Có tiếng chuống điện thoại của Quân đổ dồn. Quân vẫn nhắm nghiền mắt, cho tay vào túi quần, áp điện thoại vào tai:
- Chắc lại chuyện ở mấy Bar thằng Minh đấy mà.
Nhưng rồi nhanh như cắt, anh bật dậy như tôm giãy, mắt mở to, mặt căng lên.
- Cái gì? Em nói cái gì?
Tiếng hét của Quân khiến con bé Phượng ở đầu dây bên kia run lẩy bẩy:
- Chị Dương biến mất rồi! Em không biết nữa, không thấy chị ấy ở đây nữa
Giọng Quân đã bình tĩnh lại đôi chút.
- Được rồi! Em về nhà bảo bà không cần lo anh về đó ngay!
Quân chộp chiếc chìa khóa xe trên bàn, đứng bật dậy. Tùng đứng trước mặt Quân từ bao giờ. Quân quắc mắt nhìn cậu em trai:
- Gì vậy? Thụy Dương biến mất rồi!
- Em biết! Em cũng hiểu tâm trạng anh lúc này! Nhưng mà anh say rồi! Làm sao lái xe về tận đó được.
- Tránh ra! Uống có tí xíu say gì mà say! Không thể để cô ấy một mình được!- Quân gắt! Cảm giác Dương đang ở đâu đó đang cần anh khiến tim anh cồn cào.
- Anh quên Thụy Dương là một cô gái luôn biết mình đang làm gì! Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
- Thôi đi! Đừng lải nhải nữa! Không xảy ra chuyện gì vẫn phải tìm! Tìm không được vẫn phải tìm! Cô ấy mạnh mẽ đủ rồi!
Quân gạt phắt tay Tùng bước nhanh ra cửa. Đầu óc anh lúc này chỉ còn bóng dáng của cô thôi, bất an và trống vắng đến tận cùng.
- Anh Hai! 9h mai họ bay rồi! Anh nghĩ Thụy Dương sẽ không đến ư?
Quân đóng sầm cửa lại sau câu nói của Tùng. Dù thế nào anh vẫn phải đi tìm Dương, dù cô ấy có trốn ở đâu đi chăng nữa. Quân sẽ nhất định không cho phép Dương bước đi một mình, không có anh. Nhất định phải tìm ra, nhất định phải ở bên, nhất định phải bảo vệ. Lúc này Quân chỉ nghĩ được có vậy. Chiếc xe lao đi hun hút trong đêm. Bóng đèn đường đã tắt ngúm tư bao giờ. Tình yêu sao nhiều mệt mỏi, nhiều thử thách nhiều khó khăn nỗi đau và nước mắt đến vậy! Rồi đây họ sẽ đi về đâu. Những người ngoài cuộc không biết, chính những người trong cuộc cũng không biết.
Nhã Thư ngồi lặng bên chiếc ghế chờ, tay cô nắm chặt tay Huy. Mắt vẫn không thôi kiếm tìm trong dòng người đang tấp nập vào ra. Bà Lê ngồi cạnh ông Ngọc, cũng im lặng. Sự im lặng nhấn chìm khoảng không của bốn người bọn họ ngay chốn đông người. Cuối cùng thì hội Bố đời cũng đến. Tùng đi sau cùng. Nhã Thư đứng bật dậy như phản xạ tự nhiên. Tùng lướt qua Thư, anh chào ông Ngọc, bà Lê. Ánh mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt ông Ngọc, dò hỏi. Người đàn ông đã đi qua bao thăng trầm của cuộc đời ấy đáp lại cái nhìn của Tùng bằng ánh nhìn thẳng đầy tự tin. Tùng cúi xuống sát Huy, tay nắm chặt lấy tay thằng bạn. Vũ Huy cười, cụ cười vẫn tỏa sáng như trước đây, vẫn tin tưởng hết lòng dành cho anh. Tùng nhìn Huy, cười buồn:
- Xin lỗi mày, sau này nhất định tao sẽ chuộc tội với mày.
- Chết tiệt! Tao có đi lần đầu đâu mà mày làm như đàn bà thế hả?
Tùng mím môi, tay siết chặt tay Huy:
- Nhã Thư giao lại cho mày, nhất định phải làm cô ấy hạnh phúc!
- Ơ! Vợ tao lại không hạnh phúc à! Muốn ăn bạt tai không thằng lẩm cẩm này!
- Không! Hứa với tao sau này dù có chuyện gì cũng nhất định ở bên chăm sóc, yêu thương cô ấy, Vợ mày! Được không?
- Rồi rồi! Như đức cha bắt tuyên thệ cưới vợ ấy!
Nhã Thư vẫn đứng yên nãy giờ. Nước mắt cô trào ra không kiểm soát nổi. Con đường tiếp theo của cô sẽ đi về đâu. Ngày mai, ngày kia hay lát nữa thôi, Huy cũng có thể nhớ ra tất cả. Cô đưa mắt nhìn Tùng, họ nhìn nhau nơi lưng chừng của nỗi chia ly. Anh nắm lấy tay cô kéo đi.
- Cho tao mượn vợ mày 2 phút.
Vũ Huy cười đáp:
- Ờ, 2 phút thôi! Không tao giết mày đấy.
Lối hành lang ít người qua lại. Thư vẫn nhìn Tùng bằng ánh mắt đẫm nước mắt.
- Cảm ơn anh đã đến! Em đã sợ anh sẽ không đến. Sau này, mẹ em, anh giúp em chăm sóc nhé! Khi nào đó có thể, giúp em đưa mẹ về vườn hoa. Ở đó chắc sẽ tốt hơn cho sức khỏe của mẹ.
- Ừ! Anh biết rồi!
Tùng bỗng ôm Thư vào lòng. Môi anh chạm nhẹ vào tóc cô.Gió lại nhẹ đưa như phút Thư ngồi sau xe anh dịu dàng hát vài ba câu bâng quơ ngày ấy. Thư khẽ đẩy ra nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đứng im. Biết đâu đây là lần cuối họ gặp nhau.
- Thư à! Những điều anh nói sau đây có thể rất đau nhưng em có quyền biết và phải biết!
Thư đẩy Tùng ra.
- Nếu để giữ em lại, buông tay Huy ra thì không cần đâu! Em không muốn nghe.
Tùng kéo tay Thư lại, gương mặt anh quặn lên nỗi đau:
- Em có biết 80% là Vũ Huy sẽ không thể đứng lên không?
- Em biết! Em vừa biết tối hôm qua!
Thư nhìn Tùng, câu trả lời của cô chắc chắn như chẳng gì lay chuyển được. Tùng cũng nhìn Thư chầm chậm, mắt ươn ướt. Anh bước đến bên cô, gần hơn như không muốn nhiều người nghe thấy.
- Nếu Dương và Vũ Huy không phải chị em thì sao? Thật sự vậy thì sao? Nếu Vũ Huy chỉ là con nuôi bác Ngọc thì sao?
- Không! Không thể như thế được.
Thư giãy mạnh khỏi tay Tùng, quay mặt đi.
- Đó là sự thật!
Câu nói của Tùng cứa vào tim Thư, nghẹn lại không nuốt nổi, dù chỉ là nước bọt.
- Em xin lỗi….
Nước mắt cô túa ra. Lúc này Thư không nghĩ được gì nữa. Cảm giác này trống rỗng lắm. Những hình ảnh Thụy Dương vật vã trong đêm thoáng qua không rõ ràng. Nhưng đủ để dày vò cô. Nhã Thư bước tiếp những bước rệu rạo về phía Huy. Anh quay lại nhìn cô, cười nheo mắt tinh nghịch. Thư cũng rặn ra một điệu cười gượng gạo. Vũ Huy khẽ xị mặt, lườm yêu rồi cười xòa. Thư đi lại phía Huy, ngồi xuống dưới xe lăn của anh, bỗng ôm chầm lấy anh. Vũ Huy ôm lấy Thư, xoa nhẹ tóc cô rồi dịu dàng trêu:
- Thôi! Để về nhà vợ ơi!
Làm cho bọn Bố đời cười xòa lên.
Ông Ngọc nhìn Vũ Huy rồi quay đi như muốn quên hết tất cả. Sự thật ư? Giá như chỉ có hạnh phúc ở hiện tại này là sự thật mà thôi. Ông đứng dậy:
- Thôi, đến giờ rồi vào thôi, với cái xe lăn này cũng hơi loằng ngoằng đó!
Huy đảo mắt nhìn quanh sân bay, hồi lâu rồi nhìn Thư cười nhẹ. Cô đẩy anh từ phía sau, dịu dàng cười nhẹ che đi bộn bề những vết cắt rỉ máu trong tim. Huy đưa tay vẫy vẫy chào hai thằng bạn Bố Đời quý hóa. Ánh mắt anh ngưng lại nơi cửa phòng chờ. Một chút gì thân quen vừa lướt qua, lại có đủ sức hút kéo anh lại. Huy không biết nữa nhưng cảm giác quen thuộc lại rất thật. Anh nhắm mắt. Hình như bóng dáng này anh đã từng không ít lần trông thấy! Chỉ là không thể nhớ ra! Không thể nào nhớ ra nỗi. Cái dáng đứng chênh vênh nhiều nỗi niềm ấy. Đúng rồi! Là Bệnh viện! Rất nhiều đêm chập chờn mê sảng tỉnh dậy, anh lại mơ hồ nhìn thấy bóng dáng 1 cô gái như thế sau lớp cửa kính, đang nhìn anh. Ánh mắt rười rượi, hoang hoải và buồn vô hạn. Nhưng môi lần như thế chỉ vài phút sau khi anh mở mắt ra, cô gái lại biến mất. Vũ Huy nghĩ cô đã tựa vào tường bên trái nhưng chân anh không đủ sức để chạy đến hỏi chuyện. Một cái gì đấy thôi thúc Vũ Huy mở mắt:
- Đợi đã!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...