An Noãn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thần Phong đã bấm xong số điện thoại.
“Nhị bá, cháu là Thần Phong, cháu gái của nhị bá ở bên ngoài bị người ta khi dễ.”
Thẩm Diệc Minh đang ở nước ngoài khảo sát, mỗi lần nhìn thấy số điện thoại của Thẩm gia tiểu Bá Vương, ông luôn có thói quen nhíu mày, nghĩ chắc lại gặp phải chuyện gì, nhờ ông thu thập cục diện rối rắm, vừa nghe An Noãn bị khi dễ, ông lập tức khẩn trương.
“Noãn Noãn làm sao?”
“Noãn Noãn đang bên cạnh cháu, để Noãn Noãn tự nói với nhị bá.”
Thẩm Thần Phong đưa di động cho An Noãn, An Noãn cầm lấy không biết phải làm sao.
“Noãn Noãn, ai khi dễ con? Nói cho cậu biết.”
An Noãn mím môi, nhỏ giọng gọi: “Cữu.”
Vốn nghĩ đến tiếng gọi kia sẽ nghẹn trong cổ họng, lại không ngờ rằng khi mở miệng lại nhẹ nhàng như vậy.
Thẩm Diệc Minh bên kia đầu hoàn toàn giật mình, một tiếng ‘Cậu’ kia chạm sâu vào trái tim ông, quả thực so với năm đó Thần Bằng lần đầu tiên gọi ông là cha còn vui vẻ.
“Đứa nhỏ, con vừa mới kêu ta cái gì?”
Bị hỏi, An Noãn liền cảm thấy thẹn thùng.
“Con không có bị khi dễ, cậu đừng nghe Thần Phong nói lung tung.”
Thẩm Thần Phong mặc kệ , giật lấy di động nói với người bên kia đầu dây: “Nhị bá, là như vậy, gần đây chính phủ không phải đầu tư hai triệu chuẩn bị kiến tạo đồ thư quán công cộng......”
Thẩm Thần Phong một hơi đem mọi chuyện nói qua một lần, cũng may anh biểu đạt rất chính xác, Thẩm Diệc Minh lập tức đều hiểu được.
“Thần Phong, cháu kêu Noãn Noãn nghe điện thoại.”
“Chậc chậc, có cháu gái bên ngoại, nên trong mắt nhị bá không còn người cháu này nữa.”
Thẩm Thần Phong chua chua nói xong lại đưa di động cho An Noãn.
“Noãn Noãn, con yên tâm, chuyện này ta làm chủ cho con, hiện tại ta đang ở nước ngoài khảo sát, ngày mai ta sẽ về, con chờ ta.”
Thật ra, Thẩm Diệc Minh chỉ cần gọi một cú điện thoại sẽ giải quyết xong mọi chuyện, nhưng ông cố tình muốn trở về tự mình xử lý.
Gác điện thoại, Thẩm Thần Phong trêu ghẹo nói: “Nếu không anh đi vào đó cho họ thấy, xem thị trưởng đại nhân vĩ đại của chúng ta nhìn thấy anh sẽ có biểu hiện gì.”
Thẩm Thần Phong rất không quen nhìn người kia, đã già năm mươi tuổi, ở bên ngoài còn bao dưỡng mấy nữ sinh viên, thật là người ghê tởm.
An Noãn không cho Thẩm Thần Phong đi vào.
Lúc ra về, Thẩm Thần Phong đột nhiên kéo tay cô, chân tình nói: “Đúng rồi An Noãn, có chuyện muốn nói với em, gần đây gia gia ồn ào muốn đi Giang thành, nhưng bác sĩ gia đình nói, sức khỏe gia gia không tốt, không thể mệt mõi, cũng không thể lặn lội đường xa. Trong nhà không có ai có thể khuyên được ông, nếu có thể em trở về khuyên nhủ ông đi.”
Thấy biểu tình An Noãn có chút buông lỏng, anh tiếp tục nói: “Nói thật, anh cũng phản đối chuyện gia gia đã làm năm đó, nhẫn tâm chia xách hai người yêu nhau, nhưng sự tình dù sao trôi qua đã lâu, chúng ta cũng không thể làm được gì. Mấy năm nay, lão gia tử cũng đã rất hối hận, tuổi lớn, cũng không biết còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa. An Noãn, em hãy tha thứ cho ông một lần đi.”
An Noãn chưa kịp nói cái gì, Hứa Vĩ Thần đã đi ra tìm cô. Thấy Thẩm Thần Phong lôi kéo tay cô, Hứa Vĩ Thần lập tức đen mặt.
An Noãn rút tay về, thản nhiên nói với Thẩm Thần Phong: “Em đi vào trước, bữa khác nói sau.”
Tối đó trở lại khách sạn, sắc mặt Hứa Vĩ Thần rất kém, nhưng vẫn không phát tiết ra.
An Noãn nhịn không được giải thích đơn giản: “Tôi và Thẩm Thần Phong không có gì, anh đừng hiểu lầm.”
“An Noãn, cô không thể cùng đàn ông lôi lôi kéo kéo, còn nói không gì.”
“Thật sự không phải như anh nghĩ.”
Hứa Vĩ Thần khoát tay áo: “Không cần giải thích với tôi, tôi cũng không là gì của cô, tôi chỉ thấy bất bình thay Rừng già nên mới lên tiếng.”
An Noãn biết có giải thích thế nào cũng vô dụng, một ngày nào đó sự thật cũng sẽ được phơi bày.
--
Tối hôm sau, tài xế của Thẩm Diệc Minh tới đón An Noãn, An Noãn lên xe mới biết Thẩm Diệc Minh cũng ở trên xe.
Gặp mặt, An Noãn cực kỳ nhỏ giọng gọi ‘Cữu’.
Thẩm Diệc Minh cười cười, nắm chặt hai tay cô.
Cảnh vệ viên ngồi bên cạnh tài xế quay đầu, cười nói với An Noãn: “An tiểu thư, thủ trưởng mới từ nước ngoài trở về gấp, nhà cũng chưa về, đã đến gặp cô. Theo tôi thấy, cô vẫn tặng thủ trưởng một tấm hình, để khi thủ trưởng ở bên ngoài ngắm ảnh cô cho đỡ nhớ.”
An Noãn xấu hổ cúi đầu, loại cảm giác được người sủng thật tốt. Bọn họ đến một quán cơm lịch sự tao nhã, từ bên ngoài nhìn vào không giống khách sạn, không có tên, không có dấu hiệu. Đại sảnh cũng là trống trơn đãng đãng, thiết kế theo từng phòng.
Ông bà chủ đã sớm nhận được thông báo, hai người nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Thấy Thẩm Diệc Minh nắm tay một cô gái, hai người đều sợ run, lập tức cung kính nói: “Thủ trưởng, phòng của ông đã chuẩn bị tốt. Lưu thị trưởng cũng đã tới, đang ở khác phòng chờ ông.”
Thẩm Diệc Minh vẫn mỉm cười hiền lành, nắm tay An Noãn lên lầu.
Đến phòng, bên trong trang hoàng rất thanh lịch, Thẩm Diệc Minh kêu cô ngồi, thủ trưởng đại nhân tự mình rót cho cô ly trà.
An Noãn thụ sủng nhược kinh, thản nhiên hỏi: “Cữu hẹn Lưu thị trưởng?”
“Ừ, nghe nói lần trước ông ta để con đợi một giờ, hôm nay ta để ông ta chờ cả đêm thế nào?”
Thẩm Diệc Minh như đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại có vài phần là thật sự.
An Noãn bĩu môi, cúi đầu gọi: “Cữu.”
Ông xoa xoa đầu cô nói: “Tốt lắm, nói đùa thôi, ta muốn ngồi nói chuyện với con một lát rồi sẽ gặp ông ta.”
Thẩm Diệc Minh kêu mọi người ở bên ngoài chờ, ông cùng An Noãn hai người ngồi ở bên trong uống trà.
“Trong khoảng thời gian này ngoại trừ Lưu thị trưởng khi dễ con, còn có ai nữa không?”
An Noãn cười cười nói: “Không có, thật ra Lưu thị trưởng cũng không khi dễ con, là Thần Phong khoa trương.”
Thẩm Diệc Minh thối cô một ngụm: “Nha đầu kia, ở bên ngoài bị khi dễ cũng không biết gọi điện thoại cho ta, ta nói rồi không bao giờ để con chịu ủy khuất nào nữa, lời này là nói đùa sao? Có phải muốn ta kêu người mỗi ngày đi theo con?”
An Noãn mím môi: “Cữu, đừng kêu người đi theo con, về sau có chuyện gì con nhất định sẽ gọi điện thoại cho cữu.”
Thẩm Diệc Minh lúc này mới vừa lòng cười cười.
“Gần đây lão gia tử có tìm con không?”
An Noãn lắc đầu: “Có gọi điện thoại mấy lần.”
“Nghe nói gần đây sức khỏe ông không tốt lắm, tuổi lớn, trên người một đống bệnh cũ, lão gia tử có một chút bệnh tiểu đường, có cao huyết áp, một ngày uống rất nhiều loại thuốc. Mỗi khi trời mưa, tay chân đều đau nhức. Gần đây hình như huyết áp có điểm cao, bác sĩ không cho ông ra khỏi cửa.”
An Noãn nghe cúi đầu.
“Sức khỏe đã kém, ông còn muốn đến Giang thành thăm mẹ con, làm người trong nhà lo lắng không yên. Không ai dám khuyên ông, ai khuyên cũng bị ông phát hỏa, trong nhà cũng chỉ có Thần Phong không sợ ông, ngẫu nhiên cũng sẽ đối nghịch với ông.”
Ý của Thẩm Diệc Minh, An Noãn rất rõ ràng.
“Nha đầu, ta nói nói với con những việc này đúng là có tư tâm (lòng riêng), nếu có thời gian, ngày nào đó nên về thăm ông. Có thể là bị ảnh hưởng bởi Mạc gia lão gia tử, gia gia của Huy tử bị ung thư thời kỳ cuối, con có biết lão gia tử nhà chúng ta luôn nghĩ có một ngày ông cũng sẽ bệnh nặng như thế. Ngẫm lại cũng đáng thương, muốn khi mình còn sống được vài năm, đi thăm con gái, cho dù chỉ đến trước mộ con mình thắp nén hương. Nhưng Giang thành quá xa, sức khỏe lão gia tử lại không tốt, sắp lo chết mọi người.”
An Noãn hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Cữu, con có thời gian sẽ đi thăm ông.”
Thẩm Diệc Minh vừa nghe lập tức nở nụ cười, sủng nịch xoa xoa đầu cô: “Ta biết con đứa nhỏ hiểu chuyện, ta luôn chờ con nói những lời này.”
Cho tới bây giờ, An Noãn cũng chưa nghĩ, có một ngày cô còn có người nhà, hơn nữa đối người nhà mà nói, cô rất quan trọng. Thẩm Diệc Minh lại cùng An Noãn hàn huyên một hồi lâu, bọn họ mới chuyển đến một cái phòng khác.
Thị trưởng đại nhân chính trực đang ngồi, thấy Thẩm Diệc Minh, ông vội vàng đứng lên, cúi đầu khom lưng bộ dáng hiện tại cùng ngày đó thật khác xa nhau.
“Thủ trưởng, ngài, ngài xin mời ngồi.” Ngay cả nói chuyện cũng phun ra nuốt vào.
Thẩm Diệc Minh an bài An Noãn ngồi xuống trước, còn mìn ngồi bên cạnh cô, bàn tay to luôn gắt gao nắm chặt tay An Noãn.
Lưu thị trưởng nhìn thấy giật mình, lại cảm thấy vị tiểu thư này nhìn rất quen mắt, nhưng cũng không dám hỏi, thậm chí không dám nhìn lần thứ hai.
“Lưu thị trưởng, hôm nay mời ông đến ăn cơm, kỳ thật không có chuyện gì quan trọng, cũng không phải chuyện công, chỉ muốn giới thiệu cho ông một người.”
“Thủ trưởng, ngài, xin ngài phân phó.”
Thẩm Diệc Minh chỉ chỉ An Noãn: “Đây là cháu gái bên ngoại của tôi An Noãn, lưu lạc bên ngoài ba mươi năm, gần đây Thẩm gia mới tìm được, lão gia tử rất yêu thương, cũng là bảo bối của mấy người cậu chúng ta. Nghe nói mấy bữa trước, An Noãn cùng Lưu thị trưởng cùng nhau ăn cơm, hy vọng sau này Lưu thị trưởng chiếu cố nhiều hơn.”
Lưu thị trưởng lúc này mới nhớ cô là thiết kế sư của JM, mới mấy ngày hôm trước cùng nhau ăn cơm.
Ông sợ tới mức hai chân đang run rẩy, ấp a ấp úng nói: “Thủ trưởng, xin ngài yên tâm, An tiểu thư là thiết kế sư nổi tiếng của JM, tôi cũng đã xem qua tác phẩm của cô ấy, gần đây thị chính phủ đúng lúc có cái hạng mục lớn, đang chuẩn bị hợp tác với An tiểu thư.”
Thẩm Diệc Minh thản nhiên nói: “Kỳ thật cái gì hạng mục hay không hạng mục, tôi vẫn không tán thành con bé đi làm, người trong nhà càng hy vọng Noãn Noãn ở nhà bồi lão gia tử nhiều hơn, bất quá nha đầu kia quật cường, thật mạnh mẽ, ta làm cậu cũng không có biện pháp, chỉ có thể ủng hộ. Mấy ngày nay tâm tình của Noãn Noãn không tốt lắm, trong lòng ta thật khó chịu, mới tìm được trở về một đứa cháu gái, không thể làm để Noãn Noãn ở Bắc Kinh bị người ta khi dễ.”
Chân của Lưu thị trưởng hoàn toàn mềm nhũn, không ngừng run run.
“Thủ...... Thủ trưởng, ngài...... Ngài yên tâm, ở Bắc Kinh, không ai dám khi dễ An tiểu thư.”
Thẩm Diệc Minh cười nói: “Có những lời này của Lưu thị trưởng, ta an tâm rồi.”
Trong bữa ăn, Thẩm Diệc Minh không ngừng gắp thức ăn cho An Noãn, rót nước. Lưu thị trưởng nhìn thấy tâm lại run rẩy. Trước nay, ông làm việc đều rất cẩn thận, lại bất tri bất giác đắc tội với vị tiểu công chúa này. Chỉ đổ thừa Thẩm gia giấu rất kỹ, còn có nha đầu kia cũng không nói. Nếu biết cô là cháu gái của thủ trưởng, cho dù cho ông mười lá gan, ông cũng không dám đem hạng mục thiết kế giao cho cháu gái của mình.
Ăn cơm xong, Thẩm Diệc Minh đưa An Noãn về khách sạn. Ở trên xe, Thẩm Diệc Minh lại bắt đầu oán giận: “Cũng không phải không có nhà, không chịu ở nhà mình lại muốn ở khách sạn.”
An Noãn cười cười nói: “Cữu, con muốn xin cữu một chuyện.”
“Nha đầu ngốc, có chuyện gì nói thẳng.”
An Noãn cắn cắn môi, gằn từng tiếng nói: “Chuyện con là cháu của cữu, nếu có thể đừng cho người khác biết được không?”
Thẩm Diệc Minh nhíu mày hỏi: “Con đang trách chuyện hôm nay ta làm?”
An Noãn lắc đầu: “Con biết cữu đang bảo vệ con, con cảm thấy được người yêu thương rất hạnh phúc, nhưng người thân là người thân, sự nghiệp là sự nghiệp, con không muốn nhập làm một. Xin cữu tin tưởng con, trên sự nghiệp con có thể làm rất tốt.”
Đứa nhỏ này, vẫn quá ngây thơ rồi.
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, gắt gao nắm tay cô nói: “Tốt, về sau cữu không nhúng tay vào chuyện công việc của con, nhưng ta cũng không thể để con bị ủy khuất.”
Đến khách sạn, Thẩm Diệc Minh không tha bế ôm cô.
“Nha đầu, ngày nào đó con có thời gian nói với cữu, cữu mang con về nhà.”
--
Nằm ở trên giường, An Noãn suy nghĩ, ý nghĩa khi trở về Thẩm gia, thân phận địa vị có thay đổi lớn, cũng nói không có ai dám đem chi phiếu một trăm vạn ném vào mặt cô, ghét bỏ cô là tiểu dân chúng. Nghĩ đến việc cha của Mạc Trọng Huy làm, An Noãn tự giễu giơ giơ khóe môi.
An Noãn mất ngủ một đêm, ngày hôm sau thức dậy trễ, bị Hứa Vĩ Thần gọi điện thoại đánh thức .
Ở bên kia đầu điện thoại vô cùng kích động nói với cô: “An Noãn, tôi vừa mới đến thị chính phủ họp, hạng mục đồ thư quán đã định ra bước đầu, giao cho công ty JM của chúng ta. Không biết sao lại thế này, thái độ của thị trưởng đại nhân đối với tôi thay đổi một trăm tám mươi độ, miễn bàn có bao nhiêu khách khí.”
An Noãn mơ mơ màng màng nói: “Đó là không phải có nghĩa thời gian tới sẽ rất bận rộn.”
Hứa Vĩ Thần tại kia đầu cười gian: “Thật là có chuyện như vậy, bất quá tôi sẽ phái thêm nhiều người đến cho cô, tôi cũng sẽ tự mình giúp đỡ, yên tâm đi, tôi cũng không dám để phu nhân chủ tịch tương lai quá mệt mõi.”
“Hứa Vĩ Thần, anh đừng nịnh bợ, thật đáng ghét.”
Hứa Vĩ Thần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêm túc hỏi: “An Noãn, tôi nghĩ chuyện này không đúng, hội đấu thầu còn chưa bắt đầu, thị trưởng đột nhiên tìm đến tôi, muốn đem hạng mục này giaocho chúng ta, thái độ phục tùng làm cho người ta nghi ngờ. Cô nói thực ra, không phải cô đi tìm Mạc Trọng Huy chứ, có phải Mạc Trọng Huy ra mặt hay không?”
“Tôi không có đi tìm anh ta.”
“An Noãn, tốt nhất là như vậy, nếu không cô chờ Rừng già đến gặp cô đi.”
Người này biến sắc so với thiên biến còn nhanh hơn, phẫn nộ cắt đứt điện thoại.
Vài ngày sau, Hứa Vĩ Thần cũng không quan tâm đến cô. Cho đến cuối cùng hạng mục này nắm trong tay, người trong công ty náo loạn muốn chúc mừng.
Hứa Vĩ Thần thần thần bí bí tiêu sái đến trước mặt cô hỏi: “Cô thật sự không đi tìm Mạc Trọng Huy?”
An Noãn phát hỏa: “Anh ta là gì của tôi, tại sao tôi phải đi tìm anh ta?”
“Được, được rồi, không có là tốt rồi, đi, đêm nay đi ăn mừng, ngày mai bắt đầu, cô sẽ bận rộn.”
An Noãn lên xe Hứa Vĩ Thần về khách sạn, trên đường, anh thuận miệng hỏi: “Gần đây cô có liên lạc với Rừng già không?”
An Noãn cảm thấy buồn cười, tức giận nói: “Hứa Vĩ Thần, anh đang hỏi vấn đề gì? Tôi và Lâm Dịch Xuyên đang yêu đương.”
“Vậy là tốt rồi, nghe nói Rừng già gặp phiền toái nho nhỏ.”
An Noãn sợ run một chút: “Cái gì phiền toái?”
Hứa Vĩ Thần vừa nói, An Noãn phát giác hình như có gì không đúng, mỗi ngày Lâm Dịch Xuyên đều gọi điện thoại cho cô, nhưng gần đây anh hình như bận rộn gì đó, mỗi lần tán gẫu vài câu, liền vội vàng cúp máy. Cảm xúc của anh giống như không ổn định, An Noãn còn tưởng rằng do cô quá nhạy cảm.
“Mẹ của Sớm, vũ nữ kia, lại xuất hiện.”
An Noãn ngực ‘Đột’ nhảy lên.
“Rừng già không nói với cô, có thể là không muốn cô hiểu lầm, người phụ nữ kia cũng thật đủ hạ lưu, mấy năm nay đã tiêu xài hết tiền mà Rừng già cho, hiện tại lại muốn trở về gặp con. Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi là gì tới, 'nhân tới tiện tắc vô địch' đúng không.”
Sau đó, Hứa Vĩ Thần thấy tâm tình An Noãn không tốt liền khuyên nhủ cô: “Cô nương, cô yên tâm, người phụ nữ kia trở về cùng lắm cũng chỉ muốn tiền, không lẽ còn muốn đem Sớm mang đi, Rừng già không lấy mạng của cô ta là không thể.”
An Noãn tức giận nhất là, trong điện thoại Lâm Dịch Xuyên cái gì cũng không nói với cô.
“Hứa Vĩ Thần, anh có thể nói cho tôi biết, năm ấy chuyện Lâm Dịch Xuyên bị kê đơn ra sao không?”
“Chuyện rất dài, Rừng già là con trai một của lão Đổng sự trưởng, năng lực mạnh mẽ, ở trong giới kiến trúc rất nổi tiếng, không chỉ có như thế, anh ta rất có năng lực quản lý năng lực. Ban giám đốc rục rịch tìm người đả kích anh ta, tìm một vũ nữ quyến rũ anh ta, nhưng Rừng già không để mình bị đẩy vào vòng, bọn họ lại nghĩ biện pháp hạ dược Rừng già, bởi vậy mới ra cái loại chuyện này. Cô vũ nữ kia có lẻ cũng để ý đến Rừng già, sau khi mang thai Sớm, liền trồn đi, ngay cả mấy lão trong ban giám đốc tìm cô ta khắp nơi cũng không thấy. Mọi chuyện về sau, cô cũng đã biết. Rừng già làm việc quyết đoán quyết tuyệt, mấy lão kia liền đánh chủ ý lên người Sớm, nhưng vô dụng, chuyện nhỏ đó không đủ để đánh bại Rừng già.”
An Noãn đặt cánh tay lên cửa kính xe, trong đầu hiện ra cảnh tượng năm đó.
Lâm Dịch Xuyên nhẫn tâm đem đứa nhỏ ôm đi, người phụ nữ kia khóc đến tê tâm liệt phế. Sau này cô yêu Lâm Dịch Xuyên, có thể nói đối với cô ta Sớm rất quan trọng. Có lẽ chỉ có người từng làm mẹ, mới có thể hiểu được cảm giác bị đoạt mất con có bao nhiêu đau đớn.
“Noãn, tôi hối hận đã đem việc này nói với cô, Rừng già rất có thể sẽ giết chết tôi? Ai, là tại tôi nhiều chuyện, tôi nghĩ Rừng già đã nói chuyện này với cô.”
--
Đến quán bar Shine, bọn họ chọn phòng Vip lớn nhất, mấy lãnh đạo trong công ty và đoàn thiết kế sư của An Noãn đều đến đông đủ.
Ở chung lâu, An Noãn cũng rất thân thiết với họ. Mọi người bất kể cô là bạn gái của BOSS, một đám đều đến mời rượu cô. Vừa bắt đầu, Hứa Vĩ Thần còn anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng ngay cả chính mình cũng không ổn. Say ngã trên sô pha, bất tỉnh nhân sự.
Khương Lâm cũng giúp An Noãn cản không ít rượu, cuối cùng cũng quang vinh ngã xuống.
“Còn có vị nam sĩ nào muốn anh hùng cứu mỹ nhân?”
Những người đàn ông còn lại đều rụt đầu.
An Noãn không có biện pháp, chỉ có thể tự mình uống. Kỳ quái là, uống thế nào cũng không say.
Mọi người thấy cô trực tiếp cầm bình rượu uống, một đám đều sợ hãi, vội vàng lên tiếng: “An tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là đùa giỡn, cô ý tứ một chút, uống một ly là đủ rồi, không cần uống như vậy.”
An Noãn đưa tay gạt ngang: “Các người đều đừng chống đỡ, nếu muốn uống, nên uống cho cao hứng. Dựa vào thực lực của JM, lấy được hạng mục này, hôm nay tôi rất vui vẻ, không say không về.”
“Sao lại giống mượn rượu giải sầu?”
“Không phải là cãi nhau với BOSS chứ?”
Mọi người đều bàn tán. An Noãn cái gì cũng không nghe, giờ này khắc này, cô muốn hoàn toàn say một lần. Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho cô mấy lần, trong phòng rất ồn, An Noãn không nghe thấy.
Sau đó, có một người nhìn thấy di động của cô rung nên đưa cho An Noãn.
Uống nhiều như vậy rượu, cô còn có thể nhìn ra là Lâm Dịch Xuyên gọi, nhìn màn hình lóe ra chữ ‘Rừng già’, An Noãn thật muốn kéo người trong điện thoại ra đây, hành hung một chút.
Tiếng chuông ngừng, ngừng rất nhanh lại vang lên, Lâm Dịch Xuyên khó được kiên nhẫn như vậy.
An Noãn mơ mơ màng màng ấn nút nghe. Kia đầu tiếng rống giận truyền đến: “Vì cái gì không nghe điện thoại của anh?”
An Noãn say khướt nói: “Vì sao phải nghe điện thoại của anh?”
Lâm Dịch Xuyên mắng: “Em, người phụ nữ điên này, không phải là em uống rượu chứ? Kêu Hứa Vĩ Thần nghe điện thoại!”
“Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần là ai? Nơi này rất ồn, em ra ngoài nói chuyện với anh.”
An Noãn cầm di động thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Phía sau có người đi theo, cô rống lên một câu: “Không ai được đi theo tôi, chờ tôi trở lại tiếp tục uống.”
Đến bên ngoài, bên tai rốt cục im lặng. Giọng Lâm Dịch Xuyên càng rõ ràng.
“An Noãn, em uống bao nhiêu rượu?”
“Không nhiều lắm, mấy chai đi.”
Lâm Dịch Xuyên bị chọc tức không nhẹ: “Em nhanh chóng về phòng tìm người đưa em về khách sạn cho anh.”
“Lâm Dịch Xuyên, Rừng già, em đột nhiên cảm thấy em là một người xấu, em đoạt gì đó của người khác.”
“An Noãn.”
Bất luận Lâm Dịch Xuyên ở bên kia đầu rống to kêu to ra sao, An Noãn cũng không chịu khống chế.
“Rừng già, em không cần anh, anh trở lại với vũ nữ kia đi, cô ta là mẹ của Sớm, em không phải.”
Lâm Dịch Xuyên thở dốc vì kinh ngạc, anh thực sự loại xúc động, lập tức bay đến Trung Quốc, giết chết Hứa Vĩ Thần. Anh quả thật cũng làm như vậy, kêu tài xế đưa Sớm đến nhà cha mẹ, liền lái xe đến sân bay.
“An Noãn, hiện tại em đừng nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng kêu người đưa em về khách sạn, anh lập tức tới đó.”
“Anh đừng đến, Rừng già anh đừng đến, em không cần anh.”
An Noãn nói xong trực tiếp gác điện thoại, trong tay còn cầm bình rượu, cô ngửa đầu đổ rượu vào miệng.
Trương Húc ra cửa đón một người, thấy An Noãn ngồi xổm ở góc tường, tóc tai hỗn độn, mặt rất đỏ, còn đang uống rượu, thực rõ ràng đã uống rất nhiều.
Anh vội vàng chạy tới phòng tìm Mạc Trọng Huy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...