Một năm lại một năm, đông đi xuân đến, mùa hè cũng lặng lẽ không tiếng động mà tới.
Năm nay mưa nhiều, thành phố B mặc dù không ở ven biển, cũng không phải nơi bão đi qua.
Nhưng lại cực kỳ hay gặp gió lốc.
Năm nay lại đặc biệt nhiều mưa nhiều gió.
Giữa trưa lúc Bảo Tích đi gặp đối tác thì vẫn là trời quang mây tạnh, lúc sáu giờ cô từ trong công ty đối tác đi ra, còn tưởng là mình đi nhầm chỗ.
Ngồi bên trong có phòng cách âm, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ trước mặt cô cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước, ven đường cây xanh lung lay sắp đổ.
Nhìn người ở cổng đứng chung với Bảo Tích đang nóng nảy gọi điện thoại, cô lại lặng yên đứng ở một bên, trong tầm mắt, một chiếc xe chậm rãi tiến tới.
Cho dù cuồng phong mưa rào, sấm sét đan xen, mảnh trời này giống như đều muốn sập.
Nhưng khi Hoàng Kỳ che dù từ trên xe bước xuống từng bước một đi về phía cô, không khỏi có cảm giác yên ổn bình an.
Bảo Tích mỉm cười với anh:
-Anh từ Hoàng Anh tới thẳng đây sao?
-Ừm.
Hoàng Kỳ một tay cầm dù, một tay khoác vai của cô, hai người cùng nhau đi ra ngoài chung một cây dù.
Mưa rơi quá lớn, Bảo Tích đi mỗi một bước cũng giống như lội trong nước.
Nhưng mà khi cô cúi đầu, thấy quần của Hoàng Kỳ hầu như cũng ướt đẫm.
-Ướt hết rồi.
Thật ra anh không cần xuống xe, cũng không bao xa, tự em đi qua .....!
Lời nói của cô còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác giọt mưa rơi bên người thay đổi phương hướng, bên tai vang lên một trận âm thanh thứ gì sụp đổ ầm ầm.
Chỉ là cô còn chưa lấy lại tinh thần liền bị người dùng lực níu lại, đế giày trong nước khuấy động ra bọt nước cao nửa thước, đồng thời cảm giác một trận va chạm truyền đến trên người cô.
Cùng với đó, là những tiếng vang trầm cùng bốn phía kinh hô.
Bên trong tiếng mưa rơi đinh tai nhức óc, Bảo Tích nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình và tiếng hít thở không kịp điều chỉnh.
Đã có một vài người lao đến kéo mấy nhánh cây còn ở trên lưng Hoàng Kỳ xuống, Bảo Tích mới hiểu được trước mắt phát sinh cái gì.
-Anh không sao chứ?!
....
-Đập vào chỗ nào rồi?!
....
-Không có đập vào đầu đấy chứ?!
Tiếng người ầm ĩ bên trong, Bảo Tích bị Hoàng Kỳ ôm lấy bả vai cũng đang phát run, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
-Hoàng Kỳ..
Anh....
-Anh không sao.
Hoàng Kỳ buông cô ra, giật giật bờ vai của mình.
May mà nhánh cây đập vào lưng anh không lớn lắm.
-Không đập vào đầu.
Đôi môi Bảo Tíchkhẽ run, giơ tay lên muốn sờ một chút bờ vai của anh, nhưng lại không dám đụng vào.
-Thật là không sao chứ?
Hoàng Kỳ nhíu chặt lông mày, thở phào một hơi:
-Không có việc gì.
Em đừng lo.
-Không được, đi bệnh viện xem thế nào.
Bảo Tích chân tay luống cuống quay đầu nhìn quanh, ánh mắt đang mơ hồ bên trong màn mưa dần dần tập trung:
-Nơi này có gần bệnh viện không, đi xem một chút.
Hoàng Kỳ trong thanh âm có một chút nặng nề ngoại trừ Bảo Tích ra ai cũng không phát hiện được:
-Em đừng hoảng hốt.
-Sao em có thể không hoảng hốt! Hoàng Kỳ, anh có phải đầu óc không thanh tỉnh hay không, anh có phải bị đụng ngốc rồi không!
Cô dìu Hoàng Kỳ lên xe phân phó tài xế chạy đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong nói không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, vết va chạm nhỏ, không tụ máu bầm.
Bảo Tích nhìn bác sĩ chằm chằm:
-Thật không sao chứ?
Bác sỹ thở dài mang tấm phim chụp X quang gắn lên bảng, bật đèn:
-Nhìn thấy chứ? Tôi không nói không có việc gì.
Hay là cô thay tôi làm bác sỹ luôn đi.
-Ồ?
Đi ra cửa bệnh viện lúc này mưa đã nhỏ rất nhiều.
Bảo Tíchnắm chặt mười ngón tay của Hoàng Kỳ, không chút thành ý mà nói:
-May mắn hôm nay vận khí anh tốt, cái thân cây chính lại tránh anh một đường, bằng không thì cuộc đời sau này của anh ăn uống ngủ nghỉ cũng có người hầu hạ.
-Cái kia còn rất tốt.
Bảo Tích nhắm mắt hít một hơi, lại mở mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm.
-Em không đùa với anh.
-Ừm.
Hoàng Kỳ hững hờ hoạt động bả vai, lại vò đầu cô một cái.
-Đã biết, về nhà đi.
Cho dù được bác sĩ trả lời khẳng định, Bảo Tíchvẫn chưa tỉnh hồn.
Mỗi lần hồi tưởng lại trong chớp mắt kia, ngoại trừ nghĩ mà sợ, càng nhiều hơn chính là chua xót.
Cô ngồi trên xe, cúi đầu bụm mặt hít sâu bình phục tâm tình.
-Anh thật muốn làm em sợ muốn chết.
“Anh —— “
Hoàng Kỳ vốn muốn nói an ủi cô, nhưng lại nghe cô nói:
-Anh năm nay ba mươi hai tuổi, ở độ tuổi này dễ dàng có chuyện bất trắc nhất, về sau đừng có đi lúc trời mưa gió bão bùng nữa.
Mà cũng đừng có dùng thân mình chắn cho em như thế.
Lỡ như có mệnh hệ gì...!
Hoàng Kỳ nổi đầy vạch đen trên mặt:
-Dù sao cũng là tốt nghiệp khoa chính quy, một nhà thiết kế chuyên nghiệp, đừng mê tín như thế có được hay không?
Bảo Tích vùi đầu vào ngực anh, dụi dụi con mắt, sau đó dùng sức nắm chặt tay của anh.
-Có nghe thấy không, về sau không cho phép như vậy.
Hoàng Kỳ ôm chặt cô, nhưng không cho cô câu trả lời khẳng định.
-Loại chuyện ngoài ý muốn này ai cũng không thể đoán trước.
Bảo Tích nghe lời thuyết minh của anh, đốt ngón tay chặt đến mức trắng bệch, lại nói không ra những lời khác, tất cả ngôn ngữ cũng bị áp chế trong lồng ngực cuồn cuộn đau xót đến đáy lòng.
Có thể là cô mê tín, nhưng khi cô đi qua đời người dài dằng dặc, nhìn lại trước kia, một năm này đúng là một năm xảy ra quá nhiều chuyện lo lắng hãi hùng nhất đời cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...