Cuồng Yêu Chính Là Bệnh Phải Trị


Edit: Diệp
Beta: Phong Nguyệt
- ------------------------------------------------
Đầu Cố Cảnh Dương choáng váng, dạ dày cũng khó chịu, trong miệng phồng lên không phun ra, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiêu nghiêm túc, giữ miệng của ông thật chặt, có lẽ là cảm thấy ba ba khó xử, học theo bộ phim vừa mới xem, nắm chặt một cái nắm tay nhỏ khác, cổ vũ động viên nói:
"Ba ba!"
"Nuốt xuống đi."
"Cố gắng một chút, nuốt xuống đi."
Lư Nguyệt Tình nhận ra ông chồng đang khó chịu, thật sự không thể nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Tiêu Tiêu, buông ra..."
Lời vừa mới nói một nửa, mắt bà thấy ông chồng đáng thương kia của mình làm một hành động nuốt rõ ràng, cái má phình phình cũng xẹp xuống, khôi phục lại dáng vẻ đẹp trai thường ngày.
Lư Nguyệt Tình: "..."
Dì Vương: "......"
Tài xế: "......"
Thật xin lỗi, nhưng mà......
Oẹ......
Lúc này đã không còn ai buồn thưởng thức, mọi người ở đây không hẹn mà cùng che miệng nôn khan.
Tiêu Tiêu buông tay ra, sờ đầu cha giống như đại nhân nhỏ, sau khi sờ xong vẻ mặt ghét bỏ, cọ cọ ở trên quần áo ông, vươn một bàn tay nhỏ duỗi ra một ngón tay cái với cha:
"Ai hay bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Cho ba ba một like!"
Người lớn: "..."
Hình ảnh xuất hiện.
Oẹ......
Không biết bởi vì được khen ngợi, hay sợ bị giày vò, sau đó Cố Cảnh Dương thành thật không làm loạn nữa.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, tài xế chào tạm biệt rời đi, dì Vương vội vã vào phòng bếp nấu canh giải rượu, Lư Nguyệt Tình cũng chạy đi chuẩn bị chậu và khăn ướt, để phòng Cố Cảnh Dương nôn tiếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tiêu Tiêu bày tỏ lời thề son sắt có thể chăm sóc ba ba, cùng với Sâm Sâm không tập trung vì bị cơn buồn ngủ giày vò.
Hai đứa bé ngồi dựa vào nhau, nhàm chán đung đưa chân chờ đợi.
"Đinh" một tiếng, âm thanh tin nhắn WeChat vang lên.
Tiêu Tiêu quay đầu, nhìn thấy màn hình di động rớt ở cạnh sô pha của Cố Cảnh Dương sáng lên.
Cô bé đi qua cầm lên đưa đến trước mặt cha Cố: "Ba ba, ba có WeChat."

Người trên sô pha còn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, không trả lời.
Tiêu Tiêu bĩu môi thu tay lại, đang muốn trả lại chỗ cũ thì phát hiện điện thoại đã tự động nhận diện gương mặt, mở khóa.

Tay cô bé không cẩn thận đụng phải màn hình, vừa vặn click mở tin nhắn WeChat kia.
【 Tiết Lam Nhã 】: Cảnh Dương, về đến nhà chưa?
Tiêu Tiêu do dự một giây, vẫn quyết định thông báo cho người trong cuộc.
"Ba ba, một cái người tên là điên nha (*) hỏi ba về đến nhà chưa?"
(*) Xuē lán yǎ = Tiết Lam Nhã.
fēng yá = điên nha.
Từ Lam [岚] trong [薛岚雅 - Tiết Lam Nhã] khá giống với từ Điên [疯 ] trong điên nha [疯牙] nên có thể nữ chính nhìn nhầm hoặc cô nàng ý cố tình nói thế.
Bính âm của Nhã [yǎ] đọc cũng giông giống Nha [yá] nữa.
Cố Cảnh Dương liên tục bị quấy rầy, cuối cùng cũng có phản ứng, đại não hỗn loạn của ông không có cách nào suy nghĩ, nhíu mày lớn tiếng nói: "Nói với người ta ba về rồi."
"Vâng ạ." Tiêu Tiêu cầm điện thoại trở lại ngồi trên sô pha, một bên trả lời tin nhắn, một bên dạy em trai nhận biết app trên điện thoại.
Cô bé chần chừ, tốc độ hơi chậm, dường như đối phương không đợi được nữa, lại gửi tới một tin nữa.
【 Tiết Lam Nhã 】: Em ở nước ngoài thời gian dài, đã lâu không uống nhiều như vậy, đầu đau quá nha ~
Còn thêm một cái emoji con thỏ dễ thương té xỉu.
Loại phương thức nói chuyện cao siêu đã sen (*) lại lục (**) này, vượt qua phạm vi hiểu biết Tiêu Tiêu đang có.
(*) Sen trong bạch liên hoa.
(**) Lục trong trà xanh, greentea b*tch
Có điều cô là một đứa trẻ có tư duy rất tốt, liên tưởng đến cảnh nữ chính làm nũng với bạn trai cũ cặn bã trên TV lúc nãy, lập tức click mở bàn phím nhỏ, cạch cạch cạch bắt đầu đánh chữ.
【 uống nhiều nước ấm 】
Cảm thấy như vậy không đủ nhiệt tình, Tiêu Tiêu lại xóa xóa sửa sửa, nhìn thêm một lần thấy vừa lòng mới click gửi đi.
Sau khi gửi xong lại bàn bạc với em trai vô cùng dân chủ: "Em trai, em cảm thấy chị trả lời như vậy có được không."
Cố Danh Sâm cái hiểu cái không cắn ngón tay, mềm mại nói: "Đau đầu, bị bệnh, mời bác sĩ."
"Có lý." Tiêu Tiêu giơ một ngón tay cái với em trai, lại thao tác với di động một lúc rồi để lại cạnh ba ba.

Trong căn phòng khách sạn 5 sao nào đó ở Bắc Kinh.
Tiết Lam Nhã dưỡng da xong, đi từ toilet ra cầm lấy điện thoại.
Cô ta vừa mới trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, tổn thất nặng nề, sau khi về nước tạm thời không tìm thấy căn nhà thích hợp, vì không còn cách nào, chỉ có thể ở lại khách sạn.
Nhìn thấy giao diện WeChat hiện "1" tin nhắn mới, cô ta kinh ngạc nhướng mày, ngay sau đó khóe môi cong lên, click mở.

【 Cảnh Dương 】: Uống nhiều nước sôi một trăm độ.

【 mỉm cười 】
Thấy rõ đoạn tin nhắn này, Tiết Lam Nhã cầm điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cái này mẹ nó rốt cuộc là trào phúng, hay là kiểu quan tâm của thẳng nam?
Cô ta nghẹn một hơi, cân nhắc nên trả lời sao cho tao nhã nhưng không mất sự quyến rũ, âm thanh nhắc nhở lại vang lên.
Tiết Lam Nhã không kiên nhẫn ấn mở, phía trên là một lời mời kết bạn.
【 Bác sĩ Hồ từ bệnh viện tâm thần An Tường, Bắc Kinh 】: Chào ngài, bệnh đau đầu trên phương diện tinh thần là triệu chứng tương đối điển hình, nếu tiện, chúng ta có thể nói chuyện.

(Tiêu Tiêu quá đỉnh, nghìn like *-*)
Tiết Lam Nhã: "......"
Có lẽ là tôi giả liên, nhưng Cố Cảnh Dương đúng là cmn quá chó!

Cố Cảnh Dương hoàn toàn không biết trong lúc ông ngủ, một đoá hoa đào nát không rõ tên tuổi suýt chút nữa bị tức chết.
Lúc này ông ta còn đang nằm ngay đơ trên sô pha, Lư Nguyệt Tình và dì Vương đứng cạnh ông, bàn bạc xem làm sao để mang người đàn ông trưởng thành thân cao 187, người nặng 78 kg này lên trên lầu.
Đang trong khi do dự, Tiêu Tiêu giơ tay nhỏ lên xung phong nhận việc: "Để con, con có thể nè."
"......" Hai người lớn dùng một loại ánh mắt "Người anh em, ăn to nói lớn quá nhỉ" nhìn cô.
Tiêu Tiêu bị nghi ngờ mất hứng chu cái miệng nhỏ lên, không nói hai lời, đi tới cầm lấy cổ chân của ba ba, trực tiếp kéo một đường chạy thẳng lên tầng.
Chờ đến khi hai lớn một nhỏ dưới tầng kịp phản ứng, đầu Cố tổng đã thành công tiếp xúc thân mật với hơn hai mươi cái bậc thang, hoàn toàn cảm nhận được nghĩa đen của cụm từ "Ngủ đến mức choáng váng" này.
Lư Nguyệt Tình & dì Vương: "......"
Rất tốt, vấn đề hậu quả xuất hiện.
Sao giờ này bác sĩ vẫn còn chưa đến?
Đợi sau khi bác sĩ tư nhân vội vội vàng vàng bị gọi tới kiểm tra cho Cố Cảnh Dương, đã rất muộn, Sâm Sâm đã được dì Vương dụ dỗ lên giường ngủ.
Lư Nguyệt Tình lau qua người cho ông chồng, xuống nhà uống nước.
Khi lên tầng liếc qua cửa phòng Tiêu Tiêu, nghĩ đến chuyện không vui giữa hai người, bà nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Lúc đang ngây người, cánh cửa két một tiếng mở ra, bóng dáng nho nhỏ mặc áo ngủ màu trắng ngà từ bên trong đi ra.
Ánh mắt hai mẹ con đối diện nhau, đều hơi ngạc nhiên.
Lư Nguyệt Tình đi đến, nửa ngồi xổm người xuống nhẹ giọng hỏi: "Đã khuya rồi, sao Tiêu Tiêu còn chưa ngủ?"
Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nâng mi, khuôn mặt trẻ con nhỏ mập mập phính phính, ánh mắt lại hết sức nghiêm túc: "Con có lời muốn nói với mẹ."

"......" Lư Nguyệt Tình: "Được."
Hai người đi vào phòng Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu lười biếng cả người vùi vào chiếc sô pha mềm mại, duỗi một cánh tay nhỏ ra hiệu cho mẹ cũng ngồi đi.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, Tiêu Tiêu mở lời nói trước: "Về chuyện xảy ra ban ngày, con cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện thẳng thắn một chút."
Cô mặc áo ngủ con cừu non, tóc mái mềm mại phủ ở trên trán, có vẻ nhuyễn manh đáng yêu, nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc, sự tương phản đáng yêu như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
Lư Nguyệt Tình lại không cười nổi, bởi vì hiện tại ánh mắt của con gái giống y hệt với buổi sáng, cảm giác như ngồi ở trước mặt mình không phải đứa bé 5 tuổi, mà là một người lớn còn lý trí hơn cả bà.
Bà suy nghĩ thật lâu, thở dài một hơi, ngẩng đầu đối diện với Tiêu Tiêu: "Mẹ biết con trách mẹ không truy cứu trách nhiệm với những đứa trẻ đó, nhưng mẹ có nguyên nhân của mẹ, con còn nhỏ, quan hệ giữa người lớn phức tạp, bây giờ con còn chưa thể hiểu được."
"Ví dụ như?" Tiêu Tiêu không hề tức giận vì bà dùng cách nói "Cao cao tại thượng" mà người lớn hay dùng này, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Mẹ nghĩ hơi sai rồi, không phải con trách mẹ vì mẹ không truy cứu bọn họ, con là đang hỏi mẹ, mẹ dựa vào cái gì thay em trai không truy cứu bọn họ."
"Người bị tổn thương là em trai, người bảo vệ em ấy chính là dì Vương, người vạch trần lời nói dối của đầu dưa hấu, báo thù cho em trai chính là con."
"Mà mẹ, mấy lần bị người ta khiêu khích sỉ nhục, bị động phản kích, cuối cùng của người phúc ta (*) ra vẻ rộng lượng.

Ở trong toàn bộ chuyện này, tác dụng duy nhất của mẹ chính là mang những người này đến, để em trai bị bắt nạt và sỉ nhục."
(*) Của người phúc ta: Ban phát hay sử dụng tiền bạc, đồ vật của người khác để lấy ơn cho mình.

Câu gần nghĩa: Lấy xôi làng đãi ăn mày.
"......!Không" Bờ môi Lư Nguyệt Tình run rẩy, muốn phản bác, lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
"Con biết suy nghĩ của mẹ.

Bác sĩ nói em trai có chuyển biến tốt đẹp, có thể thích hợp tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi, cho nên mẹ mới mời những người này tới đây.

Nhưng thời điểm mẹ mời bọn họ cũng không nghĩ bọn họ là người nào, còn tình huống của em trai như thế nào sao?"
"Ba người kia rõ ràng là thấy mẹ mềm yếu dễ bắt nạt, một bên coi mẹ là đồ đần, một bên lại tâng bốc nịnh nọt, nói mấy điều khiến người ta ghê tởm, muốn lấy lòng nhà họ Cố."
"Cay nghiệt, hư vinh, bắt nạt kẻ yếu.

Mẹ à, nếu mẹ thật sự dành sự quan tâm trên người chúng con một chút, cũng sẽ không mời dạng người như mấy đứa trẻ này tới chơi với em trai."
Con ngươi Lư Nguyệt Tình co rụt lại, nhìn thẳng cô con gái, đôi mắt màu hổ phách nhạt của cô gái nhỏ giống như là tấm gương trong suốt, phản chiếu làm người ta không có chỗ nào che giấu.
Mẹ Cố mở miệng vài lần, muốn thét chói tai, muốn phản bác, âm thanh lại như bị sức mạnh vô hình nào đó lấy mất, căn bản không phát ra được âm thanh nào.
Tiêu Tiêu nhìn mẹ như vậy, trong lòng hơi thất vọng.
Cô không thực sự là con người, không có cái gọi là huyết mạch tình thân của con người.
Ở trong mắt Tiêu Tiêu, ông ngoại, bà ngoại đối xử tốt với cô, cho nên cô thích ông bà ngoại, cũng muốn đối xử tốt với ông ngoại bà ngoại.
Yêu ai yêu cả đường đi, Tiêu Tiêu cũng bằng lòng vì ông bà ngoại, cố gắng hết sức lực mình bảo vệ người thân bọn họ quý trọng.
Cho nên cô sẽ bảo vệ mẹ khi bị người bên ngoài châm chọc, sẽ chăm sóc em trai bị bệnh.
Nhưng mẹ và em trai lại không giống nhau, em trai là đứa bé nhỏ bé đáng yêu hiểu chuyện, còn chưa thể tự mình chống đỡ mưa gió.
Lư Nguyệt Tình đã là người trưởng thành, bà ấy có suy nghĩ của mình và có khả năng đối diện với thế giới này, có quyền tự chủ rất lớn, đồng thời phải chịu trách nhiệm tương đương với những gì mình làm ra.
Nhưng bà ấy không làm được.

Tiêu Tiêu nhảy từ trên sô pha xuống, đến gần nhìn mẹ: "Hôm nay cuối cùng con không nói gì, không phải bởi vì mẹ ngăn cản mà là bởi vì con không muốn bệnh tình em trai vừa có chuyển biến tốt đẹp lại tiếp tục nặng thêm, nhưng chỉ được một lần."
"Mẹ và cha đối với con chỉ là cách gọi không có ý nghĩa, nếu hai người cảm thấy không có tinh thần trách nhiệm, con nghĩ, đồng nghĩa với việc con cũng không cần thiết phải tôn trọng."
Lư Nguyệt Tình bắt lấy tay con gái, yếu ớt giải thích: "Con còn nhỏ, con không hiểu.

Mấy nhà kia đều có quan hệ làm ăn qua lại với nhà họ Cố, cho nên..."
"Cho nên không cần phải vì một chút việc nhỏ như vậy mà mang đến tổn thất cho sự nghiệp của ba ba đúng không?"
"Mẹ." Giọng nói của Tiêu Tiêu bình tĩnh: "Mẹ cho rằng con còn nhỏ thì cái gì cũng đều không hiểu sao?"
Có lẽ Tiêu Tiêu không thể hoàn toàn hiểu được quy luật trong thế giới của người lớn, nhưng làm linh khí trôi nổi ở trong trời đất, không có người nào hiểu quy luật cá lớn nuốt cá bé của thiên nhiên hơn cô bé cả.
Nhà họ Cố là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, xử lý những người đó giống như đá rác rưởi dưới chân.
Mà mẹ cô, thậm chí sợ hãi sẽ đem đến cho ba ba một cái phiền phức mà nhấc chân là có thể giải quyết.
"Rốt cuộc mẹ cảm thấy bản thân mình quá thấp kém, hay cảm thấy chúng con quá thấp kém."
"......" Cả người Lư Nguyệt Tình giống như bị sét đánh trúng, sững sờ ở nơi đó, không biết qua bao lâu, ngồi thụp xuống ghế sô pha, ôm mặt, giọng nói khàn khàn:
"Xin lỗi con, là mẹ sai rồi."
Âm thanh nghẹn ngào kìm nén vang lên trong đêm tối yên tĩnh, tiếng gõ cửa vang lên, dì Vương bị tiếng ồn đánh thức cẩn thận mở cửa, ngạc nhiên nhìn Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nhếch cái miệng nhỏ đi đến cạnh dì, giương khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng lên, cô bé dùng đôi mắt nhỏ liếc về phía mẹ, ra hiệu dì Vương đi hỏi thăm bà ấy.
Dì Vương sờ sờ đầu cô bé, đi qua đó an ủi chủ nhân nhà họ Cố, Tiêu Tiêu ra cửa, hết sức quan tâm, đóng cửa lại.
Bước chân nhỏ bé nặng nề của cô bé đi xuống tầng dưới, mặt mũi đều tràn ngập biểu cảm "Tui khổ quá mà."
Vừa đi thêm vài bước, trên lầu không có chút tiếng động nào, bước chân cô dừng lại, một giây sau, trực tiếp nhảy xuống từ khoảng cách ba bậc thang.
Ha ha.
Tui giả vờ đấy ~
Hi hi mẹ cứ tiếp tục khóc lâu thêm một chút đi nha.
Những cây kem bị dì Vương nhẫn tâm giấu đi, Tiêu Tiêu tới đây! ~(≥▽≤)/~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu cân nhắc tìm kiếm nhiều bác sĩ, đầu tiên.
Bạn vẫn còn đang phiền não vì chứng nhức đầu, hay cáu gắt sao? Vẫn còn buồn bực vì hay ngất xỉu và kiệt sức sao?
Bệnh viện tâm thần nào tốt, An Tường Bắc Kinh đang đợi bạn.
Hôm nay, bạn cho tôi một cơ hội, ngày mai, tôi trả lại bạn một kỳ tích.
Tình hình cụ thể và chi tiết xin hãy liên hệ bên dưới, hoặc để lại số WeChat của bạn ở khung chat, chúng tôi sẽ cử bác sĩ chuyên nghiệp liên lạc với bạn.
Tiêu Tiêu: Lưu lại số WeChat của dì điên nha.
Đừng hỏi tôi là ai, xin gọi tôi là Khăn.

Quàng.

Đỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui