Hà Tư Kỳ xúc động chạy tới Mạc thị, bảo vệ trước đại sảnh của Mạc thị biết mặt cô, rất lễ phép nói với cô: “Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh đã lâu không có tới công ty.”
Hà Tư Kỳ kéo áo somi của cô tiếp tân trước đại sảnh kích động hỏi: “Vì sao anh ấy không đến công ty? Vì sao không đến?”
Cô tiếp tân sợ hãi ấp a ấp úng nói xong: “Hà tiểu thư, tôi chỉ là làm công, tôi không biết vì sao Mạc tiên sinh không đến công ty.”
“Có phải vì An Noãn mang thai không? Có phải hay không?”
Hà Tư Kỳ rống xong chạy đi mất.
Cô tiếp tân thở phì phò hỏi bảo vệ đang đứng bên cạnh: “Tinh thần của Hà tiểu thư hình như có chút dị thường, có nên gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh không?”
“Tôi thấy hình như cô ta đã bị bỏ rơi, Mạc tiên sinh không còn muốn cô ta nữa, cho dù tinh thần cô ta thất thường hay không cũng như nhau thôi. Kẻ có tiền đều giống nhau, chỉ chơi đùa phụ nữ mà thôi, có bao nhiêu người thật lòng. Anh ta có thể đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, cũng có thể đem tàn nhẫn đạp cô xuống. Bởi vậy các cô nên từ bỏ đi, đừng mê luyến Mạc tiên sinh nữa.”
Cô gái đứng kế bên không phục nói: “Đời này chỉ cần có thể được Mạc tiên sinh sủng ái một lần, cho dù tan xương nát thịt tôi cũng thấy thỏa mãn.”
“Ai, hết cách cứu.”
Bảo vệ thở dài bỏ đi.
Hà Tư Kỳ ở Mạc thị không tìm được người, lại chạy tới Thiên Đường, trực tiếp vọt tới văn phòng của Phan Bình, trong phòng có tiếng phụ nữ đang khóc, người này Hà Tư Kỳ biết, chính là bạn tốt của tiện nhân An Noãn.
“Phan Bình, nói cho tôi biết, Mạc Trọng Huy ở đâu?”
Hà Tư Kỳ gầm lên giận dữ, La Hiểu Yến ngừng tiếng khóc.
Phan Bình nhíu mày lạnh ra lệnh với La Hiểu Yến: “Em ra ngoài trước đi, về sau làm tốt bổn phận của em, không có việc gì đừng tới tìm tôi.”
La Hiểu Yến ủy khuất mím môi rồi đi ra ngoài.
Đối mặt với Hà Tư Kỳ, Phan Bình vẫn còn khúm núm, dù sao cũng là người phụ nữ từng được Mạc tiên sinh sủng ái, không chừng ngày nào đó lại cô ta được quay trở lại, bây giờ không nên đắc tội.
“Hà tiểu thư, không biết cô đây đến có việc gì.”
“Đừng nói lời cô nghĩa, nói mau, Mạc Trọng Huy có ở Thiên Đường hay không?”
“Mạc tiên sinh không có ở Thiên Đường, đã lâu không gặp Mạc tiên sinh.”
Hà Tư Kỳ tức giận đè ngực, bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: “An Noãn có phải đang mang thai?”
Phan Bình cười rất chuyên nghiệp, thành thật nói: “Thật có lỗi, chuyện An tiểu thư tôi không rõ lắm, đừng nói Mạc tiên sinh và An tiểu thư, ngay cả Trương trợ lý tôi cũng rất ít gặp.”
Hà Tư Kỳ cắn chặt răng, đi ra khỏi văn phòng anh ta.
Ngay khúc cua nhìn thấy La Hiểu Yến, người phụ nữ này nữ thực giả tạo, vừa rồi ở văn phòng của Phan Bình thì làm bộ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng như một cô gái nhỏ.
Hà Tư Kỳ mặc dù không phải sinh ra danh môn, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Mạc gia, thấy La Hiểu Yến như vậy liền chán ghét. An Noãn rất thân thiết với cô ta, làm sao có thể là người tốt, thực không hiểu Mạc Trọng Huy coi trọng An Noãn ở điểm nào. Có lẽ cũng giống với La Hiểu Yến, An Noãn ở trước mặt Mạc Trọng Huy cũng giả bộ điềm đạm đáng yêu.
Hà Tư Kỳ tâm tình không tốt, cũng không muốn tìm La Hiểu Yến phiền toái, giờ này khắc này, cô chỉ muốn tìm được Mạc Trọng Huy, giáp mặt hỏi rõ ràng.
Nhưng mà khi đi ngang qua cô ta, La Hiểu Yến nghe cô ta gọi: ,“Hà tiểu thư, cô không muốn biết tình hình gần đây của An Noãn sao?”
Nghe được cái kia tên, cước bộ theo bản năng dừng lại, trong mắt tràn đầy nộ khí.
“An Noãn mang thai, Hà tiểu thư cô có biết không? Còn có một tin tức lớn hơn, Hà tiểu thư có hứng thú muốn biết không?”
Hà Tư Kỳ cùng La Hiểu Yến vào quán cà phê đối diện Thiên Đường.
“An Noãn mang thai đã hơn ba tháng, nhưng không biết đứa bé có phải là của Mạc tiên sinh hay không.”
“Cô có ý gì, không phải của Mạc Trọng Huy, vậy của ai?” Tim Hà Tư Kỳ đột nhiên đập rất nhanh, cô hy vọng có thể nghe được đáp án mà cô muốn.
La Hiểu Yến uống ngụm cà phê từ từ mở miệng: “Hơn ba tháng trước, An Noãn lấy cớ đi mua bánh kẹo cưới với tôi rồi chạy đi tìm Thường Tử Phi, ở trong nhà trọ của Thường Tử Phi đã xảy ra quan hệ, bị Mạc tiên sinh bắt tại trận, Mạc tiên sinh nổi giận đem tập đoàn Phi Vũ làm cho phá sản, rồi đánh Thường Tử Phi phải vào bệnh viện. Không lâu sau, An Noãn liền mang thai, đứa nhỏ là của ai cũng không biết, chỉ biết lúc đầu Mạc tiên sinh bắt cô ta phá thai, nhưng sau đó không biết tại sao luyến tiếc, hiện tại lại đem cô ta chăm sóc rất tốt.”
Hai tay Hà Tư Kỳ nắm chặt ly cà phê, đầu ngón tay cũng trắng bệch, giọng lạnh như băng lầm bầm lầu bầu: “Nhất định đứa bé là của Thường Tử Phi, nhưng Mạc Trọng Huy lại nuôi con cho Thường Tử Phi, người phụ nữ hạ lưu kia còn có mặt mũi ở bên cạnh Mạc Trọng Huy bên.”
Mất một hồi lâu để bình tĩnh cô mới hoài nghi hỏi: “An Noãn không phải là bạn của cô sao? Vì sao lại nói với tôi những chuyện này?”
“Bạn bè? Nếu coi tôi là bạn, An Noãn lại hại tôi không được kết hôn? Hôn lễ của tôi và Phan Bình bởi vì cô ta phải hủy bỏ, còn cô ta một lời giải thích cũng không có.”
Thấy biểu hiện thù hận của La Hiểu Yến, Hà Tư Kỳ nhướng mày nói: “Nói như vậy cô và An Noãn đã trở mặt thành thù, không biết chúng ta có thể làm bạn hay không?”
--
Hôm nay, Mạc Trọng Huy về trễ, An Noãn đã cơm nước xong trở về phòng, người hầu thần thần bí bí nói với anh: “Mạc tiên sinh, hôm nay An tiểu thư có quà tặng cho ngài.”
Mạc Trọng Huy đã quen với hành động to nhỏ của bọn họ. Cơm nước xong anh trực tiếp trở về phòng, An Noãn đang ngồi ở trên giường đọc sách. Mạc Trọng Huy loay hoay ở trong phòng hai vòng, cũng không phát hiện cái gọi là quà tặng.
An Noãn thấy anh đi qua đi lại choáng váng đầu tức giận hỏi: “Anh đang tìm cái gì? Đi tới đi lui có thấy phiền hay không?”
Mạc Trọng Huy bĩu môi, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Họ nói em có quà muốn tặng anh.”
An Noãn nhìn anh lúc này giống như con nít, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Quà tặng gì chứ, chỉ là hôm nay khi đi dạo phố, thuận tiện mua cho anh một cái áo sơmi, mua về nhìn lại mới thấy không cùng nhãn hiệu với loại anh thường mặc, đoán chắc cũng sẽ không mặc, nên tôi để vào trong tủ quần áo.”
Mạc Trọng Huy chạy tới tủ quần áo lấy ra, nhãn hiệu này cũng tốt nhưng so với nhãn hiệu anht hường mặc vẫn chênh lệch, màu này anh cũng chưa từng mặc qua.
An Noãn đi tới, thấy anh nhíu mày thét lớn một tiếng, không hờn giận nói: “Tôi có lòng tốt mua quần áo cho anh, không thích thì quên đi, nhíu mày làm gì. Thực chưa thấy qua người nào lại khó chịu như anh, tôi thấy người mẫu mặc trên người rất được, đoán rằng anh mặc trên người sẽ rất tuấn tú.”
“Giúp anh thử một chút.”
Mạc Trọng Huy đem áo sơmi đưa cho An Noãn.
An Noãn cũng muốn xem anh mặc vào so với người mẫu ai đẹp hơn, động thủ giúp anh cởi áo somi trên người, sự thật chứng minh ánh mắt của cô nhìn rất chuẩn.
“Mạc Trọng Huy, anh mặc rất đẹp.”
An Noãn nhịn không được giơ ngón tay cái lên, trong lòng oán thầm, lão thiên gia thật đúng là không công bằng, tất cả những gì đẹp nhất đều ban tặng cho anh.
“Cám ơn, anh rất thích.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên lên tiếng, làm An Noãn kinh ngạc, đây là đường đường Mạc Trọng Huy nói sao?
An Noãn mím môi, một khắc kia làm cho tim cô rung động.
Cô vừa định nói ‘Không cần cảm ơn’, Mạc Trọng Huy đột nhiên kích động ôm lấy cô, ôm chặt vào trong ngực.
“Mạc Trọng Huy, anh làm sao vậy?”
Âm thanh ôn nhu của anh vang lên bên tai cô: “An Noãn, về sau chúng ta đừng cãi nhau, sống bên nhau thật vui vẻ có được không?”
Hai tay An Noãn từ từ vòng ở vòng eo tinh tráng của anh.
“Mạc Trọng Huy, tôi cãi nhau với anh khi nào, đều là anh khi dễ tôi.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ cười cười, tiếng cười sang sảng: “Tốt, về sau không bao giờ khi dễ em, sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay, yêu thương thật nhiều.”
Anh không tiếng động thở dài, cho tới nay không biết là ai khi dễ ai.
--
Buổi tối, hai người nằm ở trên giường, có loại ấm áp nói không nên lời.
Mạc Trọng Huy chủ động nói: “Đêm nay muốn ăn cái gì, anh đi mua về để sẵn cho em.”
“Không cần, người nào đó tâm không cam lòng tình không muốn, về sau ban đêm tôi sẽ không ăn.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười cười, ôm chặt cô vào lòng sủng nịch nói: “Còn giận chuyện tối hôm qua sao, nhỏ mọn như vậy.”
An Noãn hừ hừ: “Tôi là người keo kiệt, về sau anh đừng đắc tội tôi.”
“Được được, cũng không dám nữa, hiện tại có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì?”
An Noãn ghé vào anh trong lòng, cười xấu xa nói: “Tôi muốn ăn bánh ngọt, lại không muốn mua ở tiệm, rất nhiều dầu mỡ.”
Mạc Trọng Huy có loại dự cảm không tốt: “Em có ý gì?”
“Anh đi xuống làm bánh ngọt cho tôi ăn đi.” Cô gằn từng tiếng ra lệnh.
Trán Mạc Trọng Huy hiện lên vài vạch đen: “Em có thấy anh từng làm qua bánh ngọ chưa, không làm.”
“Anh rất thông minh, chỉ cần đọc qua cách làm trên mạng, hay anh không có thành ý muốn tôi ăn, vừa rồi chỉ muốn dỗ ngọt tôi mà thôi.”
Mạc Trọng Huy buồn bực hỏng rồi, cả buổi tối tìm trên mạng cách làm bánh ngọt, rồi lại chạy ra ngoài mua nguyên liệu, đợi anh mất sức chín trâu hai hổ làm xong bánh ngọt, An Noãn đã ngủ từ lâu.
Anh nhất thời cảm thấy mình bị lừa, nha đầu kia rõ ràng muốn trêu đùa anh. Nhìn trong tay hỗn loạn vừa mồ hôi vừa bánh ngọt, anh hận không thể gọi cô thức, hành hung một chút. Nhưng đảo mắt thấy cô ngây thơ của cô khi ngủ say, lại cảm thấy làm cái gì đều đáng giá.
Khi nào thì bắt đầu, anh trở nên hèn mọn như vậy, chỉ nhìn cô cũng cảm thấy thỏa mãn, cô đan cho anh khăn quàng cổ, mua áo sơmi, anh liền hạnh phúc không ai sánh bằng, có loại cảm giác như một đôi vợ chồng.
Mạc Trọng Huy lúc này cũng không muốn ngủ, ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn của cô ngủ, cảm thấy rất thỏa mãn. An Noãn thói quen ban đêm sẽ tỉnh lại một lần, kỳ thật cũng không phải cô đói bụng, chỉ muốn làm khó anh, nghĩ đủ mọi cách tra tấn anh.
Mạc Trọng Huy ý chí kiên định, mặc cô làm ầm ĩ.
Mở to mắt lại thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi, không ngủ. Cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ cười hỏi: “Bánh ngọt làm xong rồi?”
Mạc Trọng Huy gật gật đầu, đem bánh ngọt đến. An Noãn không để ý anh, cầm miếng bánh cắn một cái thật lớn.
Mạc Trọng Huy thấy vậy nhướng mày nói: “Đã rất trễ, ăn nhiều dầu mỡ thật sự không có gì sao?”
An Noãn vừa ăn, vừa thảnh thơi nói: “Thật không dám tin đây là lần đầu tiên anh làm bánh ngọt, thật là ngon, Mạc Trọng Huy sao cái gì anh cũng làm được, bữa sau làm thêm mấy món khác cho tôi ăn, khẳng định sẽ rất ngon.”
Mạc Trọng Huy trầm mặt, đi rót cho cô ly nước.
“Ăn ít thôi, nếu em thích ăn, về sau mỗi ngày sẽ làm cho em.”
An Noãn không nghe anh nói, lấy tốc độ nhanh như gió ăn hết miếng bánh ngọt. Kết quả báo ứng đến, ăn xong bánh ngọt nằm xuống không bao lâu, bụng lâm râm đau, chạy đến phòng tắm ói đến rối tinh rối mù.
Mạc Trọng Huy không biết làm sao, liền gọi Thẩm Cầm Phong đến, cũng kinh động tất cả người hầu trong nhà, Trương Húc nghe thấy cũng chạy tới.
Thẩm Cầm Phong nửa đêm chạy tới, trong lòng một bụng lửa giận, anh cũng cố nhịn nhưng không được quay sáng giáo huấn Mạc Trọng Huy: “Đã trễ như vậy còn cho cô ấy ăn nhiều bánh ngọt, cơm chiều vốn đã ăn rất nhiều, còn chưa kịp tiêu hóa, hiện tại tốt rồi, dạ dày không khoẻ, phụ nữ có thai cũng không thể uống thuốc, cứ như vậy chịu đau đi.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, nhìn sắc mặt An Noãn trắng bệch đau lòng không thôi: “Thật sự không có cách nào?”
“Còn có cách nào, trừ phi uống thuốc.”
An Noãn đau nắm chặt tay Mạc Trọng Huy không ngừng nói: “Tôi không uống thuốc.”
“An Noãn, cô thật đúng là một chút trách nhiệm làm mẹ cũng không có, khi nào thì có thể ăn, ăn cái gì, ăn bao nhiêu, cũng không biết suy nghĩ. Còn có Mạc tiên sinh, không phải tôi nói anh, An Noãn hồ nháo, anh cũng để mặc cô ấy hồ nháo, còn làm cho cô ấy một khối bánh ngọt thật lớn, người không mang thai ăn cũng sẽ không thoải mái.”
Sau khi An Noãn ói thêm hai lần, ôm Mạc Trọng Huy cánh tay ngủ. Còn anh lo lắng cả đêm không ngủ.
Cũng may ngày hôm sau không sao, đã trải qua lần này, hai người bọn họ nhớ rất kỹ, Mạc Trọng Huy không bao giờ chìu theo cô nữa, An Noãn cũng không hồ nháo, ngẫu nhiên ban đêm cảm thấy đói bụng, cũng chỉ kêu Mạc Trọng Huy nấu chén cháo ăn.
--
An Noãn mỗi lần đi kiểm tra thai sản, đều là Mạc Trọng Huy đưa đi. Bác sĩ nói cục cưng ở trong bụng mẹ rất khỏe mạnh. Khi hơn bốn tháng, lần đầu tiên cô cảm giác được thai máy, khi đó mọi người đang ăn cơm, Trương Húc và Thẩm Cầm Phong cũng tới nhà ăn cơm.
Thấy An Noãn đột nhiên hét lên một tiếng, làm mọi người đều sợ tới mức không rõ.
“Cục cưng động, vừa rồi đá tôi.”
Mọi người có thực kích động, chỉ có Thẩm Cầm Phong bình tĩnh vô cùng: “Chuyện này rất bình Thường, cái này gọi là thai máy.”
Sau khi về phòng, An Noãn kêu Mạc Trọng Huy ghé vào bụng cô nghe, bảo bối đặc biệt bướng bỉnh, lúc Mạc Trọng Huy nằm úp sấp nghe thì không động, Mạc Trọng Huy vừa không kiên nhẫn ngồi dậy, đột nhiên đá một cái.
“Mạc Trọng Huy, nhân phẩm anh không tốt, bảo bối không thích anh.”
An Noãn vô tình trêu chọc, lại thấy trong nháy mặt sắc mặt Mạc Trọng Huy tái nhợt.
An Noãn giật giật môi muốn giải thích, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Về sau loại chuyện nhàm chán này đừng kêu anh, ngây thơ.”
An Noãn mím môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không tin chính là không tin. Nhưng cô cũng không muốn thấy anh lạnh lùng, chủ động ôm lấy thắt lưng anh, trong nháy mắt, Mạc Trọng Huy quay người lại, dùng sức kéo cô vào lòng.
“Mạc Trọng Huy, kỳ thật......”
Anh ngắt lời cô: “Ngày mai đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra, Thẩm Cầm Phong nói, ngày mai có thể nhìn thấy bộ dáng của cục cưng.”
“Anh mong đợi sao?”
“Ừ, có chút.”
Trong lòng lại đau, anh cũng chỉ có thể an ủi bản thân, đứa nhỏ có một nửa là của cô, có lẽ sinh ra sẽ giống cô, như vậy sẽ không có khúc mắc. Ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy đưa cô đi bệnh viện, khi thấy ảnh chụp của cục cưng, An Noãn kích động đến rơi nước mắt.
“Mạc Trọng Huy, anh xem, đây là cái mũi, tôi cảm giác cái mũi của nó sẽ giống anh.”
Mạc Trọng Huy hơi dừng một chút, lập tức không tiếng động thở dài, lấy tay lau nước mặt cho cô.
“Đứa ngốc, qua mấy tháng nữa cục cưng sẽ được sinh ra, hiện tại không cần phải kích động.”
Anh thừa nhận, anh thấy ảnh chụp hoàn toàn không kích động, muốn giả tạo cũng không được. Chỉ cảm thấy sinh mệnh thực thần kỳ, bụng cô vẫn thực bằng phẳng, nhưng trong đó lại có một cái đứa bé.
Đêm đó, sau khi An Noãn ngủ, anh cầm phong bì chứa ảnh chụp ngồi ở ban công cẩn thận quan sát.
Có đôi khi, nghĩ đến đứa bé là của cô và Thường Tử Phi, tim rất đau, giống như bị ai dùng dao đâm vào, một đao một đao đem trái tim anh cắt thành từng mãnh từng mãnh. Nhưng về sau, cho dù luôn an ủi và động viên mình, nhưng đau, vẫn chính là đau.
Anh cố gắng muốn làm cô mang thai, nên làm tất cả, nhưng điều đó lại tiện nghi cho Thường Tử Phi. Mỗi khi nghĩ đến đây, đều cảm thấy đánh gãy chân Thường Tử Phi cũng không đủ hết giận.
Đôi khi, anh cũng sẽ nghĩ, có lẽ trong lúc đó bọn họ không làm chuyện gì, nhưng ngày ấy tận mắt nhìn thấy tình cảnh đó muốn biện hộ cũng không có cách, còn có những lời bọn họ nói rất giống nhau.
An Noãn mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay vô thức đưa qua, phát hiện bên cạnh không người. Cô xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ gọi: “Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy.”
Cô biết anh đang ở trong phòng, cô muốn kêu anh đến bên cạnh mình.
Quả nhiên, Mạc Trọng Huy rất nhanh từ ban công chạy tới: “Làm sao vậy? Có phải lại đau bụng?”
An Noãn lắc đầu: “Anh không ở đây, tôi thấy không quen. Về sau ban đêm tôi sẽ không ăn này nọ,thói quen này không tốt.”
Mạc Trọng Huy khó được dung túng cô, sờ soạng tóc cô sủng nịch nói: “Không sao, đừng nghe Thẩm Cầm Phong, em muốn ăn anh sẽ làm hoặc đi mua cho em.”
An Noãn mím môi: “Anh đừng hại tôi, cục cưng sẽ kháng nghị.”
An Noãn vừa nói như vậy, cục cưng ở trong bụng cử động.
“Mạc Trọng Huy, anh mau nghe, cục cưng lại động.”
Mạc Trọng Huy ghé tai lên bụng cô, tiếp theo cau mày nói: “Không nghe được, nhưng đứa bé đá bụng em không đau sao?”
An Noãn cười lắc đầu: “Không đau, chỉ cảm thấy hạnh phúc.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy tinh thần An Noãn trong khoảng thời gian này rất tốt, không riêng sắc mặt, tâm tình, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, nhất là khi đối mặt với anh, cũng rất ôn nhu.
Không biết có phải người mang thai nhân dễ dàng thiếu cảm giác an toàn, hiện tại cô luôn thích ôm thắt lưng anh ngủ, thân thể nhỏ nhắn dính sát vào anh. Anh chỉ cần xuống giường không bao lâu, rất nhanh cô sẽ tỉnh lại, lớn tiếng gọi tên anh, giọng nói kia rất bất lực, làm cho người ta đau lòng.
Ban ngày chỗ nào anh cũng không đi, mỗi ngày ở nhà cùng cô, luôn ở trong tầm mắt nơi cô có thể nhìn thấy. Có đôi khi anh bơi lội, anh sẽ để cô ngồi ở bên cạnh đọc sách. Anh tập thể hình, cũng để cô ngồi ở một bên. Cô luyện yoga, anh ngồi một bên xem, uống cà phê. Sau khi ăn cơm, anh sẽ kéo cô ra ngoài tản bộ, vừa đến giờ liền bồi cô về phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại cuộc sống của hai người rất hạnh phúc. Ngẫm lại nếu hai người vĩnh viễn ấm áp hài hòa như vậy thật là có bao nhiêu tốt. Cũng không biết đây có phải là ước muốn quá xa xỉ hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...