Trình Tri Lễ chậm rãi mở mắt ra.
Trong căn phòng trắng xóa không một tiếng động, yên tĩnh đến mức có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở cùng tiếng tim đập thình thịch.
Cậu sống lại!
Trình Tri Lễ kéo ra khóe miệng: "Ha, hahaha!".
Cậu ôm ngực, ngửa mặt lên trời cười to.
Cậu thực sự đã sống trở lại.
Trình Tri Hạ! Trình Văn Bân! Trịnh Tuyết, còn có Triệu Triều! Các người chờ đó, tôi nhất định phải giết các người! Giết các người!!!
"Chậc chậc chậc! Thật đáng sợ a!".
Bỗng nhiên, một thanh âm ngả ngớn vang lên.
Trình Tri Lễ giương mắt, nhìn bóng dáng mờ ảo của nam nhân, thanh âm lãnh đạm: "Reinhard, cảm ơn anh!"
Bóng dáng nam nhân hiện hữu trên không trung, trên lưng có cánh dơi màu đen, trên đầu còn có sừng, đằng sau mọc ra một cái đuôi sắc nhọn, đây là một ác ma, Reinhard.
Chính là ác ma này giúp cậu sống lại.
Không đúng, chính xác mà nói, là giúp cậu trọng sinh.
Trình Tri Lễ là con riêng.
Cha cậu Trình Văn Bân dựa vào gia tộc nhà vợ, thành lập nên tập đoàn Trình Thị, liền đắc ý vênh váo, che giấu việc mình đã kết hôn, thừa dịp vợ hắn Trịnh Tuyết đang mang thai, cùng mẹ cậu Lý Tố Thu yêu đương vụng trộm.
Sau này, chân tướng được lôi ra ánh sáng, Trịnh Tuyết tìm tới cửa, mẹ cậu mang theo cái thai trong bụng, thương tâm lựa chọn rời đi.
Thẳng đến năm Trình Tri Lễ 8 tuổi, mẹ cậu lâm bệnh nặng mà chết, Trình Văn Bân tìm đến, đưa ra ý định muốn đưa cậu về Trình gia.
Khi đó trong lòng Trịnh Tri Lễ tràn đầy vui sướng, cậu cho rằng mình sẽ không bao giờ lại bị đám bạn cùng tuổi mắng là đồ con hoang không có cha.
Sau đó, cậu đến Trình gia, phát hiện mình lại có thêm một anh trai cùng cha khác mẹ Trình Tri Hạ, phát hiện mình chính là đứa con riêng bị vạn người phỉ nhổ.
Trình Tri Hạ thành tích ưu tú, tính cách ôn nhu, tuy rằng mang bệnh tim, nhưng lại không ngừng vươn lên, chọc người khác yêu mến; mà cậu Trình Tri Lễ tính cách âm trầm nhát gan, thành tích kém cỏi, còn là một đứa con riêng.
Vì thế, thế giới nội tâm nhỏ bé yếu ớt của Trình Tri Lễ triệt để sụp đổ.
Cậu tự sa ngã, cùng một đám bạn ăn chơi trác táng ở chung một chỗ, đánh bạc, hút thuốc, đua xe, chơi cả nam lẫn nữ.
Chỉ cần không phạm pháp, chuyện gì cậu cũng làm.
Cứu vớt cậu chính là bảo tiêu mà cha cậu phái đến chiếu cố, Triệu Triều, cũng là con trai của quản gia nhà họ Trình.
Triệu Triều đối với cậu thực ôn nhu.
Trình Tri Lễ một lần lại một lần toàn tâm toàn ý với đối phương, vì đối phương mà không gần nữ sắc, thủ thân như ngọc.
Nhưng mà, Triệu Triều lại đem tình cảm của cậu đập nát!
Bởi vì, người hắn thích chính là Trình Tri Hạ!
Lúc nãy đã nói qua, Trình Tri Hạ có bệnh tim bẩm sinh.
Thời điểm 18 tuổi, Trình Tri Hạ đã từng phẫu thuật tim, nhưng đến lúc 22 tuổi, trái tim kia dần xuất hiện phản ứng bài xích đối với cơ thể, bắt đầu trở nên suy yếu.
Mà Trình Tri Lễ lại có một trái tim hoàn toàn phù hợp với Trình Tri Hạ.
Vì thế, Triệu Triều âm thầm bày ra một tai nạn xe hơi, đem Trình Tri Lễ đang hôn mê bất tỉnh đến bệnh viện, nói dối rằng Trình Tri Lễ đã vô cùng nguy kịch, không thể cứu vãn, mau đem trái tim của cậu hiến cho Trình Tri Hạ.
Hiến tim cần phải được sự đồng ý của người nhà, mà Trình Văn Bân lại không chút do dự cầm bút ký tên.
Trình Tri Lễ sau khi chết, hồn phách lơ lửng trên không trung, nhìn bác sĩ đang phẫu thuật thay tim của mình cho Trình Tri Hạ, lúc này mới minh bạch, thì ra Trình gia lúc trước nguyện ý mang cậu về, bất quá là vì cậu có một trái tim mười phần phù hợp với đại thiếu gia của họ.
Chẳng qua khi đó cậu còn quá nhỏ, không thích hợp làm giải phẫu, mà Trình Tri Hạ lại vừa vặn có một trái tim khác để thay, cho nên mới không đụng đến cậu.
Nhưng Trình gia vẫn lo lắng bệnh tình của Trình Tri Hạ tái phát, nên mới tiếp tục nuôi dưỡng cậu, hơn nữa còn phái Triệu Triều tới chiếu cố cho cậu.
Đương nhiên, ngoài mặt nói là chiếu cố, trên thực tế là giám sát.
Triệu Triều thích Trình Tri Hạ, vì Trình Tri Hạ, hắn mới cẩn trọng mà chiếu cố Trình Tri Lễ.
Đương nhiên khi bệnh tim của Trình Tri Hạ tái phát, Trình gia không chút do dự cùng Triệu Triều ra tay, bày ra một tai nạn xe cộ, đem Trình Tri Lễ đưa lên bàn giải phẫu.
Trình Tri Lễ cảm thấy chính mình thật ngốc.
Những bằng hữu kia của cậu bất quá là hồ bằng cẩu hữu! Người cậu thích là người hận không thể để cậu chết! Đứa con trai mà cha cậu yêu thương chỉ có một mình Trình Tri Hạ, không phải cậu!
Ở trên đời này, không có bất kì ai thật lòng yêu thương cậu!
Ngay tại thời điểm Trình Tri Lễ phẫn nộ, thống khổ, điên cuồng muốn trả thù, ác ma Reinhard xuất hiện!
Theo như lời Reinhard, bạn bè ác ma của hắn từng tiên đoán con trai của Trình Tri Lễ sẽ trở thành bạn lữ của hắn, nhưng Reinhard chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được lúc Trình Tri Lễ mang thai, không chỉ có vậy, còn phát hiện cậu đã chết!
"Haha! Tôi cũng không phải là vì cậu, tôi là vì bạn lữ tương lai mới giúp cậu trọng sinh! Bất quá Thần quyến giả thật là đáng giận nha, cư nhiên lại thay đổi vận mệnh quỹ đạo.", trong mắt Reinhard hiện lên một đạo ánh sáng khó đoán.
"Thần quyến giả anh nói rốt cuộc là cái gì?", Trình Tri Lễ tò mò hỏi.
"Chính là người trời sinh đã được thần chiếu cố.", Reinhard cười tủm tỉm mà giải thích: "Cậu có thể hiểu thế này, hắn từ khi sinh ra đã nhận hết muôn vàn sủng ái, gặp dữ sẽ hóa lành, mặc dù cái gì hắn cũng không đụng đến, vẫn sẽ có một đống người nguyện ý giúp hắn, vì hắn cống hiến hết thảy~"
"Anh là nói Trình Tri Hạ?"
"Không sai." Reinhard câu môi.
Trình Tri Lễ đáy mắt thoáng hiện lên một tia hận ý.
"Có phải hay không thực không cam lòng?" Reinhard hỏi.
"Dựa vào cái gì?!" Trình Tri Lễ nghiến răng nghiến lợi!
Dựa vào đâu, Trình Tri Hạ cái gì cũng không làm, mà có thể khiến cho một đống người vì hắn mà cống hiến hết thảy! Dựa vào cái gì Trình Tri Hạ có thể nhận được vô vàn sủng ái, mà cậu lại là đứa con riêng bị vạn người chà đạp.
"Hahaha!", Reinhard cười to, sau đó liền nói: "Cậu yên tâm, đạo cao một thước, ma cao một trượng, cậu không phải còn có tôi sao? Hơn nữa, nếu ngẫm lại, cậu cũng coi như là một thần quyến giả đi?"
"Anh là nói chuyện mang thai sao?" Trình Tri Lễ nhíu mày, sờ sờ bụng mình.
Nói thật, cậu chưa từng nghĩ tới chính mình có thể mang thai.
Nhưng theo như lời Reinhard, mẫu tộc của cậu một trăm năm trước từng cùng ác ma đính khế ước, từ đó, người trong gia tộc bất luận là nam hay nữ đều có thể mang thai.
Chẳng qua, trong gia tộc chưa từng xuất hiện đồng tính luyến ái, vả lại đang trong thời đại phát triển, bí ẩn này cũng không được nhiều người biết.
"Haha", Reinhard cười tủm tỉm mà nói: "Cậu cũng đừng quên khế ước giữa chúng ta, tôi giúp cậu trọng sinh báo thù, cậu phải đem đứa bé đầu tiên mà cậu sinh ra giao cho tôi."
"Ân, tôi sẽ không quên.", Trình Tri Lễ siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, phảng phất giống như ánh mắt của rắn độc, "Tôi muốn cho Trình Tri Hạ trắng tay! Tôi muốn tất cả bọn người Trình gia phải trả giá!"
Muốn cậu sinh hài tử, cậu tất nhiên cảm thấy ghê tởm! Nhưng nếu là vì báo thù, mặc dù ghê tởm đến đâu cậu cũng nhất định đem hài tử sinh ra!
"Nhưng mà trước đó, cậu có phải hay không nên tìm một người nguyện ý cùng cậu?", Reinhard ý vị thâm trường mà mở miệng.
"Tôi đã chọn được người rồi.", Trình Tri Lễ chân trần bước xuống giường, khóe miệng cong lên một mạt cười ác liệt.
"Ai vậy?"
"Phó Lai Anh, vị hôn phu của Trình Tri Hạ, tổng tài tập đoàn Phó Thị!", ánh mắt Trình Tri Lễ phút chốc lạnh băng.
Reinhard nhướng mày: "Thế giới này của các cậu cho phép nam nam kết hôn sao?"
"Đương nhiên." Trình Tri Lễ gật đầu, liếc mắt nhìn thời gian, "Năm trước Phó Lai Anh đối với Trình Tri Hạ nhất kiến chung tình, nửa tháng sau, bọn họ sẽ kết hôn." Thế lực Phó gia so với Trình gia còn cường đại hơn, Phó Lai Anh là đế vương đã rong ruổi trên thương trường nhiều năm, Trình gia từ lâu đã thèm muốn kết giao quan hệ với Phó gia.
Trình Tri Lễ nhớ rõ, sau khi đính hôn không bao lâu, tim của Trình Tri Hạ liền xuất hiện vấn đề.
Mà Trình gia vì đảm bảo Trình Tri Hạ có thể thuận lợi trở thành đại thiếu phu nhân Phó gia, lúc này mới dứt khoát hi sinh đứa con riêng Trình Tri Lễ này.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Trình Tri Lễ càng đậm thêm.
Lần này có được cơ hội trọng sinh thật sự quá tốt, vừa vặn là ngay trước thời điểm hai người kia đính hôn!
Trình Văn Bân không phải muốn nịnh bợ Phó gia sao? Trình Tri Hạ không phải muốn cùng Phó Lai Anh một nam nhân chất lượng tốt như vậy kết hôn sao? Được thôi, vậy để cậu tới phá nát tất cả đi!
"Nhất kiến chung tình?" Reinhard cười nhạt một tiếng, "Bất quá bởi vì hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng thôi.
Hơn nữa, Trình Tri Hạ không thể sinh con, Phó gia chẳng lẽ không phản đối sao?"
"Cha mẹ hắn tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Vả lại, bọn họ lại sinh thêm một hài tử nối dõi tông đường không được sao?" Trình Tri Lễ trong mắt hiện lên một đạo hâm mộ lẫn ghen tị.
Nhưng ngay lập tức, cậu bình tĩnh hỏi: "Đúng rồi, tôi có một nghi vấn, anh nói Trình Tri Hạ là thần quyến giả, nhưng tại sao hắn lại bị bệnh tim?"
"Bởi vì hắn được thần quyến quá nhiều, cho nên thân thể ăn không tiêu!" Reinhard mỉm cười giải thích, "Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ đem thần quyến trên người hắn từng chút một toàn bộ nuốt hết! Thần quyến giả đối với ác ma chúng tôi cũng là mỹ vị đấy!"
"Anh có phải sẽ yêu Trình Tri Hạ luôn không?" Trình Tri Lễ vẻ mặt hồ nghi.
"Sao có thể?" Reinhard khinh thường nhìn cậu, "Thần quyến đối với ác ma bọn tôi không có hiệu dụng! Hơn nữa, vợ tương lai của tôi còn chưa có sinh ra đâu đấy!"
"Vậy thì tốt rồi." Trình Tri Lễ gật đầu, sau đó cầm lấy di động, nói: "Đi thôi, câu kẻ ngốc!"
"Cậu định làm thế nào?" Reinhard hứng thú bừng bừng hỏi.
"Đương nhiên là mê gian hắn ta!" Trình Tri Lễ câu môi, lộ ra nụ cười có thể so với ác ma.
Nói xong liền làm, Trình Tri Lễ vội vàng lái xe đi đến tòa cao ốc Phó thị, đem xe đến gửi ở bãi đỗ xe ngầm, sau đó bước vào trong.
Nhân viên Phó thị nhìn thấy Trình Tri Lễ, lập tức nở nụ cười ôn nhu, điềm đạm hỏi: "Chào tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì sao?"
Trình Tri Lễ hơi hơi mỉm cười, nói: "Tôi tìm anh rể tương lai."
"...!Anh rể?" nữ nhân viên nghi hoặc.
"Ân, hắn tên Phó Lai Anh.
Cô giúp tôi gọi điện thoại nói với hắn, em trai của vị hôn thê tới tìm hắn có chuyện cần bàn." Trình Tri Lễ nghiêm trang mà nói.
Nhân viên sửng sốt, chấn động, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần lại, nhưng không biết vì sao lại không duy trì được nét cười trên mặt, có vẻ hơi miễn cưỡng: "Được, phiền ngài chờ một lát."
Sau đó, cô bắt đầu điện thoại.
Nhưng chốc lát, nữ nhân viên ngẩng đầu, trên mặt lại lần nữa treo lên nụ cười hòa nhã: "Tiên sinh, tổng tài đang ở văn phòng trên lầu 10 chờ ngài."
"Ân." Trình Tri Lễ lên tiếng, quay đầu bước vào thang máy.
Hơn nữa, cậu còn cố ý ấn nút mở cửa ở mỗi tầng.
"Cậu đang làm gì vậy?" Reinhard tò mò hỏi.
"Đương nhiên là khiến cho tất cả nhân viên công ty đều biết đến tôi nha!" Trình Tri Lễ cười tủm tỉm mà giải thích, khóe môi cong lên nụ cười giảo hoạt.
"Tôi hiểu rồi, cậu đây là muốn công khai chủ quyền." Reinhard nói.
Trình Tri Lễ trừng hắn một cái, lại không nói gì.
Chờ thang máy lên đến tầng 10, Trình Tri Lễ chậm chạp đi qua phòng làm việc của thư kí, đến trước cửa phòng tổng tài, gõ cửa.
"Thịch thịch thịch ——"
"Mời vào." Một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
Trình Tri Lễ đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền thấy một nam nhân mặc tây trang màu đen ngồi ở bàn làm việc.
Đối phương tựa như vị đế vương cao ngạo, trời sinh có một khí thế một cao cao tại thượng.
Phó Lai Anh.
Lúc này, trong tay Phó Lai Anh cầm một chiếc bút máy, hơi cúi đầu nhìn văn kiện, một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, phảng phất giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của thượng đế.
Nghe được tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu, đồng tử đen nhánh thâm thúy mà liếc nhìn Trình Tri Lễ, lại tiếp tục rũ mi, không chút để ý hỏi: "Có việc gì không?"
Đối với Trình Tri Lễ, hắn cũng chưa từng cho cậu một sắc mặt tốt.
Trình Tri Lễ là con riêng Trình gia, người trong giai cấp thượng lưu đều biết, Phó Lai Anh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đối với cái người sau này sẽ cùng hôn thê của hắn đoạt gia sản, lại còn ngang ngược ăn chơi trác táng, Phó Lai Anh không có một tia hảo cảm, thậm chí cảm thấy chán ghét.
Sự tồn tại của Trình Tri Lễ, hủy diệt đi gia đình hoàn mỹ của người hắn yêu! Thử hỏi Trình Tri Hạ có bao nhiêu đau lòng?
Đổi lại là hắn, nếu Phó Lai Anh phải cùng đứa em trai cùng cha khác mẹ ở chung một chỗ, cùng nhau sinh hoạt, có khả năng hắn sẽ lập tức đem người làm chết! Nhưng mà, người hắn yêu Trình Tri Hạ lại lựa chọn tha thứ.
Đáng tiếc, Trình Tri Lễ lại là một tên bạch nhãn lang, xem Trình Tri Hạ coi như kẻ thù, cho nên, ấn tượng của Phó Lai Anh đối với cậu cũng ác liệt cực kì.
Vào lúc diễn ra tiệc đính hôn, Trình Tri Lễ căn bản không tới tham gia, Phó Lai Anh còn cảm thấy may mắn, không nghĩ tới lần này, Trình Tri Lễ lại tự động chạy tới gặp hắn.
Phó Lai Anh cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng mà hắn vẫn bỏ qua điều đó.
Bởi vì, hắn rất tò mò mục đích mà vị em vợ tương lai này đến tìm hắn.
Trình Tri Lễ tất nhiên không biết Phó Lai Anh nghĩ gì.
Cậu câu môi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi đến trước mặt đối phương, cười rạng rỡ làm nổi bật lúm đồng tiền như hoa: "Phó tổng, em có đẹp không?"
Phó Lai Anh mày kiếm nhăn lại, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết liêm sỉ."
Hiển nhiên, hắn đã hiểu rõ mục đích Trình Tri Lễ đến đây.
Trình Tri Lễ vẫn cười tươi, phảng phất như không nghe được lời nói khinh nhục của đối phương: "Đúng vậy, Trình Tri Lễ em đây chính là không biết liêm sỉ, không so được với anh trai Trình Tri Hạ cao quý trong sạch, ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn."
"Cút.", Phó Lai Anh đến một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cậu.
Trình Tri Lễ càng không cút: "Ai nha, em vốn dĩ đã lên kế hoạch dụ dỗ anh, xem ra là không có khả năng dùng đến rồi, vậy thì, Phó tổng, thật xin lỗi." Nói xong, cậu liếc nhìn Reinhard đang lở lửng trên không trung.
Reinhard vui vẻ cười một tiếng, ngay lập tức hướng về Phó Lai Anh búng tay một cái.
"Bang!"
Phó Lai Anh cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ một thoáng, một cổ tà hỏa thiêu đốt toàn thân.
Ngay sau đó, hắn trơ mắt nhìn Trình Tri Lễ ở trước mặt chậm rãi cởi quần áo, lộ ra thân thể trắng nõn như bạch ngọc.
Sau đó, hắn cái gì cũng không biết.
Một buổi thâu hoan.
Mãi đến lúc Phó Lai Anh thanh tỉnh, trời đã xế chiều.
Lúc này, hắn đang nằm trên sô pha, trong lồng ngực một mảnh ấm áp trơn trượt.
Hắn lập tức chấn động, cúi đầu liền thấy Trình Tri Lễ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, ngủ ngon lành.
Trên da thịt cậu loang lổ dấu hôn đỏ chói, không nói cũng biết là ai làm.
Phó Lai Anh đồng tử co lại.
Kí ức đột nhiên ùa về.
Hắn vừa rồi không biết tại sao nổi lên dục vọng mạnh mẽ, thế mà lại cùng Trình Tri Lễ ngay trong văn phòng tổng tài mây mưa dâm loạn! Mấu chốt còn là do hắn chủ động!
Sao có thể?! Sao lại thế này?!
Hắn rõ ràng không tự nguyện, rõ ràng chán ghét Trình Tri Lễ, chán ghét đến cực hạn!
Đúng vào lúc này, cửa phòng "Răng rắc" một tiếng mở ra.
Trình Tri Hạ còn chưa bước vào đã ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, gương mặt nguyên bản mang theo ý cười ôn nhu đột nhiên trắng bệch.
"Lai Anh...!", Trình Tri Hạ theo bản năng mà che ngực mình.
Phó Lai Anh cũng không nghĩ tới Trình Tri Hạ sẽ đột nhiên xông vào, lại nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của đối phương, tức khắc đau lòng muốn chết.
Hắn đột nhiên từ sô pha ngồi dậy, nhưng ngại toàn thân lõa thể, chỉ có phần eo trở xuống bị quần áo che lại, hắn không thể đứng lên, chỉ có thể nỗ lực giải thích: "Tri Hạ, em hiểu lầm rồi!".
Nhưng khi nói xong, hắn lại im bặt.
Bởi vì, hắn biết rõ mọi lời giải thích lúc này đều vô nghĩa.
Hắn cùng Trình Tri Lễ vừa rồi làm gì, hiện tại đều rõ ràng trước mắt.
Mặc dù không phải tự nguyện, nhưng đến cùng vẫn là hắn phụ lòng Trình Tri Hạ.
Đúng vào lúc này.
"Ưm...!", Trình Tri Lễ duỗi người, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn sắc mặt trắng bệch lẫn ánh mắt bi phẫn của Trình Tri Hạ, Trình Tri Lễ lại nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý: "A, anh trai, sao anh lại tới đây? Ngại quá, em có phải hay không đang quấy rầy anh trai cùng anh rể? A! Không đúng." Cậu bỗng dưng che miệng cười, "Bây giờ không thể gọi Phó tổng là anh rể nữa rồi!"
"Trình Tri Lễ!", bình tĩnh của Phó Lai Anh toàn bộ hóa thành lửa giận ngập trời.
Trình Tri Lễ câu môi cười, hoàn toàn không đem sự phẫn nộ của đối phương để vào mắt, chỉ là chậm rì rì hỏi: "Thế nào? Anh rể muốn ăn xong liền chạy sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...