Sau khi xuất viện về nhà, Thường Tử Phi buộc An Noãn nghỉ ngơi thêm một tuần, anh còn làm rất nhiều đồ bổ cho cô ăn, đến nỗi An Noãn vừa ăn vừa nghĩ ói ra hết.
Hôm nay thời tiết tốt, An Noãn rốt cuộc cũng có thể đi làm lại, cô có cảm giác như mình vừa mới dược phóng thích từ trại giam.
Đến tiệm, Elle và đồng nghiệp liền trêu đùa cô: "Noãn Noãn, mấy ngày không gặp em, bị Thường tổng của em nuôi đến mập béo lên nha."
An Noãn đỏ mặt không nói được câu nào.
"À đúng rồi, mấy ngày em nghỉ phép, Hà Tư Kỳ có đến tìm em mấy lần."
An Noãn hơi mím môi. Cô làm Mạc Trọng huy bị thương nặng như vậy, chắc là Hà Tư Kỳ đến tìm cô gây rối.
Cũng may đi làm hôm nay, tất cả đều bình thường.
Phù Thu có gọi điện thoại cho cô, hỏi thăm sức khỏe của cô.
Thì ra còn có người vẫn ôn nhu hỏi thăm cô, nghĩ đến đây cô cảm thấy ấm áp.
--
Mấy ngày nay Thường Tử Phi ở bên cạnh chăm sóc An Noãn, công việc ở công ty chất đống. Nghê Tuệ gọi cho anh nhiều lần, nhưng mỗi lần anh nghe điện thoại chỉ nói vài ba câu rồi cúp máy. Nhưng mà, lần này bà tìm đến tận cửa.
Thường Tử Phi đang họp, Nghê Tuệ xông thẳng vào phòng họp.
Anh cau mày, nói vài câu với mọi người trong phòng, anh bước ra ngoài.
Vừa vào văn phòng của mình, anh phiền toái hỏi: "Sao mẹ lại đến đây?"
Nghê Tuệ hừ một tiếng, trực tiếp ngồi lên sopha, tức giận nói: "Con không về nhà, mẹ lại không biết con ở đâu, cũng chỉ có thể đến đây tìm, con không chào đón mẹ?"
"Con không có ý đó, con rất bận, hôm nay còn vài cái hội nghị."
Nghê Tuệ lơ đễnh, kêu rên nói: "Mẹ biết con rất bận, nhưng mẹ không tin bận đến nỗi không có thời gian ăn một bữa cơm. Tóm lại, mẹ đã nói, một ngày con chưa đưa Thiến Nhu về nhà ăn cơm, mỗi ngày mẹ đều đến đây."
"Mẹ, mẹ không thể cứ xen vào chuyện tình cảm của con."
Nghê Tuệ khẽ thở dài, ôn tồn nói: "Tử Phi, cho dù con làm việc, cũng phải nghĩ đến chuyện tình cảm của mình, cha mẹ đã già, rất muốn ẵm cháu, muốn thừa lúc này còn sức khoẻ giúp con trông cháu. Đời này mẹ cũng chỉ còn có tâm nguyện này, con không thể làm mẹ thỏa mãn sao?"
"Mẹ, nếu mẹ đồng ý An Noãn làm con dâu, sẽ rất nhanh có thể ẵm cháu."
Nghê Tuệ nghe đến liền phát hỏa: "Con vẫn còn thương nhớ An Noãn, có phải vẫn còn ở chung với cô ta? Thường Tử Phi, con đã đồng ý với mẹ chuyện gì? Có phải mẹ chết đi, con mới bằng lòng rời khỏi An Noãn?"
"Mẹ, xin mẹ đừng lấy cái chết uy hiếp con." Thường Tử Phi bình tĩnh nói: "Đời này không phải An Noãn con không cưới, tâm nguyện ẵm cháu của mẹ cũng sẽ không trở thành hiện thực được."
"Con." Nghê Tuệ tức giận đến nỗi lấy tay đè lên vị trí trái tim.
"Mẹ, mẹ cũng đừng tim An Noãn, nói thật ẹ biết, đến bây giờ con cũng không có chia tay với cô ấy, trong lòng con chỉ có cô ấy. Nếu mẹ bức con phải chia tay với cô ấy, vậy chi bằng bức con chết đi. Không có An Noãn, con sống cũng không có ý nghĩa. Mẹ, con còn có hội nghị, không đưa mẹ về được."
Thường Tử Phi nói xong rời khỏi văn phòng trong sự khiếp sợ của Nghê Tuệ.
Nói hết tất cả những gì cất giấu trong lòng ra, cảm giác thoải mái rất nhiều. Tình yêu này cũng không cần giấu diếm nữa.
--
Nghê Tuệ ngây ngốc rời khỏi tập đoàn Phi Vũ, Giang Thiến Nhu đã ở ngoài cửa chờ bà. Thật ra hôm nay, Giang Thiến Nhu muốn đi dạo phố với bà, đi ngang qua tập đoàn Phi Vũ, bà nói muốn tìm con, như vậy mới có một phen không thoải mái.
"Bác gái, bác không sao chứ? Có phải Thường Tử Phi chọc giận bác?" Giang Thiến Nhu nhìn sắc mặt Nghê Tuệ lên tiếng hỏi.
Nghê Tuệ thản nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thiến Nhu, cháu là một cô gái tốt, là tiểu tử xấu kia không có phúc."
Giang Thiến Nhu hơi dừng lại, cố gắng che dấu cảm giác khó chịu mỉm cười: "Bác gái, bác đừng nói vậy, Tử Phi không thích cháu, là do cháu không đủ tốt. Nhưng cháu sẽ không bỏ cuộc, cháu sẽ phấn đấu cho tình yêu của cháu, cháu sẽ không hối hận. Tóm lại, mặc kệ quan hệ của cháu và Thường Tử Phi ra sao, cháu vẫn tôn kính bác giống mẹ cháu."
Nghê Tuệ nghe xong trong lòng thoải mái, bà nghĩ nếu có một con dâu tốt như vậy chăm sóc thì thật là hạnh phúc. Người thì đẹp, gia thế tốt, lại rất hiếu thảo.
"Bác gái, cảm ơn bác đã giúp cháu quen biết Tử Phi, cháu rất biết ơn bác đã thương cháu. Được rồi, tình cảm là chuyện không thể nói trước, cháu cùng bác đi dạo phố."
Giang Thiến Nhu lái xe đưa Nghê Tuệ đến Trăm Nhạc.
Giang Thiến Nhu ôm một cánh tay Nghê Tuệ đi chọn quần áo, vô cùng thân thiết giống mẹ con.
Đi một vòng, Nghê Tuệ mua rất nhiều đồ, Giang Thiến Nhu một bên miệng lưỡi ngọt ngào, làm Nghê Tuệ rất vui vẻ.
"Tuổi trẻ bây giờ không ai thích đi dạo phố mua sắm cùng mấy người già như bác, Tử Hinh cũng chưa từng đi với bác."
"Sao lại như vậy, bác gái bác còn rất trẻ."
Nghê Tuệ bị chọc cười ha ha không ngừng.
Đi ngang qua tiệm An Noãn làm, Nghê Tuệ không nhịn được dừng bước.
An Noãn vừa thấy Nghê Tuệ trái tim nhảy dựng lên. Cung kính đến trước mặt bà chào hỏi: "Dì Nghê."
Nghê Tuệ hừ một tiếng, nghênh ngang đi vào trong tiệm dạo một vòng rồi đứng trước mặt An Noãn ngạo mạn: "Hiện tại cô ở đâu? Còn ở nhà trọ của bạn cô?"
An Noãn cẩn thận nhìn bà, trong khoảng thời giang ngắn không biết phải nói sao.
"Cô có nghe tôi hỏi không? Không thể trả lời sao?"
"Cháu thuê phòng nơi khác."
An Noãn đỏ mặt nói dối, nhưng cô không thể nói mình đang ở chung với Thường Tử Phi.
Nghê Tuệ nhíu mày, trào phúng hỏi: "Ở một mình?"
An Noãn gật đầu.
"Tiền lương của cô đủ để thuê phòng trọ ở một mình sao?"
Elle ở bên cạnh thiếu kiên nhẫn xen miệng vào: "Dì này, thật ra tiền lương cũng rất tốt, trong tiệm buôn bán cũng tốt, mỗi tháng được trích phần trăm hoa hồng cũng bốn năm ngàn, vẫn có thể ứng phó được chuyện sinh hoạt ăn ở."
Nghê Tuệ hừ một tiếng chỉ chỉ Giang Thiến Nhu nói với An Noãn: "Cô biết địa vị của Giang lão ở Giang Thành mà, trước kia cha cô hằng năm vẫn đi chúc tết lão nhân gia, vị này chính là cháu gái của lão. Tôi rất thích cô ấy, tôi thật hy vọng cô ấy có thể trở thành con dâu của tôi."
An Noãn kín đáo đánh giá cô gái trước mặt, là người hôm đó đến d8ây cùng Thường Tử Hinh.
"Được rồi, chúng tôi không quấy rầy cô làm việc, đã có hẹn ăn trưa cùng Thường Tử Phi, hẳn là sẽ đến đón chúng tôi. Khi nào đám cưới Thiến Nhu với Tử Phi, mời cô đến uống rượu mừng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...