Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Edit: Nhi

Beta: Wan+Miêu Nhi

Nhà mới cuối cùng cũng được sắp xếp xong, Văn Khanh bắt đầu lên kế hoạch cụ thể. Dù sao trong mắt người ngoài bọn họ không hề có thu nhập rõ ràng, hiện tại tuy có 50 cân lương thực của Vương gia bao che, nhưng nếu cứ "miệng ăn núi lở" thì khó tránh khỏi việc khiến người khác hoài nghi.

Bởi vậy, Văn Khanh đưa Vương Đại Xuyên đến nhà thôn trưởng. Lúc trước bởi vì hai chị em quá gầy nhỏ, không phải làm việc, bây giờ tuy nói là nuôi vài ngày, nhưng cũng không có thay đổi gì, vẫn đầu thì to, tay chân thì khẳng khiu. Thôn trưởng cũng biết tình hình của bọn họ, hơi suy nghĩ, sau đó sắp xếp cho họ đi cắt cỏ cho trâu bò, công việc này tương đối thoải mái, bọn họ có thể làm được. Đây là thôn trưởng cố ý chiếu cố bọn họ, nhưng vì không muốn người trong thôn nói lời dèm pha, một ngày chỉ ghi bốn công điểm.

Mà những đứa trẻ giống họ một ngày có thể có được năm, sáu công điểm, bọn họ chỉ được bốn cái đúng là rất ít, có điều Văn Khanh không có ý kiến gì, cô không phải là một đứa trẻ thật sự, tất nhiên có thể nhìn ra thôn trưởng đang chiếu cố bọn họ.

Vả lại cô không có ý định ở lại sơn thôn nhỏ này luôn, làm việc chỉ để người khác không nghi ngờ mà thôi.

"Các cháu hiện tại đang ở Bắc Sơn, gần chuồng bò của mấy người kia, về sau sẽ phải đi cắt cỏ ở bên đó, nhưng ngàn vạn lần đừng đến gần họ, bọn họ đều là phần tử xấu, nếu đến gần bọn họ thì sẽ bị phê bình công khai!" Sau cùng, thôn trưởng dặn dò bọn họ.

Văn Khanh vội vàng bảo đảm: "Chúngcháu chắc chắn sẽ không qua lại với bọn họ! Cháu biết bọn họ đều là xú lão cửu!"

Chờ đến khi rời khỏi nhà thôn trưởng, Đại Xuyên mới hỏi: "Chị, thôn trưởng không cho chúng ta đến gần những người kia, chúng ta có còn qua lại với họ không?"

Văn Khanh nghĩ nghĩ nói: "Đại Xuyên, những người đó tuy rằng bị cho là phần tử xấu, nhưng thật ra không phải. Cha và vú suốt ngày đánh mắng chúng ta, không cho chúng ta ăn cơm, em thấy bọn họ có phải người tốt không? Ông nội Từ cho chúng ta mượn nồi khi chúng ta không có gì cả, chú Từ giúp chúng ta sửa cửa sổ, em có thể nói bọn họ là người xấu sao? Tốt xấu không phải người khác nói mà em phải tin tưởng những gì mắt mình nhìn thấy."


Đại Xuyên cái hiểu cái không gật gật đầu: "Em nghe chị "

Văn Khanh lại dặn dò hắn: "Có điều muốn qua lại với họ thì phải tránh bị người khác nhìn thấy, rốt cuộc cũng là do hoàn cảnh chung."

Đúng vậy, hoàn cảnh chung như vậy... Văn Khanh mỗi khi nói những lời này luôn thấy được một loại áp lực không nói ra được. Ở thời đại này, đám người nghèo khó làm lòng người đau, nhưng cũng ngu xuẩn khiến người ta phẫn nộ. Cách mạng văn hóa hủy hoại bao nhiêu gia đình, cắt đứt bao nhiêu văn hóa, khiến người hận quốc gia ngu muội này. Thế nhưng khi nhìn thấy nó bần cùng yếu kém, bạn lại không nhịn được nộ kỳ bất tranh ai kỳ bất hạnh (*), muốn làm điều gì đó để thay đổi.

(*) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh (哀其不幸, 怒其不争): trích từ thủ bút của Lỗ Tấn, cả câu có nghĩa: khi thấy người nào đó gặp bất hạnh cảm thấy bi ai, người đó không chống lại, đấu tranh mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

Chỉ là sức lực một người quá nhỏ bé, khiến người ta sinh ra cảm giác bất lực.

Về đến nhà, Đại Xuyên ra sau núi, tranh thủ ngày cuối không làm việc, đi thử vận may. Mấy ngày nay nó đi tìm mấy con "gà rừng", để nhà ăn một con, còn dư thì Văn Khanh làm thành thịt muối, định bụng tích nhiều một chút rồi đem vào thành bán.

Văn Khanh xách theo một con gà vào bếp, Từ Niệm Sinh đang nấu cơm. Lúc này chỉ có một mình hắn, ba người kia chưa trở về.

Từ Niệm Sinh thấy cô, cười cười: "Các cô không làm cơm sao? Tôi xong ngay."

Hắn nói, mở nắp nồi lên, hơi nước nóng phả vào mặt, tròng kính lập tức bị mờ đi. Hắn tháo mắt kính xuống, lau hơi nước đi rồi đeo lên lại.


Đuôi mắt Văn Khanh trong vài giây có thể thấy rõ tướng mạo của Từ Niệm Sinh. Hóa ra Mary Sue trong tiểu thuyết được miêu tả đeo kính thì bình thường, lấy kính xuống đẹp như tiên là có thật.

Từ Niệm Sinh có một đôi mắt cực kỳ đẹp, hẹp dài quyến rũ, rất xinh đẹp. Lúc trước bị mắt kính che mất, không thể thấy rõ. Bây giờ tháo mắt kính xuống, dung mạo hắn ngay lập tức thăng cấp từ tuấn lang thành yêu nghiệt. Đương nhiên, hắn đeo kính không xấu, chỉ là không đẹp bằng lúc tháo kính mà thôi.

Lúc cô bước vào, Từ Niệm Sinh thấy trong tay cô có con gà, chỉ cho rằng cô mang đến để nấu cơm chung, không nghĩ là cho hắn, vội vàng cự tuyệt: "Không không không, cái này quá quý giá, tôi không thể nhận."

Văn Khanh dúi gà vào tay hắn: "Không quý, bắt được sau núi, Đại Xuyên vận khí tốt, bắt được không ít." cô vừa nói vừa ngồi bên bếp lò, giúp hắn nhóm lửa: "Tôi tìm chú có việc, chú không nhận sao tôi có thể không biết xấu hổ nhờ chú được?"

"Chuyện gì? Cô nói đi, tôi làm được nhất định sẽ giúp cô, không cần tốn kém như vậy."

Văn Khanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn chân thành, không giống khách sáo: "Nhận đi, coi như không vì mình, cũng vì ông cụ trong nhà tính toán một chút, lão nhân gia lớn tuổi, thân thể suy nhược, hầm chút canh bồi bổ. Vả lại, chú còn có, con trai, đó!"

Cô nhấn vào hai chữ "con trai", Từ Niệm Sinh bỗng dưng đỏ mặt, ngược lại không còn khăng khăng từ chối: "Tôi sẽ nhận, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn, nói tìm chú có việc mà." Văn Khanh thêm một mồi lửa, bị Từ Niệm Sinh ngăn cản, người trong thôn ngồi lê đôi mách, có việc sẽ thuận tay giúp đỡ, Từ Niệm Sinh ngại người ta vô duyên vô cớ giúp đỡ, Văn Khanh thuận theo hắn, tiếp lấy đề tài mới vừa rồi nói: "Tôi muốn chú dạy học cho em trai tôi."

"Dạy học?" Từ Niệm Sinh lắp bắp kinh hãi, hiện tại khắp cả nước đã nghỉ học, nhiều chỗ thậm chí còn đập trường học, phần tử trí thức bị áp bức nghiêm trọng nhất, thời điểm như thế này, vậy mà tiểu cô nương nói muốn hắn dạy em trai cô học?


"Ừ, tôi biết chú dạy con học mỗi ngày, dạy một là dạy, dạy hai cũng là dạy. Đại Xuyên không có nền tảng, có thể tốn chút thời gian, không biết chú có nguyện ý hay không?"

Văn Khanh nhắc đến con hắn lần nữa, lần này Từ Niệm Sinh bình tĩnh hơn nhiều, Văn Khanh có chút tiếc nuối, cô muốn nhìn hắn đỏ mặt nha.

Từ Niệm Sinh không biết suy tính của cô, nâng mắt kính nói: "Được, tôi dạy nó."

"Ôi chao, chú Từ đúng là người tốt, Cẩn Ngôn có được người cha như vậy nhất định rất hạnh phúc!"

Từ Niệm Sinh đỏ mặt lần nữa, rốt cuộc cũng phản ứng kịp: "Tiểu nha đầu cô biết Cẩn Ngôn không phải con trai tôi, nên cố ý trêu ghẹo tôi đúng không?"

"Hả? Cẩn Ngôn không phải con chú sao?" Văn Khanh giả ngu, đương nhiên cô biết Từ Cẩn Ngôn không phải con hắn, một người hai mươi bảy tuổi, một người mười ba tuổi, không nghĩ cũng biết không phải!

Trên thực tế, Từ Cẩn Ngôn là cháu Từ Niệm Sinh, là con trai của anh cả hắn. Chỉ có điều lúc Từ Cẩn Ngôn chín tuổi, cả cha lẫn mẹ đều bị hại chết, mà Từ Cẩn Ngôn lại chính mắt thấy cảnh tượng đó, bởi vậy bị dọa, không ăn không uống không nói lời nào, suýt chút nữa là đi theo họ luôn. Lúc này Từ Niệm Sinh vừa về nước, bởi vì tướng mạo gần giống anh cả, nên giả làm anh cả chăm sóc Từ Cẩn Ngôn, có lẽ là khuôn mặt quen thuộc, Từ Cẩn Ngôn quả nhiên từ từ thoát khỏi bóng ma.

Nhưng mà từ đó về sau, Từ Niệm Sinh dứt khoát nhận cháu trai là con trai nuôi, ngoại trừ một số người thân cận biết tình hình thực tế, những người khác thật sự cho rằng họ là cha con.

Văn Khanh biết, là do thấy trên Vãng Sinh Thạch, nữ chính cũng không biết.

Nói đến nữ chính, Văn Khanh đột nhiên nhớ tới, hẳn Vương Thu Mai lúc này cũng đã trọng sinh rồi chứ?

Vương Thu Mai đúng là trọng sinh, lúc này đang nghiên cứu không gian của cô ta. Trong không gian của cô có mười mẫu đất bí mật có thể trồng trọt được, mà thời gian ngoại giới so với trong không gian chỉ bằng 1:10. Nói cách khác, cây cối gieo xuống có thời gian sinh trưởng tăng gấp mười lần ngoại giới. Trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc như bây giờ, không gian này quả thật là đồ cứu mạng đó!


Vương Thu Mai mừng đến phát khóc, có nó, cô sẽ không phải chịu đói nữa! Chị cả cũng sẽ không chết đói! Chị hai cũng sẽ không vì bảy mươi cân lương thực mà bị bà nội bán cho một người đàn ông năm mươi tuổi góa vợ! Cảm tạ ông trời, không chỉ cho cô sống lại một đời, còn đưa cho cô một bảo bối như thế này!

Vương Thu Mai sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Phía trên có hai người chị, phía dưới có hai em gái, một em trai, Vương Thu Mai xếp thứ ba, chính là người đứng giữa cha không thương nương (*) không yêu điển hình.

(*) Nương: mẹ.

Cha cô giống như cô, nhà có ba anh em, cha cô xếp thứ hai, vừa không phải con trai trưởng được ông nội xem trọng, vừa không phải con trai út được bà nội thương yêu, là người không được coi trọng nhất trong nhà. Mẹ cô lại sinh một hơi năm tiểu nha đầu, trong mắt ông bà nội trọng nam khinh nữ, địa vị của nhà họ không cần nghĩ cũng biết. Hết lần này tới lần khác người cha chất phác trung thực, mẹ mềm yếu nhu nhược, cả nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ hai nhà chú bác, thiếu ăn thiếu ở đủ kiểu.

Kiếp trước, năm chị em nhà cô, chị cả chết đói, chị hai bị gả cho một người góa vợ, em tư bị gả cho người cháu vừa ham tiền vừa lười của bác cả, lúc em năm được gả đi, sống rất tốt, nhưng lại bị bà nội đòi ba trăm đồng tiền sính lễ, một đời sống ở nhà chồng không ngóc đầu lên được. bản thân cô cũng không tốt gì, sợ bị bà nội bán, nên tự mình tìm một thanh niên trí thức, cái gì cũng không yêu cầu, lo lắng kết hôn chỉ vì muốn thoát khỏi ổ sói kia.

Nhưng mà, cô gả cho một kẻ không phải người. Giang Xuân Nghiêu có sức khỏe, tướng mạo lại thuộc hàng tốt nhất trong thôn, lúc kết hôn có rất nhiều tiểu cô nương hâm mộ cô, nhưng kết quả thì sao, sau khi Giang Xuân Nghiêu trở về thành phố thì bỏ rơi cô, khi đó cô còn mang thai. Vì thương tâm nên bị sảy thai, cơ thể còn bị tổn thương tới mức không thể có con lại. Trong thôn bị người người chỉ trỏ không ngóc đầu lên được, cuối cùng cũng không thoát khỏi cảnh bị bà nội bán đi.

Gia đình kia mua cô về làm dâu để nối dõi tông đường, sau khi phát hiện cô không thể sinh, kết quả của cô có thể tưởng tượng được. Bị hành hạ mấy năm, cuối cùng cô không chịu được trốn đi, nhặt ve chai sống qua ngày.

Lúc này, cô gặp lại Vương Đại Ny cùng thôn hồi trước, đối phương mặc âu phục đẹp đẽ, ngồi xe hơi nhỏ, phong cách tây vô cùng.

Về sau, cô thăm dò được, trước đây Vương Đại Ny làm hàng xóm với những xú lão cửu kia ở thôn Vương gia, được nhà họ nhận nuôi, lúc về thành phố đưa cô ấy đi theo sống một cuộc sống hạnh phúc...

Vương Thu Mai trong lòng xót xa vô hạn, đồng nhân bất đồng mệnh (*), sao cô lại không được may mắn như Vương Đại Ny chứ? Lúc trước cô so với Vương Đại Ny còn tốt hơn, ít nhất cô còn có cha có mẹ, đối phương lại bị đuổi ra khỏi nhà. May mắn, ông trời thương xót cô, cho cô sống lại một lần, lần này cô nhất định phải nắm chắc cơ hội thật tốt, chắc chắn sẽ không kém Vương Đại Ny!

(*) Đồng nhân bất đồng mệnh: ý nói cùng là người như nhau nhưng số phận lại khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui