc.”

“Cháu đã thương lượng với Tuyết Nghê chưa?”

“Cháu không muốn để cho cô ấy tận mắt nhìn thấy cháu tiến vào phòng phẫu thuật, càng không muốn để cho cô ấy nhìn thấy thân thể lạnh lẽo của cháu từ trong phòng phẫu thuật ra ngoài, cho nên trịnh trọng mong muốn chú dì có thể giữ Tuyết Nghê lại, bởi vì cháu yêu cô ấy, càng hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc.” Thư Phiến Hữu cúi mình vái chào thật sâu về phía cha Chử và mẹ Chử, giọng nói thành khẩn.

Cha Chử đột nhiên hiểu được ý tưởng của người trẻ tuổi này, ông sao không hiểu được cá tính của con gái mình, từ nhỏ đã nhất định phải có được thứ đồ mình thích, cũng không chịu thua, vẫn không buông tha bất kỳ thứ đồ gì mình yêu thích, lại càng không nói đến người.


Chuyện trước kia của con gái, ông cũng không phải không rõ ràng lắm, từng nói con bé rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào nghe lọt, khó khăn lắm mới gặp được một người thật lòng, lại bị căn bệnh này, chẳng lẽ trời cao đang trừng phạt hành động việc làm trước kia của con bé sao? Haizzz...

Mẹ Chử vẫn ở bên cạnh lau lệ, than thở con gái bất hạnh.

“Cá tính của Tuyết Nghê, không phải chú dì nói giữ lại thì giữ lại được, chắc hẳn cháu cũng rõ ràng, mọi người chúng ta đều hy vọng cháu có thể phẫu thuật thành công, đừng quá tiêu cực, phải có lòng tin với chính mình.” Cha Chử vỗ vỗ bả vai Thư Phiến Hữu.

“Cám ơn chú, cháu hiểu.”

Chử Quý Phương cảm thấy nếu như không phải Thư Phiến Hữu mắc căn bệnh này, ông cảm thấy con gái đã tìm cho ông một con rể tốt trở về, chỉ tiếc trời không chiều lòng người.

Hai anh em Chử Tuyết Luân và em gái hàn huyên thật lâu, hình như hai anh em đã rất lâu không tán gẫu nghiêm túc như vậy, anh không thể thay đổi ý tưởng của em gái, nhưng cũng không đồng ý cách yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy, biết rõ sẽ không có kết quả còn không chịu buông tha.

Tuyết Nghê lại rất rõ ràng nói cho anh biết, “Em biết rõ bản thân đang làm chuyện gì, cũng biết rõ em muốn cái gì, càng sẽ không hối hận về hành động việc làm của em.”

“Tuyết Nghê, em rất cố chấp rồi, anh thừa nhận Thư đại ca là người rất tốt, nhưng tỷ lệ phẫu thuật thành công của anh ấy cực kỳ nhỏ, cho dù như vậy, em vẫn cam tâm tình nguyện sao?”

“Đúng, cho dù sau một khắc anh ấy sẽ vĩnh viễn rời xa em, em cũng cam tâm tình nguyện như vậy, chỉ có yêu còn lâu mới hối hận.” Tuyết Nghê nói lời rất kiên định.

Chử Tuyết Luân nhìn cô em gái mình nuông chiều từ nhỏ, hình như con bé lập tức lớn lên rất nhiều, không giống cô nhóc luôn đi theo phía sau anh gọi “Anh trai” như trước nữa, đều trưởng thành rồi.

“Anh, Phi Phi cũng hỏi em câu giống vậy, em không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người, dù sao một là anh trai ruột của em, một là người bạn tốt nhất của em, em hy vọng cho dù kết quả như thế nào, hai người vẫn là người thân nhất của em.”

“Nhóc, anh hiểu.” Mấy năm qua đây là lần đầu tiên Chử Tuyết Luân vuốt tóc em gái mình, gọi con bé là “Nhóc”.

“Anh.” Chử Tuyết Nghê mím miệng gục lên bả vai anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui