- Này, Trịnh Y Tử, người ta nhìn kìa!
Vương Mạc Hy lấy tay huých vào hông hắn khi phát hiện ra một cặp mắt đang nhìn về phía tụi hắn không mấy thiện cảm.
- Kệ cô ta chứ, nhìn cứ việc nhìn! Trịnh Y Tử hừ một cái khinh bỉ.
Vương Mạc Hy len lén nhìn Doãn Đức Trương và nhận được môt cái nhún vai.
- Cậu biết Thái Y Lâm kia chỉ là tomboy thôi mà, tức giận làm chi…
- Cô ta ôm nam hay nữ chẳng có quan hệ gì.
Điều tra được Thái Y Lâm kia mặt mũi quần áo giống con trai nhưng lại là girl chính hiệu, lại nghe tin Hạ Tiểu Khiết bị xỉu, hắn chạy như bay đến. Ai dè mới đến đã thấy Tiểu Khiết và thằng cha Trương Hàn kia tay trong tay, đắm đuối nhìn nhau. Chỉ nhớ đến vậy, hắn hớp một ngụm lớn rượu.
- Các anh có thế cho em ngồi ở đây được không?
Một giọng vô cùg õng ẹo vang lên.
- Oh! Mồm của Vương Mạc Hy thoáng chốc thành hình chữ O
Cô gái đứng trước mặt bọn họ với mái tóc đỏ quạch, ba vòng vô cùng nóng bỏng. Trịnh Y Tử đột nhiên không có cảm hứng với con gái nữa, nhưng liếc nhìn người đang nhàn nhã uống rượu gần đó liên nói
- Được thôi, mời em.
Cô gái kia chỉ đợi có vậy, ngay lập tức ngồi bên cạnh, trơ tráo dựa người vào hắn.
Chứng kiến hết cảnh này, Hạ Tiểu Khiết cũng cầm ly rượu đứng dậy.
- Tôi có thể ngồi đây được không? Không nhìn đôi cẩu nam nữ kia một cái, nó nở một nụ cười với Doãn Đức Trương.
- Tất nhiên, em cứ ngồi đi- Doãn Đức Trương thoáng chốc ngẩn ngươig bởi nụ cười hết sức dễ thương đó, và ngay lập tức cảm thấy sống lưng lành lạnh
Khéo chọn thay, Trịnh Y Tử thiếu nước ngiến răng kèn kẹt, chọn chỗ ngay cạnh Trương Hàn nữa chứa.
Tiếng nhạc vẫn xập xập xình xình, ánh đèn xanh đỏ chiếu rọi khắp nơi, mọi người vẫn uống rượu nói chuyện nhưng không khí đặc quánh như sữa chua, có thể vốc được. Vương Mạc Hy âm thầm lấy tay lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán, Doãn Đức Trương lún người xuống ghế như muốn biến mất vô trong đó luôn.
- Em uống rượu mạnh không tốt cho sức khoẻ đâu- Trương Hàn đột ngột lên tiếng
- Cám ơn anh, em không sao đâu- Nó nhẹ nhàng đáp.
Không khí hạ xuống khoảng hơn 10 độ.
Trịnh Y Tử một tay đặt lên bờ vai trần của cô gái kia, cười khẩy
- Cô ta á? Uống vài ba chai là chuyện nhỏ, cậu đừng lo bò trắng răng
- Anh kia! Anh nói ai là bò hả?
Lại chiến tránh rồi. những thành phận vô tội đang thầm cầu nguyện mình sẽ sống sót trở về nhà.
Trịnh Y Tử nhún vai không đáp, cái nhún vai kia cố tác dụng hơn cả một lời nói
- Có anh là bò thì có! Không phải bò thường mà là đồ bò đực, đồ bò giống!
Vương Mạc Hy bỗng dưng sặc rượu, ho sù sụ còn Doãn Đức Trương nín cười đến nỗi suýt ngạt thở.
- Còn hơn có kẻ bò đực hay bò cái cũng xơi tuốt!
Thế là xong.
Tiểu Khiết điên tiết đập bàn đứng dậy.
- Anh đúng là con bò không biết liêm sỉ!
Nó xong đẩy ghế đi luôn.
Những người còn lại im lặng mất vài phút, một lúc sau mới thấy Vương Mạc Hy rụt rè lên tiếng
- Cậu không thấy quá đáng à?
- Tại cô ta trước, tớ có làm gì đâu!
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn đang hết sức lo sợ.
- À, mà nghe nói mấy ngày hôm nay quanh bar này xuất hiện bọn nghiện hút đấy! Doãn Đức Trương đột nhiên thốt lên
Khuôn mặt ai đó đã xám ngoét lại.
Một tiếng cười thật nanh ác rợn tóc gáy vang lên
- Cô em kia, có tiền bạc gì đem hết ra đây!
Cái số của nó sao khổ thế không biết, tức giận bừng bừng ra khỏi bar, tính đi bộ cho thoải mái tí, ai dè lại lạc đường. Kết quả là có toán thanh niên gồm 3 đứa hay chừng đó chặn đường.
- Không có tiền. Nhà nghèo.- nó cộc lốc đáp- trấn lột xin mời đi người khác.
- Khôg có tiền…- tên đứng trước mặt nó nheo mắt nhìn- …cô em cũng khá xinh đấy. Phải làm thế nào để kiểm tra trong người cô em có tiền không mới cho cô em đi được…
Tiếng cười rộ lên đồng tình, một vài thằng khác nhao nhao
- Đại ca…Để em kiểm tra cho!
- Để em cho đại ca!
Tên đại ca kia vỗ vỗ tay
- Trật tự! Trật tự! Đứa nào cũng có phần, phải nể đại ca trước chứ
- Muốn sống thì cút! – nó lành lạnh noi
- Mạnh mẽ… Anh đây thích
Đây quả là một ngày xui xẻo cho…tụi này mới gặp cả Hạ Tiểu Khiết trong khi nó đã bực mình sẵn đang ngứa tay ngứa chân.
Cách đó vài trăm met, Trịnh Y Tử đang cuống cuồng chạy, điện thoại di động kề bên tai nhưng hắn chỉ nghe tiếng tut tút dài.
- Sao không nghe máy đi chứ..- hắn vội vã gọi vào số nhà
Cảnh hắn, Mạc Huy với Doãn Đức Trương cũng chia nhau đi tìm
- Bà Lý, Tiểu Khiết đã về chưa?
- Cô chủ chưa về. Có chuyện…
Chỉ nghe đến đó hắn đã dập máy cái rụp.
Tính ra đã được 10 phút kể từ khi Tiểu Khiết rời khỏi quán bar, từ biệt thự Hạ gia đến đây đi taxi cũng chỉ mất có 3, 4 phút…
Chạy đi đâu rồi?
Bỗng nhiên có tiếng ai đó hét lên…
- Tiểu Khiết!
Trịnh Y Tử chạy như điên đến nơi có tiếng hét, trong lòng cầu trời cầu phật Khiết Nhi không xảy ra chuyện gì, nếu không…
- Mày nhờ lấy đó!
Mấy kẻ gào lên đe doạ rồi chạy vụt qua hắn, khắp người đầy thương tích.
- Khiết Nhi! Khiết Nhi!
Hắn kinh hoàng chạy lại, vô cùng hoảng sợ khi thấy cánh tay của Tiểu Khiết nhuộm một màu đỏ, dưới chân là một con dao đẫm máu năm lăn lóc.
Hạ Tiểu Khiết mở lớn đôi mắt như không thể tin kẻ trước mắt mình.
- Anh… làm sao lại ở đây…
- Tay của em…
Trịnh Y Tử giơ cánh tay của nó lên, trên đó là một vết cắt dài, máu chảy ra thấm ướt cả áo quần.
- Ngoan, há ra nào!
Nhìn thấy cái muỗng ngay trước miệng cỡ hai hay 3 cm gì đó, rồi nó lại trừng mắt nhìn khuôn mặt đang cười nhăn nhở ở phía trên.
- Anh…
Mới há ra định nói một chữ, cái thìa nhân cơ hội chui thẳng vào miệng nó.
- Đó! Thế mới là ngoan chứ!
- Ngoan cái đầu anh ấy, tôi không phải què cụt cả hai tay hai chân, rõ chưa? Nó phẫn nộ hét lên
Trịnh Y Tử vẫn trơ tráo xúc thêm một muỗng đầy ú ụ, phải nói là “ đệ nhất mặt dày”
- Em đâu có quen dùng tay trái, muốn nhịn đói sao?
- Nhịn đói cũng không liên quan gì đến anh
- Khoan, chờ tí…
Hắn trơ trẽn đưa tay lên má nó và gạt đi hột cơm dính trên đó, mặt hắn chỉ cách mặt nó cỡ 20 cm
Quái, sao tim lại đập thình thịch thế nhỉ? Trúng tà rồi chắc.
- Đồ điên, người ta nhìn kìa!
- Nhìn thì kệ người ta nhìn, ghen tị đấy, đừng quan tâm
Phải ghen tị thì đúng là may phúc 3 đời nhà nó. Những ánh mắt đầy vẻ căm hận, thù hằn, ăn nươi nuốt sống có thể làm cơ thể nó thủng thành nghàn lỗ. Đồng Tiểu Nhã đang cầm một cái li bể nát, Lý Vũ Băng nghiến răng kèn kẹt, mướn nhai nó ra như kiểu thức ăn khoái khẩu của cô ta vậy.
Ấy vậy mà vẫn có kẻ vẫn phớt lờ chuyện này, vẫn thản nhiên đút từng thìa to thìa nhỏ và nó cơ bản không có khả năng phản kháng.
- Tớ ăn xong rồi, hai người cứ tiếp tục nhé
Vũ Lâm cảm thấy mình không thích hợp ở chỗ này, định chuồn đi nhưng Tiểu Khíêt lừ mắt một cái đã phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tên Trịnh Y Tử này, mới sáng ra đã chực sẵn ở cổng trường, chỉ chờ thấy nó liền lại mang cặp sách, tuyên bố từ nay sẽ là osin miễn phí. Hắn còn xin cô giáo ngồi cạnh Tiểu Khiết để chép bài cho nó, nhận lời được một tiết đã cảm thấy hối hận
Chữ còn xấu hơn gà bới, dòg này lộn qua dòng kia lại còn viết sai tên hoá chất bét nhè, có đoạn bận ngủ gục không chép kịp nữa chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...