Chương 116.2:
An Noãn đang chuẩn bị kêu lái xe hồi đầu, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, là Trương Húc gọi tới.
Điện thoại chuyển được, Giọng quen thuộc của Trương Húc vang lên: “An tiểu thư, cô khoan hãy đi, Mạc tiên sinh kêu cô đi lên.”
Treo điện thoại, An Noãn lại kêu lái xe ngừng xe. Cô đem bức tranh xuống xe, lúc này Trương Húc đã chạy xuống. Cũng giống như anh nghĩ, là kia bức vô giá kia.
“An tiểu thư, cô cứ đưa đồ cho tôi, Mạc tiên sinh cô trong phòng.”
Trương Húc ôm bức tranh cùng An Noãn lên thang máy.
Đến phòng, Trương Húc đặt bức tranh xuống, còn thật sự nói: “Mạc tiên sinh vừa mới tập thể hình xong, ra không ít mồ hôi, hiện tại đang tắm rửa, An tiểu thư cô ngồi xuống chờ chốc lát đi.”
Trương đặc trợ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng lập tức trở nên im lặng, An Noãn nghe rõ ràng trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, đầu óc khống chế không được miên man suy nghĩ.
Tiếng nước ngừng, rất nhanh, Mạc Trọng Huy mặc áo ngủ đi ra.
An Noãn không dám nhìn mặt anh, từ sô pha đứng lên, chỉ chỉ bức tranh, thản nhiên nói: “Ngoại công kêu em đem bức tranh này trả lại cho anh, ông nói rất quý trọng, ông không thể nhận.”
Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, trầm giọng trả lời: “Giữ lại đi, những gì anh đã tặng sẽ không nhận lại.”
Cũng như anh cảm tình, vô luận như cố gắng thế nào trả giá bao nhiêu, cũng thu không trở lại. An Noãn phiền não nhìn anh, chỉ mới vài ngày, anh giống như gầy đi một vòng.
Miệng cô không tự giác ám ách nói: “Thực xin lỗi, rất quý báu, thật sự không thể nhận.”
Sau khi An Noãn nói xong, Mạc Trọng Huy đi qua lấy khung hình nện thật mạnh xuống bàn, tiếng thủy tinh phát ra thanh thúy, những mãnh vỡ văng đầy trên mặt đất.
“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi.” An Noãn chạy tới ngăn cản anh: “Ngoại công nói, bức tranh này giá trị hơn triệu, Mạc Trọng Huy, anh có tiền cũng không thể như vậy nha.”
Khung của bức tranh tuy rằng bị vỡ, may mắn là bức tranh hoàn hảo không tổn hao gì.
“Mạc Trọng Huy, anh không cần như vậy, giữ lại bức tranh, chúng ta đừng tranh cãi nữa có được không.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên cười lạnh ra tiếng, như là châm chọc, như là tự giễu.
An Noãn đứng thẳng người hít sâu một hơi: “Mạc Trọng Huy, thực xin lỗi!”
Lời giải thích có vẻ quá mức qua loa, nhưng cô không biết còn có thể nói cái gì.
“Mạc Trọng Huy, có lẽ lúc trước chúng ta không nên dây dưa, ngoại trừ tình yêu hai người chúng ta đã làm tổn hại đến rất nhiều người, vẫn không thể hạnh phúc. Đoạn cảm tình này, em mệt mỏi rồi, có lẽ anh cũng vậy. Yêu đau như vậy, khổ như vậy, không bằng chúng ta dứt khoát đoạn tuyệt. Mỗi người tìm cho mình một tình yêu khác, sống một cuộc sống bình thản.”
Dừng một chút, An Noãn cúi thấp đầu xuống, giọng khàn khàn nói tiếp: “Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, cũng đừng làm thương tổn chính mình nữa, em hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Hạnh phúc? Anh tự giễu cười cười, ai có thể cho anh hạnh phúc.
“Mạc Trọng Huy, về sau nếu không có gì, chúng ta cũng đừng gặp mặt, gặp lại.”
Nói xong cuối cùng hai chữ, tim An Noãn đau đớn. Cô vừa nhấc chân, chưa bước được bước nào, cổ tay bỗng nhiên bị anh nắm chặt.
“Mạc Trọng Huy, còn có việc sao?” Cô có chút khẩn trương hỏi.
Đôi mắt anh trở nên thâm thúy, tiếp theo từ mặt đến sau gáy côt bị bàn tay to của anh nắm chặt, anh cúi người hôn lên môi cô, gần như cắn nuốt. An Noãn không phòng bị, thân thể bị anh gắt gao ôm chặt, không thể nhúc nhích. Đầu lưỡi linh hoạt của anh chui vào miệng cô, điên cuồng liếm mút.
An Noãn giãy giụa, dùng sức cắn anh, máu tươi lập tức ở hai người miệng tràn ra. Mạc Trọng Huy bị chọc giận, một tay đẩy cô ngã xuống sô pha, thân hình to lớn cũng đè lên người cô, không cho cô có cơ hội phản kháng.
“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, em phải cùng Lâm Dịch Xuyên kết hôn, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Bàn tay to của anh chui vào váy cô, nhưng không di chuyển, ánh mắt mê mang bt thương nhìn cô thật sâu.
“Kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên, em có nghĩ đến cảm giác của anh không? Bởi vì đứa bé kia, em hy sinh tình yêu của chúng ta, xúc động gả cho người khác, An Noãn, lúc em quyết định em có chắc mình đang tỉnh táo?”
An Noãn nhìn anh, vô cùng kiên định: “Em rất tỉnh táo, em biết em muốn cái gì, Mạc Trọng Huy, anh đừng bức em hận anh.”
Anh bỗng nhiên muốn ngửa mặt lên trời thét: “An Noãn, anh thật muốn moi tim của em ra, nhìn xem tim của em làm bằng gì.”
Tay Mạc Trọng Huy bắt đầu di chuyển trên làn da bóng láng của cô, mỗi một động tác đều làm cho An Noãn từng trận run rẩy, tâm dương khó nhịn.
“Mạc Trọng Huy, dừng tay.”
“Không kịp rồi, là em tự mình đưa lên cửa, anh con mẹ nó thả em một lần lại một lần, anh tôn trọng cảm thụ của em, anh đợi em chấp nhận anh, anh tự nói với chính mình, anh đợi em đã nhiều năm như vậy rồi, anh nhất định phải đợi em cam tâm tình nguyện gả cho anh, nhưng anh không đợi được đến ngày đó, lại đợi được ngày em nói phải gả cho một người khác.”
Tay Mạc Trọng Huy đã đi vào thân thể cô, An Noãn sợ tới mức chảy nước mắt.
“Mạc Trọng Huy, xin anh không cần như vậy, em đã quyết định gả cho Lâm Dịch Xuyên.”
Anh bi thương ngừng lại động tác, con ngươi thâm thúy đau thương thật sâu dừng trên mặt cô, khẽ mở môi, giọng nói cũng trở nên ưu thương: “Anh cũng xin em được không, xin em đừng gả cho anh ta.”
Mạc Trọng Huy anh chưa từng hèn mọn với một người nào như vậy, một lần lại một lần trước mặt cô giẫm lên tôn nghiêm của chính mình.
Tim An Noãn đau như bị dao cứa.
“Mạc Trọng Huy, nếu anh thật sự yêu em, xin anh thành toàn cho em, xin anh không nên ép em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...