Vú Lan cầm áo khoác Hoàng Kỳ nhìn cô cười, lại nói:
-Cháu cứ tự nhiên đi.
Chào người lớn một tiếng rồi vào ăn cơm.
Vú chuẩn bị xong hết rồi.
Bảo Tích lịch sự gật đầu cười với vú.
Hạ Lâm từ lầu hai xuống dưới, nhìn thấy vội vã đi tới, kéo tay Bảo Tích vào nhà:
-A.
Cháu tới rồi sao? Đi.
Vào đây ngồi xuốngcho dì xem nào.
Hoàng Kỳ kéo kéo cà vạt tháo xuống, nhìn thái độ vui vẻ của mẹ mình, liền cười cười đi theo sau về phía phòng khách.
Bảo Tích hít một hơi thật sâu.
Hôm nay trời lạnh, Vú Lan sớm đã chuẩn bị nước ấm mang lại, Hạ Lâm tiếp ly nước từ trong tay vú Lan đưa cho Bảo Tích.
-Uống chút nước cho ấm dạ dày trước.
-Cảm ơn dì.
Bảo Tích nhấp một ngụm nước, lại nghe Hạ Lâm nói:
-Ừm.
Nhìn gần càng thấy xinh đẹp.
Hèn gì làm con trai dì quên cả đường về nhà.
Bảo Tích mém chút bị sặc nước.
Đây có phải là câu nhắc nhở khéo của mẹ chồng trong truyền thuyết.
May sao lúc này Hoàng Bắc chắp tay từ lầu hai từ từ đi xuống.
-Đến rồi sao? Vậy vào ăn cơm thôi.
Hoàng Kỳ nói ba mẹ anh đặc biệt muốn mời cô ăn cơm để gặp mặt bạn gái của con trai một cách chính thức.
Nhưng theo Bảo Tích cảm nhận, toàn bộ đề tài của ba anh hoàn toàn là chuyên môn về ngành thiết kế của cô.
Hỏi các cuộc thi cô tham gia, hỏi thầy dạy cho cô.
Hỏi thế mạnh thế yếu đủ kiểu.
Hạ Lâm ở một bên cũng không kiên nhẫn nổi nữa rồi.
Bà không nhẹ không nặng mà ho khan một tiếng, Hoàng Bắc nhận được tín hiệu của vợ, mới dừng câu chuyện gắp thức ăn, không nói thêm gì nữa.
Chỉ là chuyện này chỉ duy trì được vài phút, Hạ Lâm than một câu về việc dạo gần đây bà hơi tăng cân, khó lựa chọn trang pphục cho mùa tết.
Hoàng Bắc lại có cơ hội nói về dòng trang phục dành cho người thừa cân.
Nói về chuyện này, ông lại muốn kể chuyện ông từng tham gia chuyến khảo sát của các chuyên gia thời trang quốc tế về trang phục cho người mập.
Hàn huyên một lúc, ông lại hỏi đến những mẫu thiết kế gần đây của cô.
Bảo Tích cảm giác rất áp lực, quả thực giống hệt như một cuộc thi trên bàn cơm vậy.
Cô vừa cẩn thận tiếp lời, sợ bản thân mình sẽ nói sai chỗ nào, vừa đá chân Hoàng Kỳ.
Em là đến nhà anh ăn cơm, không phải đến nhà anh để thi vấn đáp!
Hoàng Kỳ cười một cái, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói gì, Hạ Lâm đã phát hỏa trước:
-Cơm này có còn ăn cho mọi người ăn hay không đây? Có thể đừng nhắc đến những chuyện công việc nữa hay không?
Đề tài về nghề nghiệp cuối cùng bị ngăn lại tại đây.
Mà nét mặt của Hoàng Bắc từ đầu đến cuối đều rất bình thản, Bảo Tích cũng nhìn không ra thái độ của ông rốt cuộc là gì, hài lòng hay không hài lòng với thể hiện của cô.
Mệt mỏi quá.
Quả nhiên muốn làm dâu nhà giàu không dễ mà.
Cũng may sau khi đề tài này bị cản lại, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Hoàng Bắc không nói chuyện, cơ bản toàn bộ quá trình đều im lặng gắp thức ăn.
Mà Hạ Lâm đơn giản là ngẫu nhiên đưa ra vài câu hỏi thăm về cuộc sống bình thường của Bảo Tích.
Tuy rằng, không náo nhiệt, nhưng không khí bữa ăn như thế đối với Bảo Tích lại rất có ý nghĩa.
Từ khi ba mất, cô đã không còn có được sự ấm áp ngồi cùng bàn ăn cơm với người thân.
Cô đã rất lâu không có được ngồi ở trước bàn cơm nóng hổi, tận hưởng bầu không khí gia đình, bình yên, vui vẻ ăn một bữa cơm nóng.
-Uống canh đi.
Hoàng Kỳ múc chén canh đặt ở trước mặt cô.
Bảo Tích nhận lấy, gật đầu một cái:
-Cảm ơn.
Hạ Lâm chống đũa tiếp lời:
-Này.
Bình thường ai đứa cũng khách sáo như vậy à?
-Vâng.
Hoàng Kỳ gật đầu:
-Bình thường cô ấy đối với con rất là cung kính.
Bảo Tích cúi đầu húp canh không nói lời nào.
Cô diễn một chút cho ba mẹ anh xem, anh lại biến cô thành diễn viên chuyên nghiệp rồi cơ à.
Con người này thật không đáng tin mà.
Hạ Lâm cong cong khóe môi không nói gì.
Thật là hiếm có cô gái nào được con trai bà đối xử dịu dàng như thế.
Quả thật đã chọn đúng người rồi.
Vài phút sau, điện thoại của Hoàng Kỳ và Hoàng Bắc cùng lúc reo lên.
Động tác hai người gần như đồng bộ lấy ra nghe.
Chân mày Hoàng Kỳ đột nhiên nhíu chặt, mà Hoàng Bắc ở đối diện vẫn bất động thanh sắc buông điện thoại xuống, lấy khăn giấy lau lau khóe miệng, nói:
-Con lên phòng sách với ba một chút.
Bảo Tích ngồi đối diện, đang nói chuyện với Hạ Lâm, đột nhiên thấy Hoàng Kỳ đứng dậy, ngón tay chỉ chỉ trên bàn ý bảo hai người họ ăn trước.
Sau đó, Hoàng Bắcvà Hoàng Kỳ một trước một sau đi lên lầu.
Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, Bảo Tích nhìn bóng dáng của hai người phía trước, nói:
-Bọn họ……có việc gì sao?
Hạ Lâm trầm ngâm một lát, cầm lấy cái muỗng uống canh:
-Chắc là vậy, mặc kệ họ đi, chúng ta ăn trước.
Tuy bà nói như vậy, sắc mặt của chính mình lại khó duy trì được vẻ bình thản.
Bản thân là người hiểu chồng và con trai mình nhất, vừa rồi có vấn đề nghiêm trọng bao nhiêu, bà so với Bảo Tích càng rõ ràng hơn.
Với tính cách của Hoàng Bắc, tuy rằng ông là một người cuồng công việc.
Bình thường nghiêm túc thậm chí đến mức khó tính, nhưng chưa đến mức, ngay lúc con trai dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, đột nhiên bắt người đi như thế.
Phòng ăn lập tức trống trải.
Bảo Tích ngồi mặt đối mặt với Hạ Lâm, cũng không có biết nói chuyện gì.
Hạ Lâm lấy khăn giấy lau miệng, nói:
-Cháu ăn tiếp đi.
Dì đi toilet chút.
Nói xong liền đứng dậy đi lên trên lầu, thẳng đến phòng sách.
Hiệu quả cách âm thường ngày của phòng sách là tốt nhất, nhưng lúc này, cánh cửa còn chưa được đóng kín.
Hạ Lâm đứng ở bên ngoài, vẫn là có thể nghe thấy bên trong.
Động tĩnh rất lớn, Hoàng Bắc là đang mắng người.
Nhưng cụ thể cái gì bà nghe không rõ ràng lắm, chỉ biết cơn giận của ông không nhỏ.
Hạ Lâm nhíu nhíu mày, lúc đang muốn gõ cửa, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang dội.
Bà hoảng sợ, cũng không gõ cửa, lập tức đẩy cửa đi vào.
-Xảy ra chuyện gì?!
Hoàng Kỳ đứng ở bàn sách, sắc mặt cứng lại.
Mà Hoàng Bắc hiếm khi tức giận đến đỏ cả mặt, ngực phập phồng, trừng mắt với Hoàng Kỳ.
Cái chặn giấy bằng thủy tinh vỡ vụn bên chân Hoàng Kỳ rõ ràng là do Hoàng Bắc ném qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...