Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy!

Câu nói của Linh Hy như tiếng sét giáng mạnh vào tai của Triệu Dân và Triệu Vũ, Triệu Dân mất đà ngã từ trên xe lăn xuống, Triệu Vũ thấy chú như vậy vội vàng đến đỡ lấy, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi bàng hoàng.
“Sao, bất ngờ sao? Hối hận sao? Nếu đã biết trước hậu quả thì đừng làm. Năm đó ông thừa hiểu nếu làm thế với mẹ tôi thì sẽ có kết cục như thế nào mà! Giờ thì sao? Ngay cả đứa con cũng chính tay hành hạ, chính miệng sỉ nhục. HAHA!!! Ông còn không có tư cách làm cha, thử hỏi ba tôi đã chấp nhận và yêu thương nó 10 năm qua vì sao chứ???? VÌ ÔNG ẤY YÊU, YÊU MẸ TÔI!!!!!!”
Linh Hy đau đớn gào thét, cô mang hết uất ức 10 năm qua đổ lên đầu của Triệu Dân, rồi lạnh lùng rời đi, trong căn phòng tối chỉ còn tiếng khóc ủy khuất của Triệu Dân và gương mặt xót xa của Triệu Vũ.
“Chú, mau nói cho Vũ nhi biết, đã xảy ra chuyện gì???”
Triệu Vũ không khỏi đau lòng đỡ ông Dân đứng dậy ngồi lên xe lăn, ánh mắt hoang mang cực độ nhìn chú của mình, thật ra 10 năm trước chuyện gì xảy ra Triệu Vũ không hề biết, hắn chỉ đọng lại kí ức về cô Hân Hân ân cần dịu dàng chăm sóc hắn.
“Triệu Vũ….là ta…là ta có lỗi với Chiêu gia, là ta, là ta, CHÍNH TA LÀ NGƯỜI GÂY ĐAU KHỔ CHO CÔ ẤY!!!” Triệu Dân bất lực thét lên vô vọng, giọt nước mắt mà nam nhi vốn kiêng kị kia lại chảy ra vô thức, đau khổ như cơ thể đang bị trúng độc vậy.
“10 năm qua, ta….ta vẫn luôn nghĩ là do ông ta, Chiêu Tài và con gái ông ta Chiêu Linh Hy làm Hân Hân buồn đến bị bệnh, hóa ra nguyên nhân là ta, chứ không phải là Hy Hy, không phải là Tài, là tại ta, tại ta không tốt!!! HÂN HÂN!!!!!!!!!!!!!!!” Triệu Dân tiếp tục đau đớn gào lên, rồi lẩm bẩm liên tục “ tại ta, tại ta” làm Triệu Vũ ngồi cạnh chỉ có thể đau xót nhìn chú mình 1 cách bất lực.
Sau khi rời khỏi căn phòng đó, Linh Hy gạt đi nước mắt rồi vờ bình thản bước lên xe, ra hiệu cho tài xế lái đi, trên xe Vân Yên vẫn nhẹ nhàng bế Bộ Bộ, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé đó, làm Bộ Bộ đang bất tỉnh mà vẫn cảm thấy thoải mái, thần thái vô tư dễ chịu. Nhận thấy dáng vẻ hiền từ cùng nét mặt chăm chút của Vân Yên, Linh Hy không khỏi động lòng, gạt bỏ ngạo khí khi xưa, khẽ thốt ra 1 câu:
“Cảm….Cảm ơn cô, Yên Yên!!!”
Thấy Linh Hy chỉ có 2 từ “cảm ơn” thôi mà cũng nói 1 cách ấp úng, Vân Yên khẽ cười, nụ cười thật hiền từ khiến người ta liên tưởng đến Đức mẹ Maria.
“Mình không có ý định tò mò về chuyện gì xảy ra, nhưng Linh Hy, cậu nên giữ bí mật với Bộ Bộ, nó chỉ mới 10 tuổi, tâm trạng thật sự không đủ để đón nhận mọi chuyện!!!”
Thấy Vân Yên lo lắng cho Bộ Bộ như vậy. Trong chốc lát Linh Hy cảm thấy ghen tị, cô thật sự chưa bao giờ nói ra được 1 lời quan tâm Bộ Bộ tử tế, nay để người lần đầu tiên gặp, vô cùng rắc rối, lại là Les lo lắng thay cho Bộ Bộ, Hy Hy cảm thấy không can tâm.
“Tôi tự biết! Không cần cô dạy!!!” Linh Hy lạnh lùng cất lời.
“Aizz, xem dáng vẻ của cậu kìa!!” Vân Yên thấy bộ dạng lạnh lùng của Hy Hy, không hiểu sao lại thấy cô vô cùng đáng yêu.
“Bây giờ chúng ta đi về nhà cậu ư?”
“Không, đến bệnh viện, tôi đã nhắn tin ba, nói rằng Bộ Bộ bị bắt cóc nên ngay lập tức ông ấy sẽ đến ngay!”
“Cậu…cậu nói vậy thật sự là muốn gây rắc rối cho Triệu Vũ và chú Triệu Dân???”
“Ông ta làm, ông ta chịu!!!” Linh Hy vẫn nghiêm khắc, nhưng trong lòng có chút lo lắng cho Triệu Vũ, rõ ràng hắn là người ngoài cuộc, kéo hắn vào cơn thịnh nộ của ba, cô thật không nỡ, nhưng mà, đành gây họa trước rồi bảo vệ ngầm vậy, ít ra thì cũng không thể công khai là cô bảo vệ hắn khỏi bẫy của ba, điều đó là bất hiếu.

“Cậu thật sự nhẫn tâm vậy sao Hy Hy????” Vân Yên lo lắng hỏi, nhưng trong lòng đã đọc được tất cả các suy nghĩ của Linh Hy, bên Mĩ cô có học qua lớp Tâm lí xã hội, tâm trạng và tính cách của Hy Hy, qua cách nói chuyện là có thể hiểu. Vừa rồi Hy Hy chỉ nói “ông ta làm, ông ta chịu”, ý nói Triệu Dân, nhưng không hề nói là “anh ta có liên quan, anh ta chịu!!!”, điều này chứng tỏ Linh Hy vẫn còn chút nương tay với Triệu Vũ.
“Tôi nhẫn tâm thì mới tồn tại để đối phó được với Triệu gia!!!”
“Nhưng Triệu gia là thế lực ngầm đó, chẳng lẽ cậu không biết!!!???”
“Thế lực ngầm, hừ, họ thật sự ghê gớm thế sao??? À, rất ghê gớm, thủ đoạn bắt cóc không chớp mắt, nếu đáng sợ như vậy, chẳng phải năm xưa nên bảo vệ Triệu Dân khỏi đám loạn đó sao???”
“Chuyện năm đó của chú Dân, cậu cũng biết!!!” Vân Yên ngạc nhiên.

“Năm đó tay chân của Khương Tử Kha, nguyên là Bộ trưởng bộ kinh tế đã bị cách chức vây đánh, đánh đến nỗi tài phế, chẳng phải vậy sao???”
Vân Yên thấy Hy Hy chuyện gì cũng biết, biết rõ vậy mà cũng không động lòng, nên im lặng không nói gì.
Bộ Bộ nhanh chóng được đưa vào khám và nghỉ ngơi tại 1 căn phòng bệnh VIP trong bệnh viện, bên ngoài còn có 4 vệ sĩ trông rất dữ dằn, nhưng bên trong lại có vẻ nghiêm trọng hơn bề ngoài đó.
“XOẢNG!!!”
Chiếc điện thoại trên tay của Chiêu tài lập tức ném thẳng ra ngoài làm vỡ cả cửa sổ, khuôn mặt ông hầm hầm gằn từng giọng:
“Triệu Dân, 10 năm qua ông ta còn dám giở trò vậy ư???”
“Ba….” Linh Hy run sợ trước sự giận dữ của ba, ngay cả Vân Yên hiểu chuyện bên cạnh cũng sợ hãi đến xanh cả mặt, ông Chiêu Tài nhìn thoáng qua là hiền từ, nhưng giận dữ lên thì thật đáng sợ.
“Linh Hy, tuyệt đối không được nói gì với Bộ Bộ, Triệu Dân kia ba sẽ xử lí theo cách của ta!!!”
“Ba….chẳng qua là ông ấy muốn gặp con trai thôi mà!!!” Linh Hy vốn lo sợ kia yếu ớt lên tiếng bênh vực Triệu Dân, hành động đó khác hẳn với lời nói lạnh lùng khi đứng cùng Triệu Dân.
“Chát!!!” Ông Chiêu Tài không kìm nén nổi giận dữ, tát mạnh con gái 1 cái, cái tát mạnh đến nỗi in hằn 5 ngón tay trên mặt Linh Hy, làm cô loạng choạng đứng không vững. Thấy Linh Hy như vậy, Vân Yên đau xót chạy đến đỡ cô, Linh Hy khóc, giọt nước mắt thương tâm:
“Ba à!!! Ba tát con là đã phản bội lại lời hứa với mẹ, chẳng lẽ, ba không còn hình ảnh mẹ trong tim à???”

“1 tháng sau con và Bộ Bộ sẽ có mẹ, sẽ có người chăm sóc!!!”
Ông Chiêu Tài lẳng lặng nói rồi bước đi. Vừa nghe thấy 2 từ “mẹ mới”, Linh Hy giận run người, không kiềm chế nổi đấm mạnh bàn tay chảy máu đến ghê sợ vì phá cửa ở chỗ Triệu Dân, 1 lần nữa cô đấm vào bức tường ở đó!!!

Vân Yên thấy Linh Hy tức giận như vậy cũng không làm được gì, chỉ có thể ngồi cạnh lo lắng cho Bộ Bộ.
“Vợ mới!!! Hừ, ba được!!! Nhưng để xem ba có dẫn bà ta vào được cái nhà này không?” Linh Hy tức giận lẩm bẩm, vẫn không để ý đến bàn tay của mình, nhưng đôi môi khẽ nhếch lên khinh bỉ.
“Cậu định làm gì?”
“Vân Yên, cảm ơn cô đã chăm sóc Bộ Bộ, nhưng giờ cô về được rồi, tôi sẽ chuẩn bị thêm 1 chiếc giường ở đây để tiện chăm sóc nó.
Vân Yên gật đầu không nói gì, cô đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, cô lúc này biết có nói bao nhiêu lời nữa Linh Hy cũng không đem lưu lại.
Trở lại với Triệu Vũ, lúc này hắn vừa trở ra từ bệnh viện, chú Triệu Dân đang sốc nặng, phải tiêm thuốc an thần mới ngủ được, điều này lại làm cho hắn bội phần trở nên lo lắng, không thể không buồn phiền, Linh Hy kia dù độc đoán như vậy, cũng không nên nói mà không kiêng nể, nói thẳng ra như vậy, thật sự có chút quá đáng. Nhưng xem ra tâm trạng lo lắng vì Bộ Bộ đó của Linh Hy, không hiểu sao hắn lại quay sang trách Triệu Dân. Aizzz, thật là khó nghĩ!!!
Bộ Bộ bất tỉnh 4 tiếng sau mới tỉnh lại, lúc này đã là 3 h sáng, thấy tiếng Bộ Bộ vang lên, Linh Hy đang nằm cạnh khẽ giật mình tỉnh dậy.
“MẸ!! DAO!!! MẸ ƠIIIIIIIIIIIII!!!!!!!”
Bộ Bộ khoa chân múa tay, thảm thiết hét ầm lên làm Linh Hy lo lắng, cô ngồi dậy nắm chặt ấy đôi bàn tay bé nhỏ của Bộ Bộ, khẽ trấn an:
“Bộ Bộ, không sao rồi!!! Bộ bộ…mọi chuyện ổn rồi, bộ bộ….!!!”
Bộ Bộ giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng nhận ra Hy Hy đang ở bên cạnh mình, cậu bé ôm chầm lấy chị khóc nức nở, đây là lần đầu tiên Bộ Bộ “ người lớn” lại thể hiện tình cảm y như trẻ con vậy!!
“Chị Hy, Bộ Bộ sợ….”
“Không sao mà Bộ Bộ, mau nín đi, chúng ta an toàn rồi!!”

“Ai sợ!!! Cái bà chị già này!!!” Ngay lập tức Bộ Bộ nín khóc, đành hanh lườm nguýt Linh Hy rồi nằm xuống. Thấy bộ dạng đó của Bộ Bộ, Linh Hy cười lớn, đúng là Bộ Bộ của cô, có chết cũng không nhận rằng mình là trẻ con.
Linh Hy dịu dàng xoa đầu Bộ Bộ rồi dặn dò cậu bé, cô phải về nhà tắm rửa, rồi còn mang quần áo cho Bộ Bộ nữa.
Linh Hy và Bộ Bộ liên tiếp nghỉ học 1 tuần, đa số thời gian cô ở lại bệnh viện chăm sóc Bộ Bộ, Vân Yên cũng có đến thăm, và có vẻ Vân Yên rất được lòng Bộ Bộ.
“Chị Yên Yên, chị không nhường Bộ Bộ gì cả, chúng ta chơi lại đi!!!”
“Được rồi, được rồi Bộ Bộ ngoan!!! Chúng ta chơi lại!!!”
Linh Hy ngồi cạnh cầm quyển báo, chán nản ngáp, thật là, tối ngày Bộ Bộ chỉ có “ chị yên yên. Chị vân yên…..!!!” thật là phiền phức.
“Này, Bộ Bộ kia, sao bảo ghét trẻ con cơ mà, 1 2 câu toàn làm nũng Vân Yên!!!”
“Bà chị già thì biết cái gì cơ chứ!! Yên phận mà ngồi xem đi!!!” Bộ Bộ ngay lập tức đốp chát lại với Linh Hy, trông cái vẻ mặt hiếu thắng của Bộ Bộ, Linh Hy tức giận bỏ ra ngoài.
Ngày mai Bộ Bộ sẽ ra viện, và ngay mai ba cô sẽ ra mắt mẹ mới để cho 2 người xem xét!!! Hừ, để xem bà ta trụ được bao lâu.
Bất chợt Linh Hy nhớ đến Triệu Vũ, thoáng thoáng nghe Vân Yên nói qua rằng, 1 tuần qua hắn như 1 quả bom nổ chậm, ngay cả thầy thể dục hôm qua đã lĩnh đủ mấy nắm đấm của hắn. Thật là….Tiểu ma nữ như cô chưa ra tay, nên hắn thấy chán sao? Chuyện thù hắn với nhà hắn, cô chỉ trách chú hắn, chứ đối với hắn, không hiểu sao cô lại có cảm giác, muốn được hắn bảo vệ.
“Alo, chú Tư à?” Linh Hy đang vẩn vơ suy nghĩ, thì có điện thoại đến, là đầu bếp nhà cô.
“Tiểu thư, ngày mai ông chủ bảo có khách quan trọng đến, phiền tiểu thư hỏi xem khẩu vị của người đó thế nào, để tôi còn chuẩn bị!!!”

“Chú à!!! Chú cứ chuẩn bị theo phong cách Từ Kì Hiển của chú là được rồi!!! A, à mà không, chú thông báo với mọi người, ngày mai tất cả được nghỉ, nhà cửa chỉ cần hôm nay dọn sạch được rồi, mai cháu sẽ đích thân vào bếp!!!”
“Tiểu….tiểu thư….tiểu thư vào bếp thật ư???”
“Đúng!!! Có chuyện gì vậy chú???”
“Tiểu thư, tiểu thư liệu có nên hỏi khách của ông chủ xem đã mua bảo hiểm chưa??? Ăn món ăn tiểu thư nấu….e rằng….”
“À, chú yên tâm, cháu đã dự phòng sẵn 2 lọ thuốc xổ rồi, có biểu hiện gì thì 2 liều là ra hết, không cần tẩy ruột!!!”
Linh Hy tinh nghịch nói với Chú Tư, thật ra chú Tư cũng rõ là người ngày mai ba cô định đưa về là ai, nhưng mà 1 khi Linh Hy đã muốn làm chuyện gì, ngăn cản e rằng còn rắc rối hơn, tốt nhất là để cô “tự xử”
Bộ Bộ được ra viện liền cảm thấy thoải mái, tinh thần rất là vui vẻ, cậu bé còn cam đoan với Linh Hy rằng sẽ làm cho “bà kia” chết ngay tại trận.

“Aizzz, về nhà thật là thoải mái!!!”
“Đi chuẩn bị thuốc đi, chị làm thức ăn!!!”
Linh Hy và Bộ Bộ cười ranh mãnh, không ai dự đoán trước được điều gì sẽ xảy ra!!
“Tiếng xe, Ba về chị già, mau ra đón!!!”
Bộ Bộ ăn trước suất cơm mua sẵn để tí đỡ phải ăn cơm của Hy Hy làm, thấy tiếng xe thì liền vội vàng cất hộp cơm đi, reo ầm lên thông báo cho Hy Hy, 2 chị em bèn ngoan ngoãn đứng trước cửa đợi ba bước vào!!!
“Đây là nhà anh, em mau vào đây!!!” Tiếng ba cô ngay từ cửa, nghe rất ngọt ngào làm Linh Hy và Bộ Bộ sởn tóc gáy, ba cô vừa bước vào nhà, thấy Linh Hy đeo tạp dề ngạc nhiên hết sức, ông mở to mắt, đứng như trời trồng trước cửa, người đàn bà đi theo đằng sau thấy ông Chiêu Tài đừng im như tượng, có vẻ lo lắng hỏi:
“Anh Tài, anh sao vậy???”
Linh Hy giật mình, giọng nói này nghe quen quá, vừa quen vừa ghét, cô nhìn trân trân vào khuôn mặt kia, người kia cũng hết sức ngạc nhiên:
“CÔ/EM SAO LẠI Ở ĐÂY???” 2 người đồng thanh hét lên.
“Đây là nhà em, em không ở thì ở đâu???” Linh Hy có chút bực mình, là ai chứ là bà cô ế Hạ Hạ thì không được, tuyệt đối không được!!!
“Anh Tài….chẳng phải anh nói con gái anh rất dễ thương sao???” Bà cô ế Hạ Hạ cũng có vẻ tức giận, quay sang nhìn chằm chằm ông Chiêu Tài, nhưng ông lại gật đầu rất mãn nguyện, mãn nguyện vì Linh Hy cuối cùng cũng chịu đeo tạp dề để vào bếp.
“A, hóa ra là cô giáo của chị Hy Hy!!!” Bộ Bộ vờ reo lên, nhưng ánh mắt có chút chán ghét, Bộ Bộ vẫn giả vờ: “ Cô thật xinh đẹp!!!”
“A, cảm ơn cháu!!!” Bà cô Hạ Hạ được khen rất vui mừng, cười tươi vẻ hiền lành đáp lại Bộ Bộ.
“Cháu khen cô vậy cô có vui không?”
“Dĩ nhiên rồi!!! Aizz, anh Tài, con trai anh thật dễ thương!!!” Bà cô vừa nói xong liền lập tức liếc qua phía Hy Hy, nhưng chẳng hiểu sao Hy Hy đã chạy biến đâu mất.
“A, cô vui thì thật là tốt, ba cháu dạy Sự thật mất lòng, tốt nhất để làm người ta vui nên nói dối, quả thật nói vậy cô rất vui!!! Cô vui là tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm!!!” Bộ Bộ ngây thơ reo lên, trong câu nói ẩn ý rất nhiều điều chế giễu khiến bà cô Hạ Hạ đã đỏ cả mặt lên không biết nói gì, còn ông Chiêu Tài suýt chút nữa thì bật cười, có chút lúng túng nên dắt bà ta vào bếp!!!
“Tèn ten!!!” Linh Hy vui vẻ bê thức ăn ra, rồi dịu dàng ngồi xuống bàn, hỏi:
“Thế nào ba? Tay nghề con có được không???”
“A….cái này…cái này…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui