Sáng sớm không khí mát mẻ dễ chịu.
Bảo Tích không muốn tập thể dục nên nằm nướng lăn qua lăn lại trên giường một hồi lâu, cho đến khi đồng hồ báo thức điểm sắp đến giờ đi làm cô mới bật người dậy.
Đầu tuần cô còn có cuộc họp giao ban, không thể đến muộn.
Mà lúc này, dưới lầu lại có 2 chiếc xe dừng lại.
Thạch Quân dựa vào cửa xe, sửa sửa cà vạt, liếc liếc mắt nhìn chiếc xe Kỳ Dương đang ngồi cùng tài xế, cười nhạt một tiếng.
Đêm qua sau khi nhận đủ cơn thịnh nộ của ông già, hắn đã quay lại chung cư.
Sáng nay xuống phòng tập không gặp cô, hắn hơi thất vọng nên đã sửa soạn thật sớm xuống trước lấy xe chờ cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thạch Quân đoán chừng Bảo Tích đã ra cửa, đi vào gian đợi thang máy ở đại sảnh lầu một.
Quả nhiên, thang máy bên phải của tầng lầu đang chậm rãi đi xuống.
Thạch Quân đối diện với cửa thang máy chỉnh sửa tóc một phen, sửa sang lại xong biểu cảm, chuẩn bị nụ cười thật tươi nghênh đón Bảo Tích.
Cửa thang máy một mở ra, nụ cười của Thạch Quân cứng đờ lại.
Khuôn mặt lúc này từ thang máy bước ra là khuôn mặt hắn không muốn nhìn thấy nhất.
-À, Hoàng Kỳ, chào buổi sáng!
Hoàng Kỳ không đáp, nhìn dáng vẻ ăn mặc nghiêm túc đứng đắn khó mà thấy được của Thạch Quân từ trên xuống dưới.
- Sớm như vậy, cậu ở đây làm gì?
- Còn có thể làm gì, đương nhiên là tôi đến đón Bảo Tích đi làm.
Thạch Quân vuốt vuốt mái tóc:
-Tôi nói này phó chủ tịch, Hoàng Anh các cậu cũng có chút keo kiệt, bảo bối đến tay cũng không phân phối cho cô ấy một chiếc xe chuyên dụng, nhỡ như không bắt được xe vậy phải làm sao?
Hoàng Kỳ không để ý đến hắn, hắn lại cười tủm tỉm đưa tay vuốt vuốt cằm:
-Anh nói xem nếu tôi thật sự kết giao với người trong công ty anh, vậy có thể cho là không được thích hợp lắm hay không? Tôi thấy nhân tài ưu tú bên các anh rất nhiều, nếu không thương lượng một chút, nhường Bảo Tích qua cho Á Châu chúng tôi đi.
Thanh máy bên cạnh phát lên âm thanh nhắc nhở, lại trùng hợp bị âm thanh của Hoàng Kỳ che lại.
-Cậu đã nói qua với bác trai rồi sao? Bác ấy không có ý kiến gì nhỉ?
Thạch Quân bình thường với thói quen nói chuyện của Hoàng Kỳ thường xuyên bị đâm vào những câu không nói lại được, nhưng hôm nay lại có mười phần tự tin.
- Tôi thấy khá ổn đấy, chắc không có vấn đề gì.
Một người con gái vừa tài năng vừa xinh đẹp, ba tôi không có lý do gì phản đối.
Hơn nữa, bọn tôi vừa mới nói chuyện đã cảm thấy thân rồi.
Khoé miệng Hoàng Kỳ nhẹ nhàng nhếch lên.
-Phải không? Sao tôi lại thấy cô ấy có vẻ có ý đối với tôi hơn là cậu nhỉ?
Lúc này Bảo Tích bước ra từ thang máy nghe được đoạn đối thoại hoàn chỉnh, mặt không biểu cảm mà hít sâu một ngụm khí lạnh hơn nữa không tự giác mà nắm chặt nắm tay.
What? Wey wey.
Anh mới vừa bị đá đập vào đầu hả? Tôi có ý với anh sao? Anh cảm thấy anh có xứng không vậy?
Cô bước từng bước mạnh bạo mà đi đến trước mặt Hoàng Kỳ, không màng đến Thạch Quân một bên bị cô chen vào, mở miệng nói:
-Phó chủ tịch Hoàng Kỳ, anh thật đúng là tự cao tự đại quá rồi đấy.
Có ý với anh sao? Thật sự anh không nhớ rõ tôi là ai, và đã thất lễ thế nào với tôi sao?
Ngay lúc này Kỳ Dương cầm di động đi vào, bước chân vội vàng, đến lúc bước đến sau lưng Hoàng Kỳ cậu ta
-Phó chủ tịch! Bộ phận kế hoạch vừa gọi điện đến nói là đã chuẩn bị xong tài liệu hợp tác với du lịch Ocean rồi, cần anh ký tên xác nhận....
Lúc nói giữa chừng, cậu ta mới phát hiện bầu không khí có chút không đúng.
Bởi lúc này Hoàng Kỳ giống như không nghe được lời cậu ta nói.
Anh đang nghiêm túc nhìn thẳng Bảo Tích
-Bảo Tích, cô có ý gì?
Anh từ lâu đã nghi ngờ trong lòng về sự bài xích của cô đối với mình, chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó, bây giờ đã rõ là có chuyện gì đó giữa hai người.
Thế nhưng anh không hề nhớ mình đã gặp cô hay có mối liên hệ gì với cô.
Chỉ có thể chờ người trước mặt mở miệng nói.
-Tôi có ý gì? Ngược lại phải hỏi anh có ý gì mới đúng? Cái gì mà tôi có vẻ có ý với anh? Anh nghĩ anh là ai, hả?
Bảo Tích dùng ánh mắt sắc bén, biểu cảm lạnh lùng, còn mang theo dáng vẻ khinh thường.
Câu nói này của cô căn bản đang đánh vào chỗ đau của Hoàng Kỳ, hơn nữa thành công làm bùng lên lửa giận của anh.
Ánh mắt của Hoàng Kỳ quả nhiên lạnh xuống.
Kỳ Dương hơi trân mình, cảm giác như không khí trong nháy mắt giảm xuống tầm mười độ.
Thạch Quân cố tình chen ngang vào hai người đang giương cung bạt kiếm ở trước mặt.
-Gì thế? Có chuyện gì giữa hai người trước đây sao?
-Không có gì.
Nghiêng nghiêng đầu, Bảo Tích duy trì thái độ xem thường nhìn anh ta bằng nửa con mắt, làm người đầu tiên xoay người bỏ đi.
-Thạch Quân.
Đi thôi, cho tôi nhờ xe anh đến công ty.
-Bảo Tích, cô quay lại cho tôi.
Ở phía sau vang lên giọng nói cực lãnh đạm ẩn chứa sự tức giận vang lên, ngay cả bước chân của Thạch Quân cũng vì câu nói của anh mà dừng lại.
Mà Bảo Tích thì giống như không nghe thấy, bước chân đi về phía xe của Thạch Quân nhanh hơn.
Ánh mắt Thạch Quân cân nhắc đánh giá giữa bóng lưng của Bảo Tích và sắc mặt của Hoàng Kỳ, hơi cân nhắc một chút, rồi lựa chọn theo cô.
Sau khi Bảo Tích lên xe, từ khe hở cánh cửa, cô liếc nhìn Hoàng Kỳ một cái, cuối cùng cô dùng sức đóng cửa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...