Thân ảnh màu trắng thon dài thô lỗ mà khiêng đi tử y nam nhân vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, mang theo vẻ giận dữ mà nhảy lên mái hiên, không quay đầu lại mà biến mất ở trong bóng đêm.
Lời nói của Phượng hồ ly trước khi bỏ đi vẫn quanh quẩn ở bên tai ta, nhìn lại những hạt ngọc đậu đỏ yêu diễm trên tay mà hắn vừa đưa cho ta, đang định ném vào trong bụi hoa, nhưng lại suy nghĩ một chút sau đó đem nó nhét vào trong lòng.
Sinh nhật mỗi năm, Phượng hồ ly đều sẽ đem cho ta một viên ngọc đậu đỏ như vậy.
Đậu đỏ tương tư, có ý nghĩa thật xinh đẹp, sáu hạt ngọc đậu đỏ, giữa thật thật giả giả, ta từ trước đến nay chưa bao giờ để ý tới.
một khắc khi ta xoay người lại nghe được tiếng bước chân ở phía sau truyền tới, trong không khí tràn đầy khí tức lạnh như băng.
Cảnh giác mà giơ lên khóe mắt, nhìn thấy một góc trường bào hắc y tung bay ở trong gió, lòng lại càng cảm thấy không yên.
Chuyện vừa rồi, đại ca rốt cuộc thấy được bao nhiêu?
âm thầm mà khẩn cầu, hy vọng hắn chỉ có thấy được nửa phần sau, mà không có nhìn được nửa đoạn trước lúc ta dùng sắc dụ hai nam nhân kia.
không biết làm như thế nào mà đối mặt với hắn, ta chỉ có thể làm bộ như không biết ở phía sau có người, bước chân thành thục tiếp tục chậm rãi mà đi về phía trước.
Tiếng bước chân như từ cõi u linh vẫn đang theo sát ở phía sau, đình viện mà ta cùng mẫu thân ở tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng một đoạn đường ngắn ngủi lại làm ta mồ hôi ướt đẫm cả sống lưng.
Khi bước chân thực sự chuẩn bị chạm vào cửa một khắc, tiếng động kia mới dừng lại, tiếng tay áo bay múa trong gió cũng không còn, lúc này ta mới có can đảm mà ngẩng đầu lên.
Trong hoa viên yên tĩnh không có một bóng người, chỉ thấy những tàng cây cùng hoa cỏ dưới ánh trăng, tất cả đều không có gì khác lạ cả giống như tiếng bước chân làm người run sợ mà khi nãy ta nghe thấy chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
Tay nhỏ bé ôm lấy ngực, ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đại ca không có ép hỏi chuyện vừa rồi, có phải là đại biểu cho việc hắn không nhìn thấy cái gì cả?
Nhìn sắc trời đã muộn, có lẽ mẫu thân cũng đã ngủ. Tiểu Hoa chắc cũng đã ôm chăn mà làm mộng đẹp rồi.
Ta tiến lại bàn đu dây ở hoa viên ngồi một lúc lâu, chờ tâm tình bình tĩnh trở lại, ta mới chậm rãi trở về phòng của mình.
Trong nháy mắt khi mở cửa, nguyên bản một phòng tối đen như mực lại đột nhiên có một mảnh ánh sáng.
Ở giữa phòng, nam nhân một thân hắc y tà lãnh đang nhàn nhã mà nằm nghiêng trên giường của ta, tay trái nâng má, tay phải vỗ về cái nhẫn ngọc trên ngón tay cái, một đầu tóc dài đen nhánh rối tung trông có phần tà mị.
Dung mạo tuấn mỹ, mang theo vài phần trời sinh quý khí cùng ngạo mạn, cổ áo mở ra làm lộ ra xương quai xanh màu lúa mạch.
không thể phủ nhận, nam nhân trước mắt này rất tà tứ và câu hồn, gợi cảm làm cho người ta phát run.
Nhìn thấy ta tiến vào, con ngươi đen sau thẳm mà cuồng tứ không kềm chế được chăm chú nhìn ta, thanh âm lãnh liệt, làm cho ta không rét mà run.
“Đậu Khấu Nhi, nghe cha nói, ngươi bồi Phượng Vô Trần cùng Khi Vũ Hiên đi hoa viên phẩm trà ngắm trăng , có phải vậy không?”
Lời nói như không chút để ý nhưng thanh âm trầm thấp của đại ca lại làm cho ta bất an.
Suy nghĩ một chút như thế nào mà trả lời hắn, ta nhẹ nhàng gật gật đầu.
Từ trên giường đứng lên, đại ca thân thể cao lớn, tiêu sái từng bước mà đến gần ta.
Hô hấp nỏng bỏng phun lên đôi môi của ta, sau đó hắn đột nhiên cắn thật mạnh lên trên đôi môi non mềm đó.
“Ngươi uống rượu Nữ Nhi Hồng sao?”
Nhớ tới cái hôn của Khi Vũ Hiên lông mày thanh tú không khỏi khẽ run lên.
“Đúng vậy!”
Lãnh đồng lóe lên một tia thâm ý, khóe miệng nhếch lên.
“Ngươi cùng bọn họ lúc đó cùng nhau nói chuyện gì ?”
Đoán không ra dụng ý của hắn, tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng kiên cố.
trên mặt hiện lên một nụ cười tươi, đáy mắt một mảnh mềm mại.
“đã có Lục Oánh tỷ tỷ cùng Bích Tiêm tỷ tỷ trò chuyện cùng bọn họ thế nên ta cùng bọn hắn không nói chuyện gì cả!”
Nghe được câu trả lời của ta, đại ca liền đưa lên một bàn tay nhẹ nhàng mà xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi đen tối lẳng lặng nhìn ta.
“thật là như vậy sao?”
Khẽ hạ xuống ánh mắt, ta nhìn không ra đại ca đang nghĩ gì, điều này làm cho ta không hiểu tại sao lại càng trở lên khẩn trương.
Cố gắng giơ lên đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, khóe miệng xả ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“Đại ca nếu không tin, có thể hỏi hai vị tỷ tỷ.”
không nói gì, đại ca chỉ dùng tay tham nhập vào áo ta tựa hồ như đang muốn tìm cái gì đó.
Chịu đựng cảm giác tê dại mà đầu ngón tay như vô tình mà cố ý xẹt qua hai trái đào trước ngực đem lại, ngay sau đó bên ngoài lại bỗng nhiên vang lên một tiếng đập cửa mềm nhẹ.
“Khấu Nhi, đang ngủ sao?”
không dám đáp lại, mắt nhi nhìn về phía đại ca.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, bàn tay chậm rãi lui ra khỏi lòng ngực, đại ca từ bên người ta chậm rãi đi đến cái ghế bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Chỉnh lại quần áo, nhìn trong gương, cảm thấy may mắn vì tóc không có rối, sau đó ta mới vội vàng mở cửa ra, đem mẫu thân yếu đuối dìu vào phòng.
Nhìn thấy đại ca đang ngồi trong phòng, nương ta hơi dừng lại một chút, sau đó thân hình nhẹ nhàng khinh xuống nói:
“Đại công tử, ngươi lại đây xem Khấu Nhi ?”
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của ta, đại ca lạnh lùng giơ lên khóe mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sợ nương ta lạnh, ta ôn nhu cầm lấy cái áo choàng khoác lên cho nàng.
“Mẫu thân, khuya như vậy sao người còn không ngủ, có phải chứng mất ngủ lại tái phát hay không?”
Mắt đẹp khẽ nâng, mẫu thân dùng một đôi tay ấm áp nhỏ bé xoa lên khuôn mặt lạnh như băng của ta.
“không phải, ngày mai là sinh nhật mươi sáu của ngươi, ta nghĩ mang ngươi đi lên miếu nguyệt lão trên núi xin quẻ sâm, hy vọng ngươi có thể gả vào một gia đình tốt……”
Mẫu thân vừa dứt lời, sắc mặt của đại ca chợt trở nên lạnh lẽo.
“Đến miếu nguyệt lão xin sâm?”
một đôi con ngươi đen tà nịnh thâm trầm quét về phía ta.
“Vừa vặn ngày mai ta cũng rảnh, nên sẽ cùng đi với các ngươi……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...