An Noãn có chút đau lòng vuốt tóc của bé, "Ngoan, mẹ sẽ không rời đi, Sớm ăn cái gì có được không? Ăn xong, mẹ đưa con đi khu vui chơi."
"Được." Đầu đứa bé kia lúc này mới từ trong lòng An Noãn chui ra, ăn ngấu ăn nghiến đồ ăn ở trên bàn.
An Noãn hoàn toàn không tâm tư ăn cái gì, không ngừng gắp thức ăn cho Sớm.
"Hứa Vĩ Thần, tại sao anh mang Sớm đến Trung Quốc vậy?"
"Chính xác mà nói không phải tôi dẫn bé tới, Rừng Già cũng đến đây."
An Noãn vốn còn có thể ra vẻ bình tĩnh, giờ phút này trở nên bối rối.
"Đừng hiểu lầm, Rừng Già qua đây không phải vì cô, là đến thị sát chỉ đạo công việc ở Trung Quốc, tổng bộ đến đây không ít người."
An Noãn có chút nghi ngờ nhìn hắn một cái, công việc thị sát phải dùng đến đại Boss như anh ấy tự mình qua đây, công ty JM ở rất nhiều quốc gia đều có chi nhánh, chẳng lẽ mỗi quốc gia anh ấy cũng đi một chuyến.
"A, đúng rồi An Noãn, có chuyện quên nói với cô, tôi đã chuyển thư từ chức của cô đến tổng bộ, tổng bộ chưa cho duyệt, cho nên cô vẫn là nhân viên của JM, bây giờ tính nghỉ phép cho cô, chờ cô điều chỉnh tốt trạng thái, tiếp tục về công ty làm việc."
"Mặc kệ có phê chuẩn hay không, tôi sẽ không về công ty đi làm nữa."
An Noãn đã quyết định, Hứa Vĩ Thần hiểu cô, hắn biết cô gái kia rất ngang ngược, bình thường không ai có thể lay động quyết tâm của cô. Thật ra cô có còn làm việc ở JM hay không cũng không sao cả, cái hắn muốn là cô cùng Lâm Dịch Xuyên có thể hòa thuận. Nói thật, chuyến đi này của bọn họ, đối với phụ nữ mà nói cường độ công việc quá lớn, rất nhiều khi công việc của An Noãn phải thường xuyên tăng ca đến khuya, hắn cùng Lâm Dịch Xuyên đều vô cùng đau lòng.
"Noãn, cô nói có việc muốn cùng tôi gặp mặt, chuyện gì vậy?"
An Noãn liếc mắt nhìn đứa bé đang ăn, khẽ lắc đầu, trầm thấp nói, "Không có gì, chỉ hỏi một chút về tin thư từ chức của tôi có được duyệt không."
Hứa Vĩ Thần nhíu đôi long mày thanh tú, không nói gì.
An Noãn nghiêm túc hẹn hắn như vậy, Lâm Dịch Xuyên biết nhất định có chuyện quan trọng, hắn không muốn mang Sớm quá đây, nhưng tiểu gia hỏa này vừa nghe nói hắn muốn đi gặp An Noãn, ôm đùi của hắn cũng không chịu buông tay. Rơi vào đường cùng, hắn liền dẫn bé quá đây.
- -
Cơm nước xong Hứa Vĩ Thần nói phải về công ty chuẩn bị tài liệu, An Noãn một mình mang theo Sớm đi khu vui chơi.
Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, trong miệng Sớm tức giận nói, "Mẹ, Rừng Già rất xấu, ba gạt con nói mẹ không cần con nữa, Sớm rất khổ sở."
Đứa trẻ rất thông minh, nó cố ý nói như vậy, giống như thăm dò An Noãn.
Tay An Noãn vuốt tóc của bé, an ủi, "Mẹ không phải không cần Sớm, bất kỳ lúc nào, Sớm đều là bảo bối của mẹ."
"Ngộ nhỡ có một ngày, mẹ lại có cục cưng của mình, mẹ vẫn yêu Sớm chứ?"
An Noãn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới vấn đề này, cục cưng của mình, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Mẹ cho dù có cục cưng của mình, vẫn sẽ yêu Sớm."
Đứa bé kia lúc này mới hài lòng nở nụ cười.
Đến khu vui chơi, An Noãn luôn suy nghĩ, có nên gọi điện thoại cho Tô Nhiên. Do dự thật lâu, cuối cùng cô không có dũng khí gọi cho cô ấy.
An Noãn đưa Sớm chơi tất cả các trò chơi trong khu vui chơi một lần, đứa bé kia chơi đến đầu đầy mồ hôi, lại vẫn không biết mệt.
Nhắc tới cũng khéo, hoặc giả là trời cao đã định trước, bỗng nhiên Tô Nhiên gọi điện thoại cho An Noãn, hẹn uống cà phê với An Noãn, An Noãn ấp úng không biết nói gì.
"An tiểu thư, cô không tiện nghe điện thoại sao?"
"Không có, tôi..."
An Noãn chưa tìm được lời từ chối, Sớm lại đột nhiên họi to một tiếng, "Mẹ, con muốn ăn cái kia."
An Noãn nhìn theo Sớm chỉ vào kẹo bông, chân mày cau lại.
Quả nhiên đầu bên kia nghe được âm thanh, vô cùng kích động hỏi, "An tiểu thư, Sớm có phải ở bên cạnh cô không?"
"Đúng, Tô tiểu thư nếu cô bây giờ rảnh rỗi, chúng ta cùng uống chút trà chiều đi."
"Có rảnh có rảnh có rảnh." Đầu bên kia liên tục nói, nghe được ở đầu bên kia rất hưng phấn.
Cúp điện thoại, An Noãn mua cho Sớm mua kẹo bông, đứa nhỏ này cho tới bây giờ chưa từng ăn, lần đầu tiên nhìn thấy rất mới mẻ. Kết quả ăn dính đầy trên mặt, trên tay, quần áo, tất cả đều là dinh dính.
An Noãn dùng khăn ướt giúp bé lau sạch sẽ, thản nhiên nói, "Sớm, lập tức mẹ đưa con đi gặp một cô, nhưng con phải đáp ứng mẹ, về khách sạn không được nói cho Rừng Già biết."
Con ngươi trong suốt của đứa bé kia xoay tròn, khó hiểu nói, "Vì sao không thể nói cho Rừng Già? Nếu Rừng Già hỏi con, con phải nói dối sao?"
An Noãn mĩm môi, ôn nhu nói, "Nếu Rừng Già không hỏi, con đừng nói."
"Như vậy có thể, nhưng nếu Rừng Già hỏi, Sớm sẽ không nói dối."
- -
Đến quán trà, Tô Nhiên đã chờ ở vị trí.
An Noãn dắt Sớm đi vào, cô nhìn thấy Tô Nhiên vô cùng kích động đứng lên, chân không cẩn thận đụng vào chân bàn, cô ấy cũng không để ý, con ngươi linh động dừng ở Sớm, ở trong hốc mắt trong suốt có chút nước mắt.
"Mẹ, cô này con đã gặp, bà nội mang con đi gặp."
Sớm kéo tay An Noãn, dừng bước lại.
Bé để cho An Noãn ngồi xổm người xuống, môi thần thần bí bí đến cạnh tai cô, nhỏ giọng nói, "Mẹ, dì này rất kỳ quái, lần trước bà nội đưa con với dì cùng ăn cơm, dì ấy khóc rất lợi hại, không biết có chuyện gì thương tâm."
An Noãn ôm Sớm đi đến trên chỗ ngồi ngồi xuống.
Tô Nhiên vẫn đứng, hai mắt si ngốc nhìn Sớm.
"Tô tiểu thư, mời cô ngồi." An Noãn rất sợ vẻ mặt cô như thế sẽ dọa Sớm sợ mất, nhưng cô có thể hiểu tâm tình giờ phút này của Tô Nhiên. Dù sao hạnh phúc như vậy tới không dễ, cô ấy nhất định rất nhớ đứa con của mình.
Sớm rất lễ phép chào hỏi Tô Nhiên, "Cháu chào cô."
"Sớm, chào cháu."
Tay Tô Nhiên cầm tay nhỏ bé của Sớm, gắt gao soán ở trong tay.
Sớm muốn rút về, nhưng sức lực không lớn bằng Tô Nhiên, mắt to vô tội nhìn An Noãn, như là cầu cứu cô.
An Noãn thấp giọng nhắc nhở, "Cô Tô, cô như vậy sẽ dọa đến đứa bé."
Tô Nhiên vội vàng buông lỏng tay, nhanh chóng nói, "Thực xin lỗi Sớm."
"Sớm con thích ăn gì uống gì, cô mời con."
Sớm xem thực đơn có dáng có vẻ, An Noãn cưng chiều vuốt tóc của bé, cười nói, "Gọi giúp bé một phần bánh ngọt vị trà xanh cùng một ly nước chanh đi."
"Sớm thích ăn bánh ngọt vị trà sao?"
Tô Nhiên nhíu mày hỏi, cô ghét nhất là vị trà xanh.
Sớm cười nói, "Thật ra là mẹ cháu thích ăn, mỗi lần Rừng Già mua cho mẹ bánh ngọt vị trà xanh, cháu cùng mẹ ăn không cho đến khi nào no thì thôi còn Rừng Già sẽ ăn hết phần còn lại, cho nên cả nhà cháu đều bị mẹ làm cho thích ăn bánh ngọt vị trà xanh."
Mặt Tô Nhiên trắng nõn hơi trầm xuống, trong con ngươi đen nhánh có chút bi thương.
Bọn họ ăn bánh ngọt được một nửa, Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại đến, An Noãn ra dấu tay với Tô Nhiên đừng có lên tiếng, ấn xuống nút nghe.
"Ở đâu?" Đầu bên kia đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...