Chương 4: Động tâm
Khẽ thở dài nhìn cảnh vật xung quanh qua cửa sổ, theo như Thần hồi báo thì hẳn là quan binh triều đình đã tạm thời sẽ không tấn công lên sơn trại. Nhưng đó hẳn không thể là biện pháp lâu dài, hắn chỉ có hai con đường để chọn cho lúc này. Đó chính là đứng nhìn bọn họ và triều đình đối đầu cùng nhau hoặc phải can thiệp vào chuyện này. Chỉ nghĩ đến bờ vực kia sẽ nuốt mất hình dáng nhỏ bé của nàng khiến hắn hô hấp dường như khó khăn hơn hẳn, lẽ nào hắn đã thực sự động tâm với nàng.
Hắn sẽ không để việc đó xảy ra cho dù phải đối dầu với toàn bộ người trong thiên hạ hắn cũng không muốn mất nàng. Nhưng phải làm thế nào để triều đình hạ lệnh rút quân mà không gặp cản trở từ đám quan lại đó. Vũ Tường đưa tay ra phía của sổ một chú bướm nhỏ bay ra từ ống tay áo của hắn, một lúc sâu một kẻ xuất hiện trước mặt hắn.
- Chủ nhân. - Tuyền cảm thấy thật sự kinh ngạc khi chủ nhân gọi mình, đã rất nhiều năm nài không sai bảo hắn.
- Tìm tất cả các chứng cứ phạm tội của 4 vị quan lớn vừa bị giết kia. Tốt nhất là càng nghiêm trọng càng tốt. Giá họa cho Trầm Tướng hẳn là có lý do, chỉ cần lôi bí mật đó của chúng ra được ánh sáng hẳn Hắc Phong Trại sẽ được an toàn. Bọn họ có khi còn được giải hàm oan năm ấy cũng nên.
Tuyền nhíu mày không phải hắn không có cách tra ra chuyện này thế nhưng muốn điều tra cũng cần thời gian.
- Chủ nhân ta cần chút hời gian.
- Ngươi cần thời gian bao lâu?
- Một tháng.
- Trở về trước, bên Ảo có tin tức gì chưa?
- Đã tra ra nơi cuối cùng nàng ta và hài tử mất tích. Hiện đang tra xem là sơn tặc nơi nào thực hiện cướp thương đoàn năm ấy.
- Tra cũng đã 10 năm, ngươi trở về nói với hắn ta cho hắn thời gian 10 ngày, nếu còn không tìm ra nàng ta cùng tiểu hài tử kia thì mang đầu đến gặp ta. - Từ gương mặt lạnh như băng của Vũ Tường toát ra một khí thế bức người đến khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy run sợ. Tuyền khẽ run rồi thầm thở dài thay cho Ảo, hắn ta mười năm cũng không tra ra, mười ngày thời gian hẳn là lần này hắn ta chết chắc.
Dùng thời gian mười năm để truy tìm tung tích bọn họ hắn là muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Nhưng hiện giờ tung tích của bọn họ không chừng sẽ đổi được an toàn cho toàn bộ Hắc Phong Trại.
Nhìn trời đã dần về chiều thế nhưng vẫn không thấy Bảo Bảo tới làm phiền hắn như mọi khi chợt cảm thấy thật nhớ nàng. (akiaki: huynh nhớ tỷ kìa)
- Trương bá, lão có thấy Bảo Đương gia đâu không? - Một kẻ chạy vội vào sân hỏi quản sự.
- Ngươi tìm nàng làm gì?
- Có thứ ta không thể quyết định nên đến hỏi.
- Hôm nay là mồng bảy, chắc tiểu nha đầu đó lại chạy đến chỗ Thất tiểu tử. Nàng mỗi lần đến chỗ hắn thì phải mấy ngày mới về. Ngươi hay là sang hỏi trại chủ.
- Được, mà Trương bá ta nghe nói Thất đương gia yêu Bảo Đương gia phải không? Và cứ mỗi tháng vì ngài ấy mà lại xảy ra náo loạn một lần.
- Náo loạn? - Lão nhíu mày nhìn tiểu tử kia. Nhưng lão không trả lời hiếu kỳ kia của hắn mà chỉ thở dài bỏ đi.
Ngồi trong gian phòng nghiên cứu các thế cờ hay trong kỳ phổ hắn không thể tập trung được. Những gì hắn nghe được hôm trước cứ luẩn quẩn trong đầu hắn. Nàng thực sự đã mấy ngày rồi không có đến tìm hắn. Thất Đương gia kia và nàng thực sự là cái quan hệ gì, vì sao đến chỗ hắn ta thì phải mấy ngày như thế. Càng nghĩ hắn càng không thể tập trung được nữa. Hắn xem ra là quá yêu nàng mất rồi. Nhếch môi cười nhẹ như tự giễu cợt bản thân mình, hắn bị tiếng huyên náo bên ngoài khiến cho chú ý.
Mở cửa bước ra thì hắn bị một cảnh tượng đập ngay vào mắt. Một kẻ chứng hơn ba mươi tuổi, dấp dánh thư sinh thế nhưng trên vai hắn là vác Trầm Bảo Bảo đang say khướt nhưng cố vùng khỏi tay kẻ kia. Lệ rơi đầy mặt nàng khiến hắn có chút khẩn trương muốn tiến đến ngăn kẻ kia lại thì nghe những người kia gọi ông ta là trại chủ.
- Cha, thả con ra, con muốn ở lại trong đó... - Ba... một cái tát tai thanh thúy vang lên khiến cho không khí như ngưng trọng lại
- Con náo đủ chưa? Nếu thấy khó sống đến vậy thì đâm đầu vào vách đá đi cho xong, đừng để người khác suốt ngày chạy theo con như vậy nữa. - Không khí ồn ào trở nên im lặng, lệ lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nàng không nói gì chỉ ôm mặt bỏ về phòng đóng sầm cửa lại, còn kẻ kia cũng nhíu mày phất tay áo rời đi.
Thì ra ông ta chính là Trầm Kỳ trại chủ Hắc Phong trại này, thật không thể tưởng nổi hắn cứ nghĩ có lẽ nàng là giống cha nên mới có bộ dáng thế kia nhưng hắn đã lầm, nàng có khi giống nương của nàng chăng? Dù xuất thân nhà tướng thế như nhìn Trầm trại chủ như một thư sinh văn nhã tài hoa không một chút nào giống bộ dáng của kẻ thảo khấu.
Sau khi sự việc đi qua hắn trở về phòng tình cờ nghe hai kẻ xầm xì bàn tán.
- Chẳng phải Bảo Đương gia nói sẽ không uống rượu nữa sao, nàng còn dặn ta rượu hợp cẩn ngày hôn lễ của nàng toàn bộ thay bằng trà hết. Sao nay lại say khướt thế kia?
- Ngươi không biết sao hôm nay là sinh thần của Thất đương gia nàng ta say cũng có gì lạ.
- Nhưng những lần trước nào có say, chỉ khóc nháo thôi không có say a. Có phải vì hôn sự kia?
- Thôi đi cũng không phải chuyện mà ta và ngươi có thể hỏi tới.
Trong gian phòng của mình Nha Vũ Tường ngồi trầm mặc sắc mặt không chút vui buồn thế nhưng chén trà trong tay hắn chẳng biết vỡ nát từ lúc nào. Nghĩ đến Trầm Bảo Bảo hắn lại nhớ đến khuôn mặt không một chút sắc sảo động lòng người kia đã khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn. Đôi mắt trong veo có chút u buồn tĩnh mịch của nàng khiến hắn như muốn hút sâu vào mỗi khi nhìn ngắm. Ánh mắt đó lại lóe lên sự tinh xào gian manh khi bày trận đánh cướp một món hàng béo bở. Cũng bi thương đẫm lệ nhưng lại rơi vì một nam nhân khác. Khẽ gia tăng lực tại đầu các ngón tay, những mảnh vỡ trong tay hắn lúc này bỗng chốc trở thành bột vụn. Nàng đã khiến hắn điên cuồng yêu nàng như thế hẳn phải có trách nhiệm Phụng bồi bên hắn cả đời. Nếu Tâm nàng không thuộc về hắn hắn sẽ đoạt lại bằng mọi giá. Đời này hắn muốn cột chặt nàng,không cho phép nàng nhìn bất kỳ kẻ nào khác trừ hắn. (akiaki:oa, huynh thực bá đạo, thế nhưng ta thích)
Nha Vũ Tường đến bên cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng thao thức. Đêm đã khuya thế nhưng hắn không tài nào nhắm mắt được. Hôm qua Thần còn báo với hắn Trương tri phủ nói là không thể trì hoãn việc tấn công Hắc Phong trại thêm được nữa. Vì trì hoãn lần này triều đình điều người xuống giám sát thảo phạt mà kẻ được điều đến không ai khác chính là Tống Ngọc Trác em trai của Tống Thế Anh một trong bốn quan viên bị giết. Tình hình ngày một rối hơn nếu muốn kéo dài hơn thời gian trong khi chờ đợi thì xem ra lần này hắn hẳn là phải lộ diện rồi.
Khẽ thở dài, hắn đã thật vất vả mới có thể che giấu hành tung của mình suốt chừng ấy năm thế nhưng nay lại tự mình xuất đầu lộ diện. Nếu để tiểu quỷ kia biết ắt hẳn là hắn sẽ bị cười đến trời nghiêng đất ngả mới thôi. Xem ra hắn thực sự đã si mê người con gái đó mất rồi. Thế nhưng nàng lại đau lòng rơi lệ vì một nam nhân khác.
Thất đương gia... hắn cũng chưa từng gặp qua kẻ kia trong suốt thời gian trong Hắc Phong trại. Không biết tên kia bộ dáng tròn méo thế nào, nhưng hắn thực sự chỉ muốn bẻ gãy cổ hắn ta ra mỗi khi nghĩ đến. Chỉ cần nghĩ trong tâm nàng có hình bóng của một nam nhân khác thôi hắn cũng cảm thấy vô cùng tức giận. Vũ Tường tự nhận thấy bản thân đã yêu nàng thật sâu, thật sâu đến mức không muốn buông tay.
Từ ngày bị bắt về đây cũng chỉ có hai tháng nàng lại không phải một mỹ nhân khiến hắn vừa gặp liền điên đảo say mê. Thế nhưng càng tiếp cận nàng hắn càng bị hút sâu hơn vào quyến luyến. Chẳng biết từ khi nào hắn trở nên nhớ tiếng cười trong veo của nàng, nhớ những lời trêu ghẹo bông đùa của nàng với hắn, nhưng có lẽ hắn nhớ nhất cũng chính là mùi hương hoa Kim Anh Tử tỏa ra từ người nàng. Hương thơm tuy rất nhẹ nhưng hắn là để ý thấy được. Hắn thực sự muốn có nàng, dù có phải dùng thủ đoạn đoạt lấy nàng từ tay kẻ kia hắn cũng sẽ làm.
Mở cửa phòng đập vào mắt hắn là trong sơn trại có gì đó náo nhiệt, nhốn nháo, mọi người có vẻ vội vã giống như chạy loạn. Bắt lấy một trong những kẻ ngang qua hắn hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Là bận rộn tổ chức hôn sự cho Bảo dương gia. - Hắn vừa cười vừa nói cũng đã ba năm rồi tiểu thư nhà hắn cũng nên quên đi thôi không nên sống mà thương tổn bản thân nữa.
Nàng tổ chức hôn sự...? Vũ Tường nhíu mày, là cùng kẻ được gọi là Thất đương gia kia sao? Hít một hơi thật sâu hắn trầm giọng hỏi mà tim như thắt lại:
- Là khi nào? - Hắn hẳn nên ra tay trước giết chết tên tân lang kia của nàng.
- Hôm nay, đến tối sẽ bái đường. Bảo đương gia muốn tổ chức một cách nhanh nhất nên ta rất bận. - Hắn phất tay hối hả bỏ đi nhưng sau đó liền suy nghĩ có nên bảo với Nha công tử chuẩn bị một chút hay không dù gì thí hắn ta cũng là tân lang. Thế nhưng lại bị hối thúc nên cũng kệ.
- Hôm nay sao? - Hắn có chút lảo đảo, vì cái gì nàng lại gấp gáp như vậy? Nàng yêu tên kia đến mức muốn nhanh chóng trở thành tân nương của hắn ta đến vậy ư? Nghiến chặt răng giờ phút này hắn thực sự muốn xé xác tên tân lang kia cho dù nàng có vì thế mà hận hắn. Đang bị lửa giận vây nuốt thì hắn bị giọng nói ngọt ngào của nàng dập nguội
- Chàng sao lại ở đây? Ta tìm chàng nãy giờ. - Nàng một thân hỷ phục đỏ thẫm thế trên khuôn mặt không chút phấn son nhưng sao hắn thấy nàng còn đẹp hơn mỹ nữ khắc cả thiên hạ này. Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn nhất định sẽ giết tên tân lang kia của nàng. Hít một hơi lấy lại chút bình tĩnh còn sót lại hắn làm như không có chuyện gì.
- Tìm ta có việc? - Nàng nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào khiến chút bình tĩnh sót lại kia cũng bay mất không còn tăm hơi.
- Chàng thay y phục này rồi ra đây cùng ta, ta muốn dẫn chàng đến chào một người. Nàng đưa cho hắn bộ y phục, nhìn bộ y phục trên tay nàng hắn có chút nghi ngờ.
- Ta thay bộ này à, ta sao? - Đó chẳng phải hỷ phục của tân lang sao, sao lại đưa cho hắn? Nàng mỉm cười gật đầu nhìn hắn. Không phải chứ, ra tân lang mà hắn có ý định muốn giết lại là chính bản thân mình. Khẽ cười nhẹ, hắn là cảm thấy bản thân mình quá ngốc. Nàng bắt hắn về chẳng phải là làm tân lang của nàng đó sao.
- Chàng thay mau đi. - Nàng đẩy hắn trở về phòng còn rất nhiều việc cần phải làm bọn họ là cần tranh thủ thời gian.
Nàng dẫn hắn vào một khu rừng nhỏ cách sơn trại không xa, ở đó có một ngôi mộ. Bọn họ này là đi thăm mộ đi. Đứng trước một bia mộ nàng cùng hắn dừng lại, đặt trước mộ một cành cúc trắng nàng kéo tay hắn
- Chàng chào đi. - Nàng chỉ tay về phía ngôi mộ rồi mỉm cười. Hắn nhìn theo hướng tay nàng trên bia ghi hàng chữ Trầm Thất chi mộ. Thì ra kẻ mà hắn luôn muốn giết thậm chí không cho hắn cơ hội xuống tay. Hắn có thể tranh giành được với kẻ đã mất hay sao? Vì kẻ đã mất luôn luôn trở thành vô khuyết trong mắt người còn sống.
Nàng ngồi xuống cạng ngôi mộ và bắt đầu kể với hắn mọi chuyện
- Trầm Thất là một cô nhi, cha ta nhặt được huynh ấy ngày mùng bảy nên gọi hắn là Trầm Thất. Từ nhỏ huynh ấy đã luôn cõng ta trên lưng và yêu chiều ta như một người huynh trưởng. Ta đã luôn tin như vậy, mà không, phải nói là ta muốn tin như vậy. Ta biết tình cảm của huynh ấy, nhưng luôn làm như không thấy không biết. Và khi ta gặp chàng ta đã làm mọi cách cố tìm ra cho được chàng vì ta lúc đó thật ngu ngốc không hỏi tên chàng. - Nàng nở một nụ cười tự nhạo báng mình khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.
- Ta luôn tự trách bản thân vì sự ngu ngốc đó nên luôn gây ra những tai họa mà bản thân không thể lường trước được. - Giọng nói của nàng ngày một nhỏ dần và nghẹn trong tiếng nấc.
- Tai họa?
- Là trong một lần ta trốn nhà một mình xuống núi quyết định tự đi tìm chàng và gặp phải kẻ thù truy sát.
- Kẻ thù? - Hừ kẻ nào lại có gan lớn như vậy dám ra tay với Bảo Bảo của hắn. Hắn hẳn là nên diệt toàn gia kẻ đó.
- Lần đó ta sở dĩ không mất mạng là nhờ huynh ấy.
Hắn đưa mắt về phía ngôi mộ dù ta không thích ngươi nhưng cũng cám ơn. Hắn nhìn sang phía nàng lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt kia nàng nghẹn ngào.
- Huynh ấy trước khi mất đã nói với ta nếu một ngày ta được gặp lại chàng thì cho huynh ấy được trở thành thứ phu của ta dù chỉ là trên danh nghĩa huynh ấy cũng sẽ hạnh phúc lắm rồi... - Nàng khẽ nấc nhẹ nghẹn ngào.
Hắn đưa mắt nhìn vế phía ngôi mộ, lời cám ơn lúc trước hắn không rút lại thế nhưng lòng biết ơn thì hắn thực sự phải lấy lại. Đã chết rồi còn muốn cùng hắn tranh thê tử sao. Người chết cũng không thể nha, hắn nhất định sẽ không nhượng bộ.
Bảo Bảo bước đến trước mộ quỳ xuống, nàng đã xác định rồi, lòng nàng chỉ có Nha Vũ Tường, Nàng yêu hắn dù rằng tiếp cận hắn là có mục đích nhưng nàng là thực dạ yêu hắn. Điều mà nàng có thể làm cho hắn có lẽ cũng chỉ có thể để hắn chiếm trọn trái tim nàng, trọn vẹn, không dung nạp thêm bất kỳ kẻ nào. Lệ rơi trên khóe mắt nàng nhìn mộ bia của kẻ nằm kia mà cảm thấy có lỗi.
- Thực xin lỗi Trầm ca ca, là muội nhỏ nhen ích kỷ... nhưng trái tim muội không thể... không thể... xin lỗi... - Nàng nghẹn ngào trước mộ bia. Hắn vòng tay ôm lấy nàng trong lòng dù xót xa nhưng cũng thật ngọt ngào hạnh phúc. Hắn biết nàng là vì hắn nên mới cùng người đã mất lỗi hẹn ước.
- Không phải là lỗi của nàng. Việc xảy ra với huynh ấy không phải do nàng, nàng cũng không muốn thế mà không phải sao. Đó chẳng qua là một sự cố và huynh ấy là người không may... - Hắn dịu dàng ôm lấy thân thể đang run lên nức nở. Buông lỏng người trong lòng ra Nha Vũ Tường quay người hường phía bia mộ nói
- Trầm Thất, là ta không cho phép huynh vào cửa làm thứ phu của nàng. Không phải lỗi tại nàng không đáp ứng huynh. Nếu hận cứ hận mình ta là được rồi. - Nàng nước mắt tràn mi nhìn hắn dù biết có thể hắn cũng có chút cảm tình cùng nàng thế nhưng... thế nhưng...
Bước đến xoa đầu tiểu bảo bối dáng yêu kia hắn vừa cười vừa nói:
- Nhìn nàng kìa sao lại ngạc nhiên như vậy. Ta vốn là kẻ xấu tính nên rất nhỏ mọn, lại thù dai cùng nhớ lâu, sao có thể chia thê tử cùng kẻ khác chứ.
Rũ mắt nàng lí nhí:
- Ta biết, hôn sự này là ta ép buộc chàng. Nếu một ngày nào đó chàng có cơ hội thoát khỏi đây, ta... ta sẽ xem như giữa chúng ta chưa hề xảy ra việc gì. Chàng có thể quên đi ta mà thú một thê tử khác.
Nghe nàng nói thế hắn chợt nhíu mi, sao nàng có thể muốn rũ khỏi mọi quan hệ cùng hắn. Hắn nếu không phải nguyện ý há nàng có thể ép buộc hắn lấy nàng hay sao. Hắn bước đến vòng tay qua eo nhỏ của nàng mà hung hăng kéo nào vào lồng ngực của hắn siết mạnh như trừng phạt nàng vì ý nghĩ kia. Tham lam hít lấy hương thơm từ thân thể nàng hương vị khiến hắn nhớ nhung quyến luyến.
- Ta trước giờ chưa từng biết thế nào bị ép buộc, nàng nghĩ nếu ta không muốn, nàng sẽ có đủ bản lãnh giữ ta lại và ép ta trở thành phu quân của nàng được sao. Còn nữa từ giờ ta đã nhận định nàng là thê tử của ta thì cho dù đời này, kiếp này hay kể cả những kiếp sau nữa nàng cũng đừng hòng rũ bỏ quan hệ giữa chúng ta. Nàng mãi mãi sẽ là thê tử của ta, không cho phép nhìn kẻ khác cũng như nghĩ đến kẻ nào khác ngoài ta.
Khi nàng nói với hắn nếu một ngày hắn rời khỏi nơi này rời khỏi nàng khiến cho hắn bỗng cảm thấy bất an đến kỳ lạ.
Hôn sự của bọn họ khiến cho sơn trại thật ồn ào náo nhiệt. Trầm Kỳ khẽ thở dài nhìn đôi trẻ, Bảo Bảo nhà hắn hẳn là đã yêu tên tiểu tử này. Kế hoạch mà bọn họ hao tổn nhiều năm thiết lập có phải nên thay đổi hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...