An Noãn nằm trên sô pha, đắp một cái chăn thật dày ngang bụng, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh. Không chỉ có như thế, cơm chiều cũng chưa ăn, cơm trưa cũng ăn rất ít, có thể dùng bốn chữ để hình dung hoàn cảnh hiện tại của cô là đói khổ lạnh lẽo.
Đúng lúc này, Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho cô, An Noãn nhịn không được làm nũng với anh: “Rừng già, em vừa đói vừa lạnh, sắp chết rồi.”
“Em làm sao vậy?” Kia đầu khẩn trương: “Hứa Vĩ Thần đâu? Anh ta không chăm sóc cho em sao?”
“Anh ta đi xã giao, chỉ có một mình em ở khách sạn, chưa ăn, bụng còn rất đau.”
Lâm Dịch Xuyên trầm giọng ra lệnh: “Mau gọi điện thoại kêu khách sạn đưa đồ ăn lên, anh gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, kêu anh ta đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đi bệnh viện, chỉ là dì cả của em tới.”
Kia đầu hơi giật mình, giọng bình tĩnh hơn: “Gọi điện thoại kêu thức ăn trước, no bụng rồi nói.”
“Được rồi.” An Noãn nằm ở sô pha, vô lực trả lời.
“An Noãn, em có thể đừng làm anh lo lắng được không, nếu em không thể tự chăm sóc cho bản thân mình thì trở về đi, trở về bên cạnh anh, để anh chăm sóc em.”
An Noãn bĩu môi, đột nhiên chuông cửa vang lên, cô vội vàng nói với đầu bên kia: “Hứa Vĩ Thần đã về, để em coi anh ấy có mang thức ăn về cho em không, không nói với anh nữa.”
Treo điện thoại, An Noãn nặng ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa lại là Mạc Trọng Huy. An Noãn theo bản năng muốn đóng cửa, Mạc Trọng Huy lại vươn tay vào trong.
“Anh không sợ tôi đóng cửa trúng tay anh sao?” An Noãn rống giận.
Mạc Trọng Huy đẩy cửa đi vào phòng. Trong tay anh mang theo hộp thức ăn còn nóng, còn mang cho cô thêm một cái túi chườm nóng. An Noãn có chút hoài nghi, khi nào thì anh học được cẩn thận như vậy.
Cô nhịn không được trêu chọc: “Bạn gái anh thật giống một đứa bé, anh chăm sóc cô ta đến nổi kinh nghiệm nhiều như vậy sao.”
Mạc Trọng Huy trắng mắt liếc cô, đi vào phòng bếp lấy chén, đổ thức ăn ra, bới cho An Noãn một chén cơm.
“Ăn cơm đi, anh đi lấy cho em ly nước.”
An Noãn bưng chén, nhìn đồ ăn nóng hổi, bỗng nhiên có loại cảm giác không thật.
Mạc Trọng Huy đi vào bếp đun nước, mang cho An Noãn một chén nước đường đỏ, trở lại phòng khách thấy An Noãn còn chưa ăn. Anh theo bản năng nhíu mày hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”
“Mạc Trọng Huy, không cần như vậy được không, anh làm tôi rất khó xử. Bốn năm, tôi thật vất vả để hàn gắn vết thương, tìm được một người đàn ông mà cả đời mình muốn, anh nhất định phải làm cho tôi không thoải mái sao?”
Mạc Trọng Huy bưng chén nước đường đỏ nóng, lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.
An Noãn đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt anh, trịnh trọng nói: “Mạc Trọng Huy, trước đây chúng ta đã dây dưa nhiều năm, đó là khoảng thời gian tuổi thanh xuân quý giá nhất, chúng ta đã làm tổn thương bao nhiêu người, còn có thể tính được sao? Cha tôi, hai đứa nhỏ vô tội, ba cái sinh mạng, chúng ta ích kỷ hại chết ba người. Nếu chúng ta vẫn còn tiếp tục nữa, còn có thể tổn thương càng nhiều người. Trên thế giới này, người tôi không muốn thương tổn nhất chính là Lâm Dịch Xuyên và Sớm, tôi chỉ muốn cùng cha con bọn họ sống vui vẻ bên nhau. Bọn họ cho tôi một gia đình đầy đủ, cho tôi rất nhiều ấm áp, Mạc Trọng Huy, tôi nghĩ tôi thật sự đã yêu Lâm Dịch Xuyên.”
Chén thủy tinh trong suốt trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vô cùng thanh thúy. Mạc Trọng Huy cứ như vậy cau mày nhìn cô, ánh mắt thực bị thương.
“Mạc Trọng Huy, đừng làm tổn thương bản thân mình nữa, tôi đã không đáng để anh làm như vậy. Hãy đối xử tốt với người bên cạnh, Lý Hân Như, con gái của một phú hào Hong Kong, bất luận thân phận địa vị, đều xứng đôi với anh, khó nhất có thể nói đáng quý nhất là, cô ta rất đơn thuần, đối xử tốt với cô ta, yêu cô ta đi, cô ta là người đáng để anh quý trọng.”
--
Hứa Vĩ Thần nửa đêm mới về, An Noãn đã ngủ một giấc, nghe bên ngoài có tiếng động, cô chạy ra xem, Hứa Vĩ Thần say bất tỉnh nhân sự, được tài xế đưa về.
“An tiểu thư, Hứa tổng bị mời rất nhiều rượu, lúc trở về ói cả trên xe.”
An Noãn nhíu mày thật chặt, kêu tài xế đỡ anh về phòng, lại làm phiền tài xế giúp anh thay áo ngủ.
“An tiểu thư, cô biết không, mấy quan chức chính chính phủ nhỏ kia thật quá đáng, nhiều người nhiều như vậy khi dễ một mình Hứa tổng. An tiểu thư, phiền cô chăm sóc anh ta, tôi đi về trước.”
Sau khi tài xế ra về, An Noãn vội vàng đi lấy ly nước cho Hứa Vĩ Thần uống.
Hứa Vĩ Thần uống hai hớp say khướt nói: “Tôi không uống, quá khó uống, rượu, tôi muốn uống rượu.”
An Noãn rõ ràng không hề quan tâm anh, giúp anh lau mặt, đắp chăn để anh ngủ một giấc. Cũng may sau đó, anh không có ói, ngủ rất yên tĩnh.
An Noãn sáng sớm nấu cho anh chén cháo, kết quả người này ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Tỉnh lại đầu rất đau, anh vẫn lấy tay ấn lên trán.
“Thế nào? Có phải rất khó chịu?”
“Cô nói đi? Sáu người uống với một mình tôi, thiếu chút nữa bị bọn họ chuốt say đến chết.”
An Noãn có chút đau lòng: “Không phải anh nói bọn họ không thể giúp cái gì sao? Sao còn liều mạng uống.”
“Xác thực không thể giúp cái gì, nhưng cũng đã mời, người ta mời rượu cô có thể không uống sao?”
“Vì sao thị trưởng vì không tới?”
Hứa Vĩ Thần nhún vai: “Mặt mũi người ta lớn, tôi muốn mời cũng không được. Thực không hiểu người Trung Quốc các người, rõ ràng đã đồng ý, tất cả đều được an bài tốt, một chiếc điện thoại nói có việc không thể tới, còn có thể làm được gì.”
“Hứa Vĩ Thần, quên đi.”
“Dù sao đi nữa chúng ta cũng đã trả giá nhiều như vậy, đã chuẩn bị đầy đủ, không thể bị đơn vị liên quan phá hỏng. An Noãn, bằng bất cứ giá nào tôi cũng muốn lấy cái hạng mục này tới tay, để cô có cơ hội chứng tỏ chính mình.”
“Nhưng......”
“Không nhưng nhị gì hết, cô không tin tôi?”
An Noãn bĩu môi: “Tôi không phải không tin anh, mà là không tin những người có quyền thế này. Hứa Vĩ Thần, anh đã làm cho tôi rất nhiều việc, tôi đều biết, hơn nữa cũng rất biết ơn anh. Nói thật, hạng mục này có làm hay không tôi cũng không sao cả, anh cũng vậy đừng quá xem trọng.”
Hứa Vĩ Thần xoa xoa tóc cô: “Đi nấu cho tôi chén cháo, dạ dày không thoải mái, không muốn ăn cơm.”
“Đã nấu xong, vẫn còn nóng.”
--
Lần này, Lý Hân Như đến Bắc Kinh, chỉ có một ngày, ngày hôm sau liền bay về Hong Kong. Mọi người trong Mạc gia thấy cô dường như là giận dỗi bỏ về. Bọn họ hỏi cô, cô không nói gì.
Mạc Trọng Huy trở về thăm lão gia tử, Mạc Bình Sơn tìm cơ hội hỏi anh: “Con đã làm gì quá đáng để Hân Như tức giận?”
Mạc Trọng Huy bình tĩnh trả lời: “Không có.”
“Còn nói không có, con không trêu chọc Hân Như tức giận, sao có thể đến một ngày rồi về. Hân Như đã là vị hôn thê của con, con nên đối xử tốt với con bé, nếu không Lý gia sẽ nghĩ như thế nào?”
Mạc Trọng Huy hừ lạnh: “Nếu cha để ý Lý gia nghĩ như thế nào, thì cha tự đi dỗ cô ấy.”
Mạc Bình Sơn nổi giận, bàn tay đập mạnh lên bàn trà: “Con nói gì? Đây là thái độ gì? Hân Như là vị hôn thê của con, chuyện hôn sự này là do con chính miệng đáp ứng. Không lẽ bây giờ hối hận, đừng quên lão gia tử vẫn còn đang chờ đợi.”
“Đính hôn mà thôi, nếu con không muốn kết hôn, không có bất luận kẻ nào có thể ép buộc con.”
“Con!” Mạc Bình Sơn bị tức không nhẹ.
Đường Tĩnh Vi vội vàng ở một bên khuyên giải: “Tốt lắm tốt lắm, cha con hai người thật đúng là, mỗi lần gặp nhau liền cãi nhau, người một nhà làm gì có nhiều mâu thuẫn như vậy. Huy nhi, đừng trách mẹ không giúp con, con cũng quá đáng, Hân Như từ Hong Kong bay qua thăm con, con không thể dành chút thời gian ở bên con bé sao? Không phải con còn quên người phụ nữ ở Giang thành chứ?”
Mạc Trọng Huy theo bản năng nhíu mày, cái gì cũng không nói, lập tức bỏ đi.
Mạc Bình Sơn lại chú ý đến những câu này, lạnh lùng hỏi Đường Tĩnh Vi: “Người phụ nữ ở Giang thành? Chuyện là thế nào?”
Đường Tĩnh Vi thối ông một ngụm: “Ông một chút cũng không quan tâm con, Huy nhi ở Giang thành thích một cô gái, sau đó chia tay, con chúng ta đối với chuyện tình cảm là chú tâm nhất, mấy năm nay Huy nhi vẫn không đồng ý xem mắt, có lẻ không quên được cái cô gái kia.”
“Nói như vậy nó không thích Hân Như cũng là bởi vì cô gái kia?”
“Có lẻ vậy, con chúng ta rất yêu cô gái kia, cũng không biết vì sao chia tay.”
Vẻ mặt Đường Tĩnh Vi tiếc hận.
Mạc Bình Sơn lại hừ lạnh, ý vị thâm trường châm chọc nói: “Một tiểu dân chúng, không lẽ muốn bước chân vào Mạc gia, chia tay cũng là chuyện phải làm.”
Sau đó, Mạc Bình Sơn tìm người điều tra, tra ra đoạn tình cảm cùa An Noãn và Mạc Trọng Huy, tra ra An Noãn từng ngồi tù, còn tra ra hiện tại An Noãn đang ở Bắc Kinh. Mặc dù bây giờ An Noãn là chủ nhiệm thiết kế sư của JM, nhưng ở trong mắt Mạc Bình Sơn, bất quá cũng chỉ là một tiểu dân chúng, làm sao so sánh được với Lý Hân Như sinh ra trong hào môn.
Thì ra con mình lạnh nhạt với Lý Hân Như là vì cái cô gái kia đã trở lại.
--
An Noãn như thế nào cũng không nghĩ tới cha của Mạc Trọng Huy lại tìm cô, An Noãn bị dọa đến không rõ.
Ngồi trên xe quân dụng của Mạc Bình Sơn, An Noãn không dám nhìn thẳng mắt ông, thủy chung vẫn cúi đầu.
“An tiểu thư, tôi mạo muội tới tìm cô, hy vọng cô không tức giận.”
An Noãn dùng sức lắc đầu.
“Tôi nghe nói cô và con tôi quen biết nhau?”
An Noãn dừng một chút cúi đầu nói: “Đó là chuyện trước kia, hiện tại đã không còn quan hệ.”
“Phải không? An tiểu thư có thể nghĩ như vậy tôi thật cao hứng. Bất quá tôi nghe nói cô từng đi dạo phố với con dâu tôi, không biết cô có nói gì trước mặt con bé không? Tiểu cô nương thực mất hứng trở về Hong Kong.”
An Noãn kích động ngẩng đầu: “Tôi không có nói gì với cô ta.”
“Chuyện đã qua, truy cứu nữa cũng vô dụng, hôm nay tới tìm cô, chỉ vì một chuyện. An tiểu thư cô ra cái giá đi, rời khỏi con tôi.”
Cỡ nào cẩu huyết kịch tính, giống trong TV hay chiếu, đáng giận là mẹ chồng ác lại biến biến thành cha chồng ác.
Trong lòng An Noãn cười lạnh, bình tĩnh nói với ông: “Tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi cũng không có dây dưa với con ông, tôi đã có bạn trai, hơn nữa đã đính hôn.”
An Noãn rất hối hận hôm nay lúc ra cửa không đeo nhẫn kim cương.
“Mặc kệ thế nào, cô cứ ra cái giá, coi như là bồi thường cho cô, dù sao cô và con tôi cũng ở bên nhau một thời gian.”
“Thật có lỗi, cảm tình không phải có thể dùng tiền tài cân nhắc, tôi và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, chúng ta là thật lòng yêu nhau, ông không cần dùng tiền vũ nhục tôi.”
Mạc Bình Sơn cười lạnh hai tiếng: “Bất luận đứa con gái nào ở bên cạnh con tôi cũng nói không phải vì tiền của nó, tôi cũng không tin tưởng. Có lẻ khẩu vị của An tiểu thư lớn hơn nữa, tôi chỉ muốn nói với cô, cửa Mạc gia không phải người bình thường có thể đi vào, hy vọng cô sớm ngày đã chết tâm, đừng làm chuyện để mình phải hối hận.”
An Noãn có chút tức giận, nhưng ngại ông là trưởng bối, cô cũng không nói gì.
Mạc Bình Sơn liền đưa chi phiếu một trăm vạn, An Noãn thật muốn cười to, cha của Mạc Trọng Huy dùng một trăm vạn để mua chân tình của bọn họ khi đó, cô thật muốn nhìn xem, biểu tình Mạc Trọng Huy khi biết sẽ như thế nào. Cô đột nhiên đồng tình với Mạc Trọng Huy, từ nhỏ lớn lên trong một gia đình như vậy, khó trách anh chưa bao giờ vui vẻ, khó trách Hà Tư Nghiên sẽ rời đi.
“Tiền của ông, tôi không thể nhận, nhưng tôi cũng có thể cam đoan với ông, tôi cũng không muốn gả vào Mạc gia của các người, từ lâu tôi và Mạc Trọng Huy đã không còn quan hệ, xin ông yên tâm.”
Mạc Bình Sơn gầm nhẹ: “Người phụ nữ không biết tốt xấu, cô cho là cô tỏ ra thanh cao có thể thay đổi cái nhìn của tôi đối với cô?”
“Tôi không nghĩ như vậy, ông hiểu lầm. Thực xin lỗi, tôi còn có việc, không thể bồi ông.”
Trước khi An Noãn xuống xe, Mạc Bình Sơn đột nhiên lạnh lùng nói: “Cô tin hay không tôi có thể cho cô, cho công ty cô, không thể sống yên ở Bắc Kinh.”
Cô đương nhiên tin ông có bản lĩnh này.
An Noãn quay đầu lại, cười nói: “Tôi tin tưởng ông có thể, tôi cũng tin ông sẽ không làm như vậy. Ông làm cho tôi không thể sống yên ở Bắc Kinh, tôi đây cũng chỉ có thể đi ôm đùi của Mạc Trọng Huy để sống.”
“Cô uy hiếp tôi!” Mạc Bình Sơn nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi không dám uy hiếp ông, tôi chỉ hy vọng ông đừng làm cho tôi không đường để đi.”
Thế giới này rất kỳ diệu, An Noãn trở lại văn phòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Hứa Vĩ Thần từ văn phòng đi ra, gõ gõ lên bàn cô hỏi: “Vừa rồi ai tìm cô?”
“Tìm lầm người.”
Hứa Vĩ Thần bĩu môi, rõ ràng không tin.
“Đúng rồi, tối này có thời gian không, theo tôi đi ăn một bữa cơm.”
“Lại có xã giao, anh quên bệnh bao tử của anh còn chưa khỏi, cũng đừng ép buộc quá.”
Hứa Vĩ Thần nhịn không được sờ sờ tóc cô cười nói: “Tiểu cô nương còn biết quan tâm người, thật không sai, sao có thể không thương được chứ.”
“Hứa Vĩ Thần, đứng đắn một chút, rốt cuộc là xã giao với ai?”
“Là như vậy, thư ký của thị trưởng đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói lần trước thị trưởng có việc không đúng hẹn, trong lòng cảm thấy thật có lỗi, lần này thị trưởng đại nhân làm chủ, mời tôi ăn cơm, thuận tiện bàn lại chuyến đấu thầu đồ thư quán.”
“Có chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ chúng ta đều hiểu lầm ông ta? Thị trưởng đại nhân là người yêu quý nhân tài, chú ý người có thực lực?”
“Maybe.”
--
Buổi tối Hứa Vĩ Thần đưa An Noãn đến khách sạn trước, lại đụng phải lãnh đạo của Modern. Đều cùng ngành, mọi người đều biết nhau.
Cao tổng của Modern là một người đàn rất phong độ, anh ta bắt tay với Hứa Vĩ Thần, hai người giống như bạn bè lâu năm mới gặp lại.
“Vị này là?”
“Cô ấy là trợ thủ đắc lực của tôi An Noãn, chủ nhiệm thiết kế sư của công ty JM chi nhánh Bắc Kinh.”
“Thì ra cô chính là An tiểu thư, cửu ngưỡng đại danh (nghe danh đã lâu).”
An Noãn có chút nghi hoặc.
Hứa Vĩ Thần ở bên cạnh giải thích: “Cao tổng là bạn học thời đại học của tôi và Rừng già, Rừng già của cô lúc ở đại học rất nổi tiếng, mọi người đều muốn nhìn xem Rừng già thích loại phụ nữ thế nào.”
Cao tổng cũng cười nói: “Đúng vậy, mọi người đều rất tò mò về cô, bất quá Rừng già giống như sợ chúng tôi đoạt mất cô, mỗi lần tụ hội cũng không mang theo cô.”
An Noãn trêu chọc nói: “Có lẻ anh ấy không muốn đưa tôi đi.”
Lời này chọc bọn họ cười ha ha.
“Lão Hứa, tuy rằng chúng ta là bạn học cũ, nhưng chuyện này tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”
“Tôi cũng vậy.” Hứa Vĩ Thần cười cho anh ta một quyền: “Thương trường như chiến trường, cũng không có anh em, bạn bè.”
Thị trưởng đại nhân vẫn không có tới, mấy người bọn họ ngồi trò chuyện. Có vẻ hợp ý, nên trò chuyện thời gian cũng qua nhanh. An Noãn thích nhất nghe hai người tán gẫu trước kia chuyện, nhất là nói về chuyện trước kia của Lâm Dịch Xuyên.
“Cô đừng nhìn Rừng già luôn lạnh lùng, bề ngoài đẹp trai nhưng thật ra không phải, cô không biết, trước kia khi lên đại học, thường xuyên không tắm rửa, mọi người đều ghét bỏ anh ta.”
An Noãn xấu hổ, này quả thực đây không phải là Lâm Dịch Xuyên mà cô biết. Không lẽ ở trước mặt cô Lâm Dịch Xuyên luôn phải sạch sẽ dù là nhỏ nhất, đều là ngụy trang.
“Tôi nói với cô thêm một bí mật nhỏ nữa, ở đại học Rừng già yêu đương với hoa hậu giảng đường, sau đó hoa hậu giảng đường chưa cưới đã mang thai, kết quả đứa nhỏ không phải của Rừng già, cái nón xanh này phải đội.”
Da đầu An Noãn run lên.
Cuối cùng, Hứa Vĩ Thần chịu không nổi thối nói: “Cao Chính, cậu tin không cậu nói thêm chuyện gì nữa, Rừng già sẽ cho cậu không có đường lui.”
Hứa Vĩ Thần lại quay sang An Noãn: “Nha đầu, cô đừng tin lời cậu ta, tên này hỏng mất rồi, cậu ta với Rừng già của cô từng có mâu thuẫn, tên này trước kia thích hoa hậu giảng đường, nhưng hoa hậu giảng đường kia lại mê luyến Rừng già nhà cô, bất quá Rừng già cũng không phải là trông mặt mà bắt hình dong nhân, bằng không hiện tại cũng sẽ không đến với cô.”
An Noãn nhướng mắt, lười quan tâm anh.
Đợi ước chừng một giờ, thị trưởng đại nhân mới khoan thai đến, phía sau còn mang theo hai người.
Giọng điệu lại rất có chừng mực: “Các vị thực thật có lỗi, vừa rồi có việc gấp nên chậm trễ, như thế này tôi tự phạt ba ly. Giới thiệu hai người với các vị, vị này là Lục tổng của công ty kiến trúc Kinh Hạ, vị này là Kinh Hạ thiết kế sư Lưu tiểu thư, cô ấy cũng là cháu của tôi, hy vọng các vị chiếu cố nhiều hơn.”
An Noãn, Hứa Vĩ Thần, Cao Chính đều giật mình.
Trong lúc ăn, ý của thị trưởng đại nhân đã thực rõ ràng, để hai công ty thiết kế của bọn họ biết khó mà lui. Ông ta cũng sợ thực lực cách xa, đến lúc đó hàng động trong bóng tối lại rõ ràng. An Noãn tức giận đến không thở nổi, tình hình này thật đúng là làm cho người ta áp lực.
“Thật có lỗi, tôi muốn đi toilet.”
An Noãn muốn ra ngoài hít thở không khí. Thật ra hạng mục này cô cũng không để ý, nhưng cô không muốn Hứa Vĩ Thần khổ sở.
Ở toilet thật lâu, lúc đi ra, ngoài ý muốn thấy Thẩm Thần Phong, mỗ công tử đang ở bên ngoài toilet nữ tán tỉnh mỹ nữ.
Thấy An Noãn, anh xấu hổ vội vàng đuổi cô gái kia đi, làm hại mỹ nữ liên tục trừng mắt với An Noãn.
“Em gái, sao em lại ở đây? Lại có xã giao?”
An Noãn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cánh tay Thẩm Thần Phong rất quen thuộc khoát lên vai cô: “Anh nói này em gái, chỉ cần em trở lại Thẩm gia làm thiên kim đại tiểu thư của em, không cần lưu lạc ở bên ngoài uống rượu xã giao, lão gia tử mà nhìn thấy em như bậy giờ, lại khổ sở. Khi nào thì em có thể về thăm ông, ông nhớ em nghĩ đến muốn điên rồi.”
An Noãn bĩu môi, cái gì cũng không nói.
“Sao lại mất hứng như vậy, ai khi dễ em? Anh báo thù cho em.”
An Noãn vô tình nói: “Không có gì, chính là hạng mục đồ thư quán công cộng của chính phủ, rõ ràng có người đi cửa sau, làm cho người ta tức giận. Hứa Vĩ Thần cố gắng rất nhiều, muốn lấy thực lực lấy để giành hạng mục này, nhưng một công ty cùng cạnh tranh với công ty của chúng tôi, lão tổng là cháu rể của thị trưởng, thiết kế sư là cháu gái của thị trưởng, chúng tôi hoàn toàn không thể đấu lại. Thật đúng là quá đáng, nếu như vậy, sao không trực chỉ định, còn công khai đấu thầu làm gì.”
Thẩm Thần Phong vừa nghe xong liền chỉ chỉ đầu cô, cười nói: “Em thật là đầu heo, người ta là cháu gái của thị trưởng, em lại là cháu gái của thủ trưởng. Người ta có thể lợi dụng quan hệ, em không thể nghĩ biện pháp. Chỉ cần em gọi điện thoại cho Nhị bá, hoặc là trực tiếp gọi cho lão gia tử, còn có người dám đi trên đầu em sao? Không muốn sống nữa!”
An Noãn mím môi, cho tới bây giờ cô không nghĩ đem chuyện công việc và chuyện của Thẩm gia đan xen nhau.
“Thẩm Thần Phong, việc này anh đừng quản.”
“Chuyện này anh quản định rồi, mọi người khi dễ đến trên đầu Thẩm gia, anh có thể mặc kệ sao. Đến lúc đó lão gia tử biết, còn không làm thịt anh sao. An Noãn em tự quyết định, là anh gọi điện thoại cho Nhị bá, hay là em gọi điện thoại cho nhị cữu?”
“Nhị bá của anh và nhị cữu của em không phải cùng một người sao?”
Thẩm Thần Phong gõ lên trán một cái, trực tiếp bấm một dãy số.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...