Sau khi Mạc lão gia bên ngoài về, cũng là hơn nửa giờ lại không thấy tiểu tử xấu kia đâu, chỉ nhìn thấy Đường Tĩnh Vi một mặt nước mắt ngồi ở phòng khách.
Cơn tức của Mạc lão gia lớn hơn, nhịn không được quát: "Đã gặp đứa con bảo bối của con?"
"Ba, sao ba còn nói vậy, Trọng Huy bị ba đuổi ra khỏi Mạc gia đã nhiều năm, đã chịu không ít đau khổ, thật vất vả mới trở lại, ba còn mắng."
Mạc lão gia tức giận nói: "Ta chưa từng đuổi nó, chỉ vì một người phụ nữ mà tiền đồ vứt bỏ, cùng người nhà quyết liệt, hiện tại lại vì một người phụ nữ mà trở về cầu ta, muốn cầu người cũng phải tỏ chút thành ý, dựa vào thái độ này mà muốn ta thỏa hiệp."
Đường Tĩnh Vi nhịn không được lớn tiếng: "Cường tính này không phải là do ba ban cho sao, ông nội như thế nào, thì cháu cũng như vậy."
"Đừng đổ lên đầu ta, đều là bị các người làm hư hỏng. Đúng rồi, con còn chưa biết, con của con bị người ta đâm một dao, còn đang bị trọng thương."
"Ba nói gì!" Đường Tĩnh Vi đứng lên: "Ba, ba nói ai bị thương?"
Mạc lão gia gằn từng tiếng rõ ràng nói: "Trọng Huy bị một người phụ nữ đâm một dao, đã ở bệnh viện hơn nửa tháng, lần này về đây, là muốn ta tha cho người phụ nữ kia."
"Ba, sao ba không nói sớm."
"Bây giờ nói, con còn ở đây thất thần làm gì, còn không gọi bác sĩ đi qua xem một chút."
Đường Tĩnh Vi mang theo bác sĩ tư nhân của Mạc lão gia đến khách sạn. Trong lòng luôn nói thầm, lão nhân gia này, trong lòng không phải đang khẩn trương muốn chết mà còn sỉ diện, không biết tại sao luôn so đo với tôn tử của mình như vậy làm gì.
Trương Húc thấy Đường Tĩnh Vi đến, theo bản năng ngăn bà: "Phu nhân, người không thể vào, Mạc tiên sinh đang nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi ngài ấy không muốn bị người quấy rấy."
Đường Tĩnh Vi cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, trong mắt tràn đầy cảm kích: "Cậu chính là Trương Húc? Nghe nói Huy nhi ở Giang thành là do cậu chăm sóc, Huy nhi tính tình không tốt, mấy năm nay cậu vất vả rồi."
Trương Húc đổ mồi hôi trán, anh không nghĩ tới Mạc phu nhân lại bình thản nói chuyện với anh như vậy: "Phu nhân, người nói quá lời, đi theo bên cạnh Mạc tiên sinh, tôi cũng được học hỏi rất nhiều."
Đường Tĩnh Vi gật đầu, chỉ ra phía sau mình: "Ta vừa nghe Huy nhi bị thương, đây là bác sĩ tư nhân của Mạc gia, chúng tôi đến đây để xem Huy nhi, Trương trợ lý chắc cậu cũng không để chúng tôi ngoài cửa."
"Phu nhân, tôi .." Trương Húc khẩn trương, ấp a ấp úng không biết làm sao.
"Hy vọng cậu có thể thông cảm cho lòng của một người làm mẹ, thấy con mình bị thương, so với bản thân bị cắt thịt còn khó chịu hơn."
Trương Húc cuối cùng cũng thỏa hiệp, đưa tất cả mọi người vào phòng tổng thống.
Đường Tĩnh Vi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, thấy Mạc Trong Huy đang ngủ trên giường lớn.
Sáu năm, một người mẹ đã sáu năm không được gặp con mình, đây là một loại đau lòng mà không ai hiểu được.
Năm đó, khi Hà Tư Nghiên chết, bà cũng thấy cô ấy thật đáng thương, Nhưng hiện tại, bà lại hận cô ấy, vì người phụ nữ này, con bà cùng Mạc gia đoạn tuyệt quan hệ. Cũng vì người phụ nữ này mà con mình phải tha hương.
Thật cẩn thận nhẹ nhàng đến bên giường ngồi xuống, bà đưa tay sờ lên má Mạc Trọng Huy. Anh đặc biệt mẫn cảm, lập tức mở mắt.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Giọng anh lộ ra vẻ mệt mõi.
Đường Tĩnh Vi lau nước mắt, trả lời: "Con bị thương, chuyện lớn như vậy cũng không nói ẹ biết, trong mắt con còn có người mẹ này không?"
Mạc Trọng Huy phiền toái hừ nhẹ: "Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao."
"Không được, mẹ có đưa bác sĩ Thẩm cùng mấy bác sĩ khác đến khám cho con. Nếu như bác sĩ Thẩm nói không có gì, mẹ mới tin."
Đường Tĩnh Vi phất tay, Bác sĩ Thẩm cùng mấy người khác bước đến. Trải qua một phen kiểm trả, bác sĩ Thẩm cười nói với Đường Tĩnh Vi: "Thương tích của tiểu thiếu gia không sao, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi trên giường, sẽ không có việc gì."
Đường Tĩnh Vi nhẹ nhàng thở ra: "Huy nhi, lần này trở về đừng đi nữa, để mẹ chăm sóc con."
Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, lạnh lùng trả lời: "Mẹ, ngày mai con gặp gia gia rồi sẽ đi."
"Đứa con này, sao lại cứ không nghe lời, nhiều năm rồi, không nghĩ đến mẹ nuôi dưỡng con sao?"
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu: "Mẹ, con còn có việc, mẹ cứ tự nhiên."
--
Xe đến nghĩa trang tư nhân, anh có chút không dám bước xuống. Ngồi trên xe thật lâu, cuối cùng cũng mở cửa xe đi xuống.
Bởi vì luôn có người chăm sóc, mộ của Hà Tư Nghiên không dính một chút bụi đất.
Sáu năm, anh không quay lại đây, không muốn đối mặt với nơi đau thương này.
Đặt một bó hoa bách hợp màu trắng lên mộ, đây là hoa lúc còn sống Hà Tư Nghiên yêu thích nhất. Cô thích màu trắng, thích quần áo màu trắng, thích hoa màu trắng. Ở trong lòng anh, Hà Tư Nghiên với màu trắng rất giống nhau, thuần khiết, xinh đẹp, tựa như thiên sứ.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng học chung một trường, cùng nhau trải qua lần đầu tiên quý giá nhất của nhau, vốn tưởng rằng cứ như vậy bên nhau, nhưng lại không nghĩ rằng khi mối quan hệ được công khai, Mạc lão gia kiên quyết phản đối.
Anh nhớ rõ, ngày đó, Mạc lão gia giận dữ đuổi Hà Tư Nghiên ra khỏi Mạc gia. Sau khi chuyện xảy ra, đã sáu năm anh không dám nhớ lại.
Di động đột nhiên vang lên, người biết được số này của Trương Húc chỉ có Hà Tư Kỳ và An Noãn.
Nhìn màn hình di động, là An Noãn gọi.
Bấm nút nghe, giọng cô sốt ruột vang lên: "Mạc Trọng Huy, anh rất bỉ ổi, chuyện tôi đâm anh bị thương, sao lại để báo chí đưa tin, anh có biết hiện tại tôi cả đi làm cũng không được. Có phải anh muốn làm tôi thân bại danh liệt, phải vào tù lần nữa anh mới hài lòng?"
Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời cô: "Nếu tôi muốn làm như vậy không cần đợi đến bây giờ, lúc em mới đâm tôi không phải có chứng cớ xác thật sao."
An Noãn dừng lại một chút, lập tức bình tĩnh: "Vậy ai đã hại tôi?"
"Biết việc này chỉ có Trương Húc, tôi và em."
"Không đúng, tôi có nói cho Vương Gia Dật." Nói tới đây, An Noãn giựt mình tỉnh ngộ, nhịn không được mắng: "Vương Gia Dật, súc sinh kia, nhất định là anh ta, anh ta muốn trả thù tôi."
"Là chính em không có đầu óc, đừng trách người khác."
An Noãn hối hận muốn chết, toàn bộ báo chí ở Giang thành đều đưa tin tức Mạc Trọng Huy bị thương, Elle nói cho cô biết, cũng kêu cô tốt nhất mấy ngày nay không nên ra khỏi nhà.
"Tôi chỉ tuỳ tiện nói, không ngờ Vương Gia Dật chuyện bé xé ra to, bây giờ phải làm sao."
Mạc Trọng Huy có thể tưởng tượng bên kia đầu dây bộ dáng sốt ruột của An Noãn, hít một hơi thật sâu, anh an ủi: "Cho tôi ba ngày, việc này tôi sẽ xử lý."
Nghe xong lời nói của anh, An Noãn an tâm rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...