Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy


Sau lần say rượu ở Thiên Đường, La Hiểu Yến hầu như mỗi ngày đều đến chỗ An Noãn, mang đến khi thì thức ăn, khi thì thuốc bổ, An Noãn có chút ngoài ý muốn, còn cả hoài nghi.
Hôm nay, rốt cuộc An Noãn không kềm chết được nghi hoặc trong lòng cẩn thận hỏi: "Hiểu Yến, sao tự nhiên chị tốt với em vậy?"
La Hiểu Yến liếc liếc cô, oán giận: "Trước kia chị không tốt với em sao?"
"Chị biết em không có ý này, chỉ là mỗi ngày chị đều làm nhiều món ngon, chẳng lẻ chị trúng số sao?"
"Công việc của chị, buổi tối đi làm, ban ngày rãnh rỗi, sau lần uống rượu làm sức khoẻ suy yếu, chị quyết định bồi dưỡng chính mình." Cô nói xong cầm lấy tay An Noãn: "Noãn Noãn, sau lần đó, chị cũng hiểu ra, trên đời này chỉ có một mình em thật lòng với chị, nên về sau chị cũng sẽ đối xử với em thật tốt. Đối với tình cảm, chị thật sự hết hy vọng, đàn ông yêu thương phụ nữ, chỉ là yêu thân thể. Đến khi có chuyện xảy ra, bọn họ chỉ biết trốn tránh, sợ sẽ liên lụy đến mình."
"Hiểu Yến, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều, mỗi ngày đi làm đã rất vất vả, ban ngày nên nghỉ ngơi cho tốt, về sau đừng mang đồ ăn cho em nữa, em lớn như vậy có thể tự chăm sóc tốt ình."
"Cái em gọi là chăm sóc tốt ình, đến nổi phải đến bệnh viện sao?" La Hiểu Yến tức giận nói, nói xong cô thấy hối hận.
An Noãn mẫn cảm, nhướng mày hỏi: "Sao chị biết em đến bệnh viện? Thường Tử Phi nói với chị?"
La Hiểu Yến cười ha ha, cúi đầu nói: "Đúng vậy, lần trước anh ta vô tình nói với chị, nên chị biết."
An Noãn thản nhiên cười, trong lòng lại thấy chua xót. Tưởng đâu có thể nắm tay nhau đi đến trọn đời, nhưng nay đã thành người xa lạ.
"Hiểu Yến, mẹ của Thường Tử Phi bị sỏi mật cần phẫu thuật, chị nghĩ em có nên đến thăm bà?"
"Em đi thăm bà ấy?" La Hiểu Yến cao giọng: "An Noãn, em điên rồi sao, bà ta chia rẽ em và Thường Tử Phi, bà ta hạ nhục em, em còn muốn đi thăm bà ta. Nếu chị là em, chị còn ước gì bà ta chết sớm đi."
An Noãn nhíu mày, trả lời: "Hiểu Yến, chị đừng nói vậy, trước kia đối xử với em vậy vì em và Thường Tử Phi ở bên nhau. Hiện tại, em và anh ấy đã chia tay, mâu thuẫn lúc trước cũng nên bỏ đi. Mặc kệ như thế nào, bà cũng là người nhìn thấy em từ bé lên đến. Nếu em không biết bà năm bệnh viện thì không nói, nếu đã biết mà không đến thăm, chỉ sợ về sau dì Nghê càng chán ghét em hơn."
La Hiểu Yến bĩu môi, hừ nói: "Noãn Noãn, em hiền lành, bởi vậy luôn bị người ta khi dễ. Nếu em thật muốn đi, chị đưa em đi, chị sợ bà ấy lại khi dễ em."
"Sẽ không, có chú Thường ở đó, chú ấy sẽ không để ai ăn hiếp em."

--
An Noãn lựa một ngày tốt, mua một bó hoa và trái cây đến bệnh viện.
Chú Thường là người thành thật, rất thương vợ, dì Nghê nằm bệnh viện, ông 24 giờ đều bên cạnh, không rời nửa bước.
An Noãn gõ cửa phòng bệnh, người mở cửa quả nhiên là chú Thường.
"Noãn Noãn, là cháu, chú đã rất lâu không gặp cháu, vào đi, dì Nghê thấy cháu đến sẽ rất vui vẻ."
An Noãn đi vào bên trong, Giang Thiến Nhu cũng ở đó, đang ngồi ở đầu giường gọt táo cho dì Nghe. Thấy An Noãn, cô ta ngẩng đầu cười chào đón.
Nghê Tuệ tâm tình hình như rất tốt, hiếm có cười với An Noãn, làm cho cô thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
"An Noãn, đến đây với dì."
An Noãn nơm nớp lo sợ tiêu sái bước qua, đặt hoa và trái cây lên bàn.
"Cháu đến là tốt rồi, còn mua này nọ làm gì, mỗi ngày Thiến Nhu cũng đã mua rất nhiều, thật là lãng phí."
Giang Thiến Nhu đem miếng táo đã cắt xong đưa đến trước mặt Nghê Tuệ.
Vẻ mặt Nghê Tuệ hạnh phúc cười nói với An Noãn: "Noãn Noãn, cháu nhìn xem, dì Nghê thật có phúc đúng không? Tìm được một con dâu hiền lành như vậy, dì tuy đang bệnh, nhưng trong lòng rất vui vẻ."
Bà noi xong cầm lấy tay An Noãn: "Noãn Noãn, lúc trước dì đối với cháu như vậy, hy vọng cháu đừng để trong lòng, cháu cũng biết không phải là dì ghét cháu, chỉ cảm thấy cháu và Tử Phi của dì thật không thích hợp, các người từ nhỏ đã là anh em, như thế nào có thể kết làm vợ chồng."
An Noãn gật đầu, thản nhiên nói: "Dì Nghê nói đúng, cháu từ nhỏ đã xem Tử Phi như anh trai, cháu đối với anh ấy chỉ có tình anh em, chưa từng có tình yêu. Hiện tại, anh Tử Phi và Giang tiểu thư có thể ở bên nhau, con cũng vui cho anh ấy, thật lòng chúc phúc cho hai người."
"Cám ơn lời chúc phúc của em."

Một giọng lạnh lùng từ phía sau vang lên, An Noãn lấy lại tinh thần, thấy Thường Tử Phi không biết khi nào đã ở cửa phòng bệnh. Mặt anh không chút thay đổi chậm rãi bước đến trước giường bệnh, đứng phía sau Giang Thiến Nhu.
An Noãn không khỏi cảm thán, thật đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Cô bỗng nhiên có chút hối hận về quyết định lúc trước của mình, nếu chưa từng bắt đầu cùng Thường Tử Phi, quan hệ giữa cô là dì Nghê cũng không thành ra như vậy.
"Mẹ, con và bác sĩ đã thương lượng qua, ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, làm xong sẽ không sao."
Nghê Tuệ gật gật đầu, đem tay Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu đặt lên nhau, cười nói: "Mẹ đã xem ngày cho hai đứa, cuối tháng này được không? Mẹ rất muốn sớm uống rượu mừng của hai con.
Thường Tử Phi theo bản năng liếc mắt nhìn An Noãn, lập tức thản nhiên trả lời: "Hôm sự của con không vội, ngày mai mẹ mổ xong cũng cần có thời gian điều dưỡng, hôn sự vẫn nên để sau này mới nói đi."
Thường Bác ở một bên phụ họa: "Tử Phi nói đúng, hiện tại quan trọng nhất là bồi dưỡng thân thể cho bà thật tốt, chuyện bọn nhỏ kết hôn cũng không vội, huống chi hai đứa kết giao cũng chưa bao lâu, cũng nên tìm hiểu thêm."
Nghê Tuệ nghiêm mặt mắng Thường Bác: "Ông đang nói gì? Cái gì kêu là không vội? Bệnh của tôi cũng không sao, chỉ là sỏi mật, nếu thật sự có di chứng, đó không phải tôi không được thấy cháu nội của mình sinh ra sao."
"Mẹ, mẹ đang nói bậy gì đó."
"Trước đây không nói, Thiến Nhu và Tử Phi ở bên nhau lâu như vậy, chúng ta cũng nên cho Thiến Nhu một danh phận, hiện tại tuổi trẻ không giống như chúng ta trước kia, nếu một ngày nào đó bụng Thiến nhu lớn ra, chúng ta sẽ ăn nói thế nào với Giang lão gia."
Nghê Tuệ nói một hơi làm ặt Giang Thiến Nhu đỏ bừng, cô gắt giọng: "Bác gái, bác đừng nói lung tung."
"Được, được, không nói, tóm lại cuối tháng này dù không kết hôn cũng phải đính hôn trước."
An Noãn thấy một nhà họ thương lượng chuyện này, cảm thấy mình dư thừa, vì thế đứng lên nói: "Dì Nghê, cháu muốn trở về coi tiệm, không thể ở bên dì, khi nào rãnh cháu lại đến thăm dì."
"Được, cháu về trước đi, dù sao cũng làm công cho người ta, thời gian cũng bị hạn chết, về sau không có thời gian không cần đến thăm dì, dì cũng không trách cháu."
An Noãn chào xong mọi người, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Đi đến cạnh cửa, nghe được giọng Thường Tử Phi: "Đợi chút, anh đưa em về."
An Noãn vừa định cự tuyệt, chú Thường cũng lên tiếng: "Đúng vậy, để Tử Phi đưa cháu về, cũng thuận đường."

Ngay cả Nghê Tuệ cũng lên tiếng: "Vậy con đưa An Noãn về đi, đi sớm về sớm."
An Noãn cùng Thường Tử Phi ra khỏi phòng bệnh, cô do dự nhưng vẫn mở miệng: "Anh không cần đưa em, em có thể đón xe về."
Cước bộ Thường Tử Phi dừng lại, trêu chọc: "Nếu hiện tại em gọi Mạc Trọng Huy đến đón em, anh sẽ lập tức dừng bước."
An Noãn cắn cắn môi, nhịn không được giải thích: "Em và Mạc Trọng Huy không phải như anh nghĩ."
"Không cần giải thích với anh, hiện tại anh cũng không là gì của em. Đi thôi, anh cũng không có nhiều thời gian."
Bọn họ vừa ra đến bãi xe, Giang Thiến Nhu đột nhiên đuổi theo: "Tử Phi, em và anh đưa An tiểu thư về, bác gái đột nhiên muốn ăn tàu hủ bên phố Đông, đúng lúc tiện đường."
Thường Tử Phi thản nhiên trả lời: "Các người đứng đây chờ anh, anh đi lấy xe."
Sau khi Thường Tử Phi đi, An Noãn cũng không biết nên nói gì, cô và Giang Thiến Nhu cũng không tính là quen biết.
Giang Thiến Nhu mở miệng trước: "Nghe nói An tiểu thư và Mạc tiên sinh ở bên nhau?"
"Không có chuyện này, thật không nghĩ được Giang tiểu thư cũng đi tin những lời đồn này."
"Thì ra là giả, tôi cũng nghe Tử Phi nói. A đúng rồi, cuối tháng tôi và Tử Phi đính hôn cô sẽ tới?"
An Noãn hơi dừng lại, lập tức bình tĩnh đáp: "Nếu được tôi sẽ đến."
"Nếu cô tới, tôi và Tử Phi sẽ rất vui, chúng tôi thật cần lời chúc phúc của cô."
Xe dừng trước mặt họ, An Noãn tự giác ngồi phía sau, Giang Thiến Nhu đương nhiên ngồi ghế bên cạnh ghế tài xế.
"Tử Phi, tối nay đến nhà em ăn cơm, ông nói đã lâu không gặp anh."
"Được."
"Bác gái nói cuối tháng chung ta đính hôn, có phải bây giờ chúng ta nên chọn lễ phục.
"Ừ."

"Em mặc kệ, đến lúc đó anh bận thế nào, cũng phải đi với em chọn lễ phục." Giang Thiến Nhu làm nũng kéo kéo cánh tay Thường Tử Phi.
Thường Tử Phi ôn nhu trả lời: "Được, tất cả đều nghe theo em, hiện tại đừng náo, anh đang lái xe."
Đầu An Noãn tựa lên kính xe, thưởng thức phong cảnh bên ngoài, mùa xuân đã đến, vạn vật xinh tươi, tất cả đều như quay lại quỹ đạo bình thường.
"Đừng tựa lên kính xe," Thường Tử Phi nhắc nhở
An Noãn hoảng sợ, rụt đầu lại, ngồi lại ngay ngắn.
Thường Tử Phi nhìn qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, ánh mắt thực không kiên nhẫn. An Noãn lần đầu tiên cảm thấy làm bóng đèn thật khổ sở.
"Dừng lại ven đường được rồi."
Thường Tử Phi cho xe dừng lại, lạnh lùng hỏi: "Làm gì?"
"Em muốn đi mua đồ ăn, các người đi trước đi, cám ơn nhiều."
An Noãn nhanh chóng xuống xe giống như chạy nạn, nhanh như chớp chạy vào tiệm thức ăn.
Không lâu sau, mua hai loại thức ăn, ngoài ý muốn xe Thường Tử Phi vẫn còn đứng đó.
Thường Tử Phi nhìn thấy An Noãn thì xuống xe, mặt không chút thay đổi nói: "Lên xe."
"Em, em đi về được rồi, anh đi trước đi."
Thường Tử Phi trầm mặt, không hờn giận hừ nói: "Đã đợi lâu, còn muốn ép buộc sao?"
An Noãn không có cách nào, đành xụ mặt lên xe.
Ngồi ở trên xe, mỗi giây trôi qua đều rất dày vò, cũng may rất nhanh đã đến tiệm.
"Cám ơn." Cô nhanh chóng nói xong chui ra khỏi xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui