- Đợi đã!
- Dạ!
Nhã Thư hoảng hốt nhìn Huy. Thư cũng đang chìm vào những dòng suy tư miên man nên câu nói hơi to của anh khiến cô khẽ giật mình.
- Sao ạ! Nhưng sắp đến giờ rồi anh!
- Ừ! Anh biết rồi! Đợi anh một lát.
Nói rồi Huy quay bánh xe, ngược về phía cổng, nhanh và vội. Dòng người lướt qua hối hả khiến Huy không nhìn rõ cô gái nữa. Có một động lưc mơ hồ lắm như thúc đẩy Vũ Huy. Nhanh nhanh nữa lên! Dù chính bản thân anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác này khiến Huy thấy bức bách và khó chịu quá! Cứ như rằng có những điều khủng khiếp lẽ ra phải được lấp đầy những mảng thủng trong kí ức của anh. Huy có cảm giác có rất nhiều điều đang bị che lấp đi nhưng không tài nào nhớ lại được. Thực tại lại quá hoàn mỹ, hoàn toàn khiến anh mộng mị. Lẽ nào là tâm trí anh có chút xao trộn mạnh từ lần va chạm.
Vũ Huy buông đôi tay mỏi nhừ nơi cổng vào phòng đợi. Bóng dáng cô gái kia không còn ở đó nữa. Anh đảo mắt nhìn quanh. Chiếc xe lăn quay quay vài vòng nơi dòng người vào ra. Nhã Thư ào đến:
- Huy! Anh sao vậy? Có chuyện gì thế?
Vũ Huy ôm đầu, mọi thứ quay cuồng, muốn nổ tung nhưng không bứt ra được. Tim anh lại quặn đau. Hình ảnh cô gái với dáng đứng chênh vênh làm anh mệt mỏi, đau đớn tức tưởi đến vậy. Nhã Thư nắm chặt lấy tay Huy, chiếc nhẫn trên ngón áp úp lấp lánh sáng kéo Huy về thực tại.Đôi tay Thư vẫn xiết chặt. Cô không hỏi anh thêm gì nữa. Cô dịu dàng chỉnh lại quần áo cho anh, rồi mỉm cười nhẹ bẫng:
- Thôi nào, vào thôi anh, mọi người đang đợi mình đấy.
Chiếc xe lăn quay đi, Nhã Thư đưa mắt nhìn sang trái, nơi góc khuất, chiếc áo khoác màu xanh thập thò sau cánh cửa phụ… Rất nhanh, một giọt nước mắt khẽ rơi… Đắng chát. Cô mím môi đẩy mạnh xe lăn cho Huy. Cả hai mất hút trong đám đông, cũng mất hút khỏi cuộc đời Thụy Dương.
Trái tim Dương quặn thắt. Cô muốn gào lên, muốn chạy đến, muốn ôm chầm lấy anh. Muốn nói với tất cả mọi người, với người cô yêu rằng: “Cô mới là người anh yêu. Thụy Dương mới là bạn gái anh!”
Nhưng không được, không được nữa rồi! Thụy Dương không làm được. Cô ngồi bệt xuống đất. Khóc thành những tiếng ri rỉ không thoát ra được. Cô cứ đập mạnh tay vào chân mà khóc. Đôi chân này đã không nghe lời cô nữa rồi, nó không đứng lên được, không chạy đến bên anh được. Chưa bao giờ Dương thấy mình bất lực như lúc này. Mọi sức lực trong cô đã tan biến tự bao giờ. Mọi thứ như cùng lúc chống lại cô, cùng lúc biến mất khỏi tay anh. Thụy Dương không cần, không cần gì hết, chỉ cần Vũ Huy ở lại bên cô như trước đây, đừng rời xa chỉ trong khoảnh khắc.
- Huy à!
Tim cô gào lên. Biết rằng anh chẳng thể nghe thấy, biết rằng anh chẳng thể hiểu được. Huy à! Anh có biết, lúc này trái tim em không còn động lực để đập nữa không? Tim Dương cứ gào lên từng đợt, nức nở, ngẹn thắt, nhói đau. Cô lê lết trên sàn nhà lạnh toát, rùng mình bởi những cơn gió lướt qua. Cô đã không chống cự được nữa rồi. Nước mắt ướt đẫm. Cô không còn gì nữa rồi! Mất tất cả rồi! Chẳng còn ai bên cô lúc này, chẳng còn ai cạnh cô lúc này nữa rồi.
Hoàng Quân ngồi trong xe trước cổng. Nơi một góc khuất anh biết có cô gái anh hết lòng muốn ở bên muốn quan tâm. Tùng nói đúng, anh cũng đoán đúng. Cả đêm qua phi về Cát Bà, sông hồng để làm gì. Lẽ ra anh phải hiểu rằng: “Với Thụy Dương, nơi nào có Vũ Huy sẽ có trái tim cô, sẽ là nơi cô muốn đến nhất, chắc chắn vậy”. Có tiếng đập nhẹ vào cửa kính bên kia, Quân quay sang.
- Anh vào đó đi! Cô ấy cần anh!
Ánh mắt của Tùng nhìn về phía Dương, cũng mông lung, hoang hoải lắm. Bởi vì hơn ai hết lúc này Tùng hiểu nỗi đau mà Dương đang trải qua.
Quân nhìn Tùng rồi mở cửa xe bước ra, anh bước châm chậm về phía Dương. Không vội vã. Tay anh vẫn bỏ vào túi quần, lặng đứng nhìn cô gái nhỏ lê mình trong nỗi đau quá dày. Sự kiên nhẫn kéo dài cho đến khi Dương ngẩng mặt lên, hít một hơi dài, bất giác bắt gặp ánh nhìn buồn đến tái lòng của Quân. Anh nói nhỏ, dịu dàng nhưng dò xét:
- Đau xong chưa? Thở được chưa?
Dương không trả lời, cô nhìn anh lại khóc, nước mắt cứ tự chảy ra không thể ngăn lại. Hoàng Quân chầm chậm đi về phía cô, vuốt nhẹ những sợi tóc dính bệt vào má, mặn mùi nước mắt. Rồi luồn tay bế thốc cô dậy. Thụy Dương nép mình vào ngực anh, nước mắt vẫn rơi đều đều. Nhưng hình như sự tủi thân đã vơi đi ít nhiều.
Thụy Dương lại được đặt ngay ngắn trên xe Quân, bản nhạc không lời river flows in you lại nhẹ nhẹ nhả từng nốt. Quân kéo chiếc áo khoác của anh lên sát cổ Dương, Dương vẫn nhắm nghiền mắt. Anh buông tay cô, định quay sang ghế lái. Bỗng thấy bàn tay mình bị giữ lại bằng một lực yếu ớt, những ngón tay bám víu nắm chặt:
- Ngày mai tôi tỉnh dậy, anh không biến mất chứ?
Quân quay lại nhìn cô cười nhẹ.
- Cô mà không nín đi là tôi đi đấy! Ngủ đi! Tôi còn chưa biết cô đi đâu đây!
Thụy Dương mở mắt ra, nhìn anh đầy cầu cứu, ánh mắt vẫn ngân ngấn nước:
- Đi đâu cũng được, miễn là ở bên tôi, lâu một chút!
Quân gỡ tay Dương ra, buồn buồn nói:
- Ừ!... Lâu một chút!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...