Edit: Miên
Beta: Miêu Nhi
Tiết trời đang dần trở lạnh, Văn Khanh lại vào trong thành bán thịt một lần nữa, mua chút bông mang về để chuẩn bị làm quần áo mùa đông.
Đã cuối thu rồi, cỏ khô trên núi đều đã cắt hết nên hai chị em Văn Khanh rảnh rỗi hơn trước rất nhiều. Không chỉ bọn họ, những nhà nông trong thôn cũng thế. Chỉ có đám người Từ Niệm Sinh, mùa đông cũng không được nghỉ, vẫn phải tiếp tục làm việc, rửa cỏ rồi dọn phân...
Trong khoảng thời gian này, Vương Thu Mai lại tới tìm Từ Cẩn Ngôn thêm vài lần nữa, trùng hợp đều bị Văn Khanh bắt gặp. Mỗi lần nhìn thấy Từ Cẩn Ngôn không đổi sắc mặt từ chối Vương Thu Mai, Văn Khanh liền cao hứng, một khi cô cao hứng thì lại cho Từ Cẩn Ngôn thêm đồ ăn. Vài lần như thế, Từ Cẩn Ngôn cũng mơ hồ đoán ra được, hình như Đại Ni Nhi chán ghét Vương Chiêu Đệ kia?
Một bên là chị gái hàng xóm thường xuyên cho nhà bọn họ đồ ăn ngon, một bên là bệnh tâm thần lúc nào cũng muốn bố thí đồ ăn cho hắn, tất nhiên ai cũng hiểu Từ Cẩn Ngôn sẽ nghiêng về bên nào hơn. Tuy rằng nói cho cùng đều là tiếp thu ý tốt của người khác, nhưng Văn Khanh luôn lấy chuyện Từ Niệm Sinh dạy Đại Xuyên đọc sách ra làm cớ, coi như là làm công ăn lương. Còn Vương Chiêu Đệ lúc nào cũng ra cái vẻ đồng tình thương hại, giống như bọn họ nếu không có cô ta thì sẽ không sống nổi ấy, nghĩ bản thân là Bồ Tát sống không bằng, điều này khiến Từ Cẩn Ngôn cảm thấy rất phiền.
Nếu Đại Ni Nhi cũng chán ghét Vương Chiêu Đệ, vậy vừa lúc, về sau sẽ không lại gần cô ta nữa, hắn không thể chọc vào, chẳng lẽ trốn không nổi sao!
Vì thế, Từ Cẩn Ngôn nhìn thấy Vương Chiêu Đệ ở đằng xa liền chạy mất hút. Vương Chiêu Đệ tất nhiên không dám đi lại quá gần với hắn trước mặt mọi người, cô ta lôi kéo làm quen không được. Từ Cẩn Ngôn nếu không có việc gì sẽ ở lì trong nhà. Cũng không thể trực tiếp tìm tới cửa, vì vậy Vương Chiêu Đệ nghĩ ngay đến hai chị em Văn Khanh.
Cô ta cầm theo hai củ khoai lang đỏ tới tìm Văn Khanh. Lại không ngờ vừa vào cửa liền thấy Từ Cẩn Ngôn và Vương Đại Xuyên đang ngồi trên giường đất học bài.
Vương Chiêu Đệ mắt trừng lớn: "Cậu, sao cậu lại tới đây?"
Từ Cẩn Ngôn lạnh mặt, nữ nhân đúng là âm hồn không tiêu tán. Chẳng qua hắn cũng chưa nói gì, chủ yếu là sợ Vương Chiêu Đệ sẽ nói chuyện hắn ở nhà Đại Xuyên ra ngoài. Hắn có chút hối hận, thật sự không nên tham luyến sự ấm áp trên giường đất mà đồng ý ở lại học bài, lỡ như Vương Chiêu Đệ nói ra ngoài, hai chị em Đại Xuyên phải làm sao bây giờ?
Văn Khanh bận việc trong nhà bếp, nghe giọng Vương Thu Mai lập tức chạy ra: "Vương Chiêu Đệ, cô tới tìm tôi à?"
"A? Đúng đúng, tôi tới tìm cô."Vương Chiêu Đệ vội gật đầu không ngừng, vốn định đến xem có thể tìm được cơ hội đi tới chuồng bò hay không, không ngờ lại gặp Từ Cẩn Ngôn ở nhà Đại Ni. Xem ra Đại Ni và Từ gia quan hệ sâu hơn cô tưởng.
Vương Chiêu Đệ theo Văn Khanh bước vào phòng bếp, nhìn cô đang làm bánh bắp bột ngô, vô cùng tự nhiên đi vào nhà bếp lấy ghế đẩu ngồi xuống: "Đại Ni, tôi tới gửi cho cô chút đồ ăn. Hai chị em cô dọn ra ngoài sống một mình, lương thực chắc là không đủ ăn nên tôi mang tới hai củ khoai lang đỏ nè."
Ha hả, hai củ khoai lang đỏ? Rất hào phóng.
Văn Khanh tùy ý gật gật đầu:"Cô để ở kia là được rồi." Trong cốt truyện, lương thực trồng trong không gian của Vương Chiêu Đệ ngon hơn đồ bên ngoài rất nhiều, cô cũng muốn nếm thử rốt cuộc ngon tới đâu.
Vương Chiêu Đệ nghe vậy lập tức sửng sốt, có gì đó sai sai, Vương Đại Ni nghe thấy cô đưa đồ ăn tới, không phải nên kích động mang ơn đội nghĩa sao? Nghĩ cũng biết hai chị em nhà họ lẻ loi hiu quạnh, sao có thể ăn no mặc ấm? Có người đưa đồ ăn còn không vui sướng đến điên rồi?
Mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát, Vương Chiêu Đệ có chút hậm hực đặt khoai lang đỏ lên trên bàn, do dự một chút, hạ giọng nói với Văn Khanh: "Đại Ni Nhi, sao cô lại để mấy xú lão cửu đó đến nhà cô? Chẳng may bị người khác biết, cô và Đại Xuyên sẽ trở thành phần tử xấu đó!"
Văn Khanh ngừng động tác, cười như không cười nhìn cô ta: "Vương Chiêu Đệ, tôi cho ai tới nhà là chuyện của tôi, có liên quàn gì đến cô không?"
Vương Chiêu Đệ sắc mặt cứng đờ, mất tự nhiên cười: "Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô. Cô không biết những người lại gần xú lão cửu đều bị mang ra ngoài phê bình công khai sao?"
Văn Khanh coi như hiểu, việc nguyên chủ né tránh Từ gia hết tám phần là do Vương Chiêu Đệ gây ra. Nếu không một tiểu cô nương ở xa thôn như Văn Khanh, làm gì có ai lại rãnh rỗi không có việc gì làm tới tán chuyện với cô? Văn Khanh cười nhạo một tiếng: "Vương Chiêu Đệ, nếu cô dám đi ra ngoài nói bậy, có tin tôi nói chuyện cô là yêu quái ra bên ngoài không?"
Cô đè thấp giọng tiến đến gần Vương Chiêu Đệ: "Tôi thấy rõ, cô lấy đồ ăn ra từ trong hư không, cũng có thể cất đồ ăn vào trong hư không. Nếu tôi nói chuyện này ra ngoài, cô chắc chắn sẽ bị coi là yêu quái rồi bị mọi người thiêu chết!"
Vương Chiêu Đệ sợ tới mức ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhảy dựng lên che miệng Văn Khanh lại: "Cô, cô nói bậy!"
Văn Khanh nghiêng người né tránh, trên tay Vương Chiêu Đệ còn dính bùn đất từ mấy củ khoai lang, chẳng lẽ cô ta không để ý sao?
Văn Khanh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: "Có phải nói bậy hay không trong lòng cô tự hiểu. Tôi thân thiết với mấy người đó, người ngoài cũng chỉ cho rằng tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng cô lại không giống vậy, nếu như bị người khác biết... Hừ! Cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không nhìn thấy cô có lẽ sẽ quên mất chuyện này. Nhưng nếu cô cứ lắc lư trước mặt tôi, tôi đây cũng hết cách..."
"Cô đừng nói nữa, tôi đi, tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa!"Vương Chiêu Đệ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Vương Đại Ni thật là đáng sợ! Bảo sao dám cầm dao dọa giết cha mình, tâm địa quá đen tối ác độc!
Văn Khanh bĩu môi, với sức chiến đấu này của cô ta, cô cũng lười ra tay nghiền áp! Nếu không phải trọng sinh, Vương Chiêu Đệ ích kỷ ngu xuẩn này sao có thể lên làm nữ chính? Viết ra được loại nữ chính này, tam quan của tác giả cũng không phải dạng vừa đâu.
Cô rửa sạch sẽ hai củ khoai lang đỏ, sau đó xắt mỏng thành từng miếng, bưng lên nhà chính đưa cho Đại Xuyên và Từ Cẩn Ngôn ăn. Từ Cẩn Ngôn vẫn còn nghĩ đến chuyện Vương Chiêu Đệ nên có chút thất thần, Văn Khanh cười nói: "Đừng lo lắng, tôi đuổi cô ta đi rồi. Cô ta sẽ không nói bậy ra bên ngoài đâu, về sau cũng không dám đến đây nữa."
"Ừ." Từ Cẩn Ngôn lên tiếng, vẻ mặt vẫn nặng nề y như cũ. Văn Khanh cũng không khuyên răn nữa, chờ đến lúc Vương Chiêu Đệ không tiếp tục tìm tới cửa, tự hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Quả nhiên, liên tiếp nửa tháng cũng chưa thấy Vương Chiêu Đệ tới làm phiền, Từ Cẩn Ngôn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật không phải hắn sợ Vương Chiêu Đệ làm phiền, mà là sợ đem lại phiền phức cho chị em Đại Xuyên.
Không có ruồi bọ phiền toái, những ngày ở Bắc Sơn trở nên yên bình hẳn. Văn Khanh và Đại Xuyên ở sau núi đào bẫy rập còn bắt được một con lợn rừng, lần này là lợn rừng thật, không phải Văn Khanh mua trên Taobao.
Hai chị em lén lút giết thịt, cũng không nộp lên trên. Vương Đại Xuyên đã bị Văn Khanh tẩy não thành công, tư tưởng giác ngộ cái gì đều ném sang một bên, chính mình ăn không đủ no, lại còn nghĩ tới người khác làm gì?
Vì Từ Cẩn Ngôn, Từ Niệm Sinh giúp bọn họ nâng heo về, Văn Khanh lấy cớ này chia cho người của Từ gia một nửa, không đều không được. Con heo này phải hơn 200 cân, đủ cho bọn họ ăn qua mùa đông lạnh quá này.
Ngày đông chí, Văn Khanh làm một mâm sủi cảo nhân cải trắng với thịt heo. Cô làm không ít, có thể chia một người hơn ba mươi cái, làm xong đặt ở trên thớt, chờ ba người Từ Niệm Sinh trở về.
Từ Niệm Sinh về thấy cô đã làm xong, có chút bất đắc dĩ nói: "Cháu lại lãng phí rồi, làm cho cháu với Đại Xuyên ăn là đủ, chú với mọi người đều có đồ ăn mà."
Văn Khanh không thèm để ý, bắt đầu nhóm lửa, còn Từ Niệm Sinh hấp sủi cảo, ánh lửa ấm áp hòa hợp, mùi hương sủi cảo cũng chậm rãi bay ra, Văn Khanh nâng má nhìn Từ Niệm Sinh cuốn tay áo lên làm việc, không khỏi cảm thán, đúng là một người đàn ông tốt!
Vì thế cô bất thình lình mở miệng: "Chú Từ, chú có đối tượng chưa?"
Từ Niệm Sinh cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "Không có." Hắn tốt nghiệp cao trung liền xuất ngoại, học tập ở nước ngoài mấy năm, tư tưởng của hắn vẫn rất bảo thủ, không tính cưới một cô nương tóc vàng mắt xanh về. Chờ sau khi về nước mới phát hiện ra thời thế đã thay đổi, nhà bọn họ không biết vì sao lại bị cho là xú lão cửu nên cũng không có đối tượng gì.
"Vậy chú có hôn ước không?"
Từ Niệm Sinh thêm nước vào trong nồi, nhìn cô cười: "Quỷ nha đầu, hỏi mấy thứ này làm gì?"
"Rốt cuộc có hay không?" Văn Khanh lại hỏi.
Không lay chuyển được cô, Từ Niệm Sinh đành phải trả lời: "Không có hôn ước." Nhà bọn họ vẫn rất thoáng, không hề đính hôn từ nhỏ hay gì cả.
"Vậy chú có thích cô nương nào không?"
Từ Niệm Sinh bật cười, lòng hiếu kỳ của nha đầu này thật lớn, bất quá vẫn thành thật trả lời cô: "Không có."
"Thật tốt quá! Chú Từ, cháu giới thiệu cho chú một người nha?"
Không đợi hắn trả lời, Văn Khanh liền bùm bùm nói tiếp: "Chú thấy cháu thế nào? Thông minh lại xinh đẹp! Vương gia thôn không có ai xinh đẹp hơn cháu hết!" Khuôn mặt của nguyên chủ không tồi, nếu không cũng sẽ không gả cho ba người đàn ông. Hiện tại lại được Văn Khanh dưỡng thành môi hồng răng trắng, là một trong những bông hoa kiều diễm của Vương gia thôn. Mấy hôm trước còn có một thím muốn giới thiệu đối tượng cho cô nữa! Trong thôn làm mai cho nữ hài mười ba tuổi cũng không ít, hợp ý liền xác định, chờ tới tuổi rồi kết hôn.
Từ Niệm Sinh bị cô chọc cười: "Quỷ nha đầu, cháu trêu chú đúng không?" Từ Niệm Sinh chỉ cho rằng cô đang nói giỡn, ở trong mắt hắn Văn Khanh vẫn là một tiểu hài tử, thật sự ấn tượng của hắn về lần đầu tiên gặp Văn Khanh quá sâu. Tuy rằng bây giờ cô đã phát triển không tồi, ngũ quan nẩy nở, vóc dáng trưởng thành, đã có bộ dáng thiếu nữ nhưng ở trong mắt Từ Niệm Sinh, cô vẫn là một tiểu nha đầu không hơn không kém.
"Không trêu chú, cháu nói thật đó. Chú nghĩ đi, chú đã 27 rồi, coi như là thanh niên lớn tuổi, thế mà còn chưa chịu kết hôn, lại còn mang theo một cháu trai nữa, làm gì có cô nương nào thèm gả cho chú chứ? Nếu không phải chú lớn lên đẹp trai thì cháu cũng chướng mắt đó!"
Ách? Gương mặt này của hắn quả thật từ nhỏ đến lớn ai cũng thích. Từ Niệm Sinh có chút tin Văn Khanh không phải nói giỡn, chỉ là là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà thôi.
Không nói đến thân phận hiện tại của hắn là một xú lão cửu người tránh còn không kịp, chỉ nói đến tuổi, hắn lớn hơn cô tận mười bốn tuổi, ở thời cổ đại có thể làm cha của cô rồi! Nha đầu này sao có thể coi trọng hắn?
"Chú lớn hơn cháu quá nhiều." Từ Niệm Sinh uyển chuyển cự tuyệt, hắn cảm thấy tiểu cô nương chỉ là yêu thích vẻ bề ngoài của hắn, cũng không hiểu chuyện gả chồng hệ trọng ra sao, hắn là một người trưởng thành, không thể đi lừa gạt một đứa trẻ con được.
"Không sao, cháu không chê chú già." Lớn hơn nhiều mới tốt nha, nếu hắn chết cô mới có thể rời khỏi thế giới này!
Từ Niệm Sinh thật là dở khóc dở cười, đang muốn nói gì thì Văn Khanh lại lên tiếng nhắc nhở hắn: "Sủi cảo sắp nát rồi."
Bị gián đoạn như vậy, chuyện này coi như bỏ qua. Chờ đến lúc Từ Niệm Sinh muốn nhắc lại, nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của Văn Khanh, giống như cô chỉ thuận miệng nhắc tới, hoàn toàn không để trong lòng. Nếu hắn cố ý nhắc lại, chẳng may gợi lên hứng thú của tiểu cô nương cũng không tốt lắm. Thôi cứ tạm thời bỏ qua đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...