Cuồng vọng

Ân Chi Dao cảm thấy thật kỳ lạ. Kể từ cái đêm làm đổ hộp cơm cách nhiệt của cô, bị cô mắng, Kiều Chính Dương rất ít khi đến làm phiền cô.
 
Ngay cả những trận cãi vã cũng ít hơn rất nhiều, nhìn thấy cô cũng không phản ứng, vội vàng bỏ đi, giống như sợ cô vậy.
 
Thằng quỷ này đột nhiên yên tĩnh, Ân Chi Dao có chút không quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự này, mỗi ngày Ân Chi Dao đều mệt mỏi rã rời, cũng không có thời gian và sức lực để hỏi Kiều Chính Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
Buổi chiều trời rất nắng, huấn luyện viên sẽ cho học viên núp dưới bóng cây để nghỉ ngơi. Ân Chi Dao ngồi trên thảm cỏ xanh dưới tán cây, Dụ Bạch đưa cho cô một lon soda ướp lạnh.
 
Ân Chi Dao cực kỳ tự giác mở nắp cho cô ấy, Dụ Bạch cười ngọt ngào: "Cảm ơn."
 
Ân Chi Dao nhìn lon Coca mà cô đã giải quyết được một nửa trong tay, lại nhìn bộ dạng mềm yếu nhấp từng ngụm nhỏ, tò mò hỏi: "Ngay cả nắp chai mà cậu cũng không thể mở được, sức lực yếu như vậy tại sao lại nâng tạ được nhiều lần như vậy?"
 
Khóe miệng Dụ Bạch nhếch miệng cười, có thể hỏi loại câu hỏi này, xem ra cô đúng là thẳng nữ.
 
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, trong tòa nhà dạy học, một vài nam sinh bước ra vây quanh Trình Vọng đi đến, trên tay cầm quả bóng rổ, đi về phía sân bóng rổ xa xa.
 
Anh mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng sạch sẽ, không kéo khóa lên, để lộ chiếc áo bóng rổ màu đỏ hình lá phong bên trong, khiến làn da của anh trông càng thêm trắng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứng dưới nắng, cả người như phát sáng.
 
Tất nhiên không chỉ có Ân Chi Dao nhìn thấy anh, tất cả các cô gái xung quanh đều nhìn thấy anh, trầm giọng bàn luận:
 
"Trình Vọng là hotboy, là nam sinh đẹp trai nhất trường cũng không ai phản đối."
 
"Anh ấy quả thực chính là mẫu bạn trai lý tưởng của tớ."
 
"Cũng là của tớ."
 
"Còn có tớ nữa."
 
"+1."
 
....
 
Dụ Bạch quay đầu lại hỏi Ân Chi Dao: "Trình Vọng có phải là mẫu bạn trai lý tưởng của cậu không?"
 
Nhịp tim của Ân Chi Dao đột ngột tăng lên không thể giải thích được, thốt lên: "Làm sao có thể!"
 

"Vậy tớ lấy một ví dụ, giả sử anh ấy là mẫu người lý tưởng của cậu, mà cậu lại nâng tạ trước mặt anh ấy, cậu nghĩ là anh ấy sẽ xem cậu như một cô gái hay một người anh em." Dụ Bạch dẫn dắt từng bước nói: "Cậu xem, xung quanh có rất nhiều nữ sinh đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, cậu cảm thấy cậu dựa vào cái gì để có thể nổi bật."
 
Ân Chi Dao nhìn các bạn nữ xung quanh, ánh mắt đều dõi theo bóng dáng của Trình Vọng, trôi dạt về hướng sân bóng rổ, nhìn bóng dáng đầy sức sống của anh.
 
"Sức lực lớn không tính là ưu thế sao?"
 
Dụ Bạch: "Cậu cảm thấy thế nào?"
 
Ân Chi Dao cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy lời của Dụ Bạch có lý, nghiêm túc nói: "Vậy trở về tớ sẽ luyện tập đấu vật."
 
Dụ Bạch: ....
 
Cậu muốn làm gì!
 
Lúc này, Hứa Nhược Đồng cầm theo một chiếc cốc giữ nhiệt đi tới, ngồi dưới gốc cây cùng mọi người.
 
Khi các bạn nữ nhìn thấy cô ta đi đến, giống như bọn họ nhìn thấy “chính cung”, nhanh chóng ngậm miệng lại, không còn thảo luận về Trình Vọng nữa.
 
Có một bạn gái biết Hứa Nhược Đồng, không khỏi tò mò hỏi cô ta: "Nhược Đồng, tớ nghe nói cậu biết Trình Vọng?"
 
Hứa Nhược Đồng cười hào phóng, nói: "Đúng vậy, chúng tớ quen biết nhau. Ông nội của anh ấy và ông nội của tớ là chiến hữu, quan hệ rất tốt. Chúng tớ từ nhỏ cũng là thanh mai trúc mã."
 
Bốn chữ "thanh mai trúc mã" vừa nói ra, không cần hỏi quá nhiều, ngay lập tức các bạn nữ đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
 
Xem ra tin đồn là thật. Hứa Nhược Đồng và Trình Vọng...
 
Đúng là một đôi.
 
Các nữ sinh đều tỏ ra hâm mộ Hứa Nhược Đồng, nhưng cũng xen lẫn chút ghen tị.
 
Dù sao cũng là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, trong lòng những người khác đều có một ngọn lửa nhỏ, có chút buồn bã và thua kém.
 
Ân Chi Dao cúi đầu ngắt mạnh cây cỏ, trong lòng thoáng hiện lên một tia sầu muộn.
 
Đúng vậy, anh là mẫu người lý tưởng của rất nhiều cô gái.
 
Nhưng con người này vẫn luôn bám chặt vào trái tim của Ân Chi Dao, trở thành bí mật quý giá nhất của cô.
 
....
 
Sau khi khóa huấn luyện quân sự xong, các cô gái mặc bộ đồng phục rằn ri rộng thùng thình tốp năm tốp ba đi ra khỏi sân thể thao.
 

Ân Chi Dao muốn đến căn tin để mua khoai tây cay, tặng lại cho Dụ Bạch lúc nãy mời cô uống coca. Hai người mặc bộ đồng phục rằn ri đi về phía căn tin đối diện sân bóng rổ.
 
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, các cô gái không khỏi dừng lại bước chân, nhìn về phía sân bóng rổ, nhìn thiếu niên cao lớn đẹp trai đang chơi bóng rổ trên sân.
 
Ân Chi Dao phát hiện Hứa Nhược Đồng đang đi trước mặt cũng dừng lại.
 
Trên sân, các chàng trai mặc sức đổ mồ hôi, có lúc phát ra những tiếng gầm rú tục tằng, sự va chạm thân thể cũng mang theo cảm giác mạnh mẽ, trên sân tản ra hoocmon thanh xuân của giống đực.
 
Trong số những nam sinh có vóc người cao lớn, Trình Vọng chắc chắn là người chói sáng nhất. Chí ít Ân Chi Dao liếc nhìn một cái liền nhận ra anh.
 
Anh dẫn bóng đến rỗ, miệng hơi cong, đôi môi hiện lên nụ cười tự nhiên tạo cho người đối diện một cảm giác thân thiện khiến người ta không hề phòng bị.
 
Nhưng mà tất cả chỉ là hành động giả, động tác của anh vô cùng công kích, mấy nam sinh khác ngăn cản nhưng đều không thể phòng bị được anh.
 
Anh nhẹ nhàng nhảy lấy đà, ghi một bàn thắng. Cả sân sôi sục, vang lên trong tiếng hò reo, hòa lẫn tiếng hò hét phấn khích của các nam sinh và  nữ sinh.
 
Cô gái bên cạnh Ân Chi Dao điên cuồng hét lên, giống như em gái nhỏ nhìn thấy thần tượng vậy, vui mừng hớn hở, kích động hoan hô, hô to đàn anh thật đẹp trai, đàn anh hãy giết chết em đi các loại.
 
Tư thế Trình Vọng ghi bàn không khiến cho Ân Chi Dao phản ứng nhiều, nhưng anh vén áo lên lau mặt, khối cơ bụng thoáng hiện ra khiến tim cô đập rộn ràng.
 
Trong lúc nghỉ ngơi, Hứa Nhược Đồng thoải mái đi về phía Trình Vọng.
 
Quần chúng ăn dưa trao đổi ánh mắt, đều nhìn cô ta đi đến:
 
"Có kịch xem!"
 
"Nghe đồn là thật."
 
"Mẫu người lý tưởng của mấy người... đã có chủ rồi."
 
"Giải tán đi mấy cô gái."
 
Hứa Nhược Đồng lấy từ trong cặp ra một lon nước có ga đưa cho Trình Vọng: "Anh Trình Vọng, cho anh."
 
Trình Vọng lấy khăn lau mồ hôi, quay người lại, nhìn thấy lon nước trong tay cô ta, lịch sự cười nói: "Ồ, cảm ơn nhé."
 
Sau khi cảm ơn, anh không nhận lon soda Hứa Nhược Đồng đưa, quay đầu lại nhìn thấy Ân Chi Dao đứng ở hàng cuối cùng trong đám đông, liền ra hiệu với cô: "Nhóc quỷ, lại đây."
 
Ân Chi Dao chỉ vào mình: "Em?"

 
"Là em, lại đây."
 
Dưới ánh mắt nghi ngờ của các bạn nữ, Ân Chi Dao nhắm mắt đi về phía Trình Vọng.
 
Trình Vọng lấy từ trong túi lấy ra 20 tệ đưa cho Ân Chi Dao: "Làm chân chạy vặt cho anh trai, đi siêu thị mua một chai nước khoáng đến đây."
 
"Hả?"
 
Ân Chi Dao nhìn Hứa Nhược Đồng bên cạnh, cô ta khẽ nghiến răng, hơi lộ ra chút không cam lòng.
 
Cô nhận tiền, liếc nhìn Hứa Nhược Đồng, nhỏ giọng thương lượng: "Không phải là anh...có nước rồi sao?"
 
“Nói em đi thì nhanh đi đi, nhiều lời ghê.” Trình Vọng thân quen huých nhẹ cô một cái: “Tiền còn lại, mời em ăn đồ ăn vặt.”
 
Ân Chi Dao cầm tiền, xoay người đi về phía căng tin, vừa đi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trình Vọng đã ở trên sân tiếp tục chơi.
 
Còn Hứa Nhược Đồng vẫn đang cầm lon nước ngọt của mình, lúng túng đứng ở mép sân bóng rổ, đón nhận sự nghi ngờ và ánh mắt cười nhạo của các bạn nữ.
 
Thanh mai trúc mã, đãi ngộ cũng chỉ có như vậy mà thôi.
 
Hiện tại, xem ra...
 
Tin đồn thực sự không thể tin được.
 
Ân Chi Dao mua nước khoáng cho Trình Vọng, rồi vội vã quay lại sân bóng rổ. Các bạn học cơ bản đã về hết, bởi vì giáo viên chủ nhiệm đã nói bọn họ phải trở lại lớp học để thu xếp bài tập về nhà sau đợt huấn luyện quân sự, chỉ có Dụ Bạch vẫn đang đợi cô.
 
Ân Chi Dao đưa một chai nước khoáng cho Trình Vọng, trả lại mười bảy tệ còn dư cho anh.
 
Trình Vọng không nhận, nói: "Phần còn lại là chi phí chạy việc vặt của em. Cầm đi mua đồ ăn vặt đi."
 
"Không cần." Ân Chi Dao nhỏ giọng nói: "Em có tiền."
 
Trình Vọng cầm lấy chai nước khoáng, ngửa đầu lại uống một hớp, lau giọt nước trên khóe miệng, nói với Ân Chi Dao: "Vậy là em tự nguyện chạy việc vặt cho anh?"
 
"Anh làm trò gọi em trước mặt nhiều người như vậy, em mà từ chối thì không phải là rất không nể mặt sao?"
 
Trình Vọng nhướng mày cười rạng rỡ: "Em còn vẫn quan tâm anh."
 
Ân Chi Dao liên tục bác bỏ: "Đi trên đường thấy con chó khát nước, em cũng sẽ mua cho nó!"
 
"Quỷ nhỏ, nói chuyện như vậy đó hả?"
 
Trình Vọng không trêu chọc cô nữa, anh chỉnh sửa trang phục rằn ri cho cô, vuốt cổ áo cho bằng phẳng: "Được rồi, chờ huấn luyện quân sự xong, anh mời em và bạn của em đi uống trà sữa."
 
Ân Chi Dao nhỏ giọng hỏi: "Không phải có người đưa nước cho anh sao? Tại sao còn muốn em đi mua?"
 
Trình Vọng liếc nhìn các cô gái trên sân, cúi người dựa sát vào Ân Chi Dao, nói nhỏ vào tai cô: "Em cho rằng trên đời này thực sự có việc cho không mà không cần báo đáp lại cái gì?"

 
"Hả?"
 
"Lấy nước của bọn họ, sẽ phải làm bạn trai của bọn họ. Em nói xem anh có phải là sẽ bị thua thiệt hay không?!"
 
Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào tai cô khiến cô cảm thấy hơi nhột, dái tai liền ửng đỏ, mắt dời đến tay anh, nhìn lon soda.
 
"Nhưng mà..." Cô không cam lòng hỏi: "Đó là Hứa Nhược Đồng, không phải ai khác."
 
Trình Vọng dường như không quan tâm chút nào, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Ân Chi Dao: "Em rốt cuộc là đang muốn nói cái quái gì vậy?"
 
"Không có chuyện gì, bỏ đi! Em đi đây!"
 
Ân Chi Dao vẫy tay, quay người chạy về phía Dụ Bạch đang đứng dưới tàng cây đằng xa.
 
Dụ Bạch nhìn về phía Ân Chi Dao, hiển nhiên là có chút không thể tin được: "Không nhìn ra nha, Chi Chi, cậu thân với Trình Vọng như vậy."
 
Ân Chi Dao đỏ mặt nói: "Cũng không quen lắm, chỉ biết một chút mà thôi."
 
Sau khi chơi bóng rổ, Kiều Chính Dương chạy tới chỗ Trình Vọng, nhìn chai nước khoáng trong tay, nói: "Tại sao con nhóc đó chỉ mua cho cậu?"
 
Nói xong liền muốn đoạt lấy chai nước khoáng trong tay Trình Vọng, nhưng Trình Vọng không đưa, liếc mắt nhìn anh ta một cái, hời hợt nói: "Nếu không thì sao?"
 
"Tớ... Tớ là… Nó..." Miệng lưỡi Kiều Chính Dương khô khốc, đến chết cũng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn nói: "Theo pháp lý mà nói, tớ chính là anh kế chân chính của nó!"
 
“Bạn học Tiểu Kiều, trong lòng cậu cố ý không hiểu sao?” Trình Vọng cầm chai nước khoáng vỗ vỗ vào ngực anh ta: “Suốt ngày bắt nạt người ta, còn muốn người ta đối xử tốt với cậu sao?”
 
Nhìn thấy quan hệ giữa Trình Vọng và Ân Chi Dao tốt như vậy, đột nhiên Kiều Chính Dương cảm thấy có chút không thoải mái: "Không phải gần đây tớ không đi gây phiền phức cho nó rồi sao."
 
Trình Vọng uống cạn chai nước rồi ném vào thùng rác, thản nhiên nói: "Từ trên trời rơi xuống một cô em gái đáng yêu như vậy, không phải là để cho cậu bắt nạt."
 
Kiều Chính Dương cảm thấy tâm lý của mình có chút thay đổi, ban đầu, anh ta cực ghét Ân Chi Dao bởi vì anh ta cảm thấy cô và mẹ cô đã chiếm nhà của anh ta và bố anh ta.
 
Nhưng nhìn thấy Trình Vọng và Ân Chi Dao có quan hệ tốt như vậy, giống như làm một người anh trai tốt... Cũng không khó gì.
 
Nhưng Kiều Chính Dương là một người cứng đầu, có chết cũng mạnh miệng nói: "Đương nhiên tớ không thể đối xử quá tốt với nó. Lỡ như nó không thể cưỡng lại sức hấp dẫn vô biên của tớ, yêu tớ, vậy thì sẽ rất phiền toái."
 
Trình Vọng chế nhạo: "Cậu ngon đấy."
 
"Tuổi còn nhỏ mà đã nói chuyện yêu đương." Kiều Chính Dương ghen tị nói: "Vì vậy, cậu cũng đừng quá chiều chuộng nó. Coi chừng con quỷ nhỏ yêu cậu."
 
Trình Vọng nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Ân Chi Dao.
 
Cô đang đối diện với ánh mặt trời. Ánh mặt trời ấm áp bao bọc lấy dáng người mảnh mai với đường nét cực kỳ mềm mại của cô. Một cơn gió thoảng qua, một vài sợi tóc của cô bị gió thổi bay, trẻ trung và xinh đẹp.
 
Anh nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận