Cuồng vọng

Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Chi Dao còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị tin nhắn của Trình Vọng đánh thức.
 
Tin nhắn lời ít mà ý nhiều: "Tối nay đi xem phim, em có muốn đi không?"
 
Ân Chi Dao lập tức từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, tỉnh táo ngay lập tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đi!"
 
Sau khi gõ xong từ này, cô lại cảm thấy không ổn, xóa xóa rồi nhắn lại: "Xem phim gì vậy?"
 
Trình Vọng: "Không rõ lắm, đi thì biết."
 
Ân Chi Dao: "Vậy được."
 
Trình Vọng: "Có điều hôm nay em phải học thuộc cho xong bài văn."
 
Hả???
 
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Ân Chi Dao đột nhiên trầm xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Chi Dao: "Phải học thuộc mới được đi sao?"
 
Trình Vọng: "Ngày mai là thứ Hai. Nếu không học thuộc, em làm sao có thể nói với giáo viên tiếng Anh hả?"
 
Ân Chi Dao: "À... Đúng."
 
Trình Vọng: "Nắm chặt thời gian, buổi tối anh kiểm tra."
 
Ân Chi Dao đặt điện thoại xuống, rời giường. Vội vã rửa mặt, cầm sách giáo khoa tiếng Anh lên, ra đứng ngoài ban công, bắt đầu đọc thuộc lòng.
 
Các cô chú hàng xóm trong tiểu viện nghe thấy đều tấm tắc khen ngợi cô:
 
"Vào cấp ba đúng là có khác."
 
"Vậy mà cẩu muội rất có ý chí vươn lên."
 
"Xứng đáng được cổ vũ, tiếp tục cố gắng."
 
Trong lòng Ân Chi Dao vui vẻ rạo rực, nghiêm túc học thuộc bài văn.
 
Không chỉ riêng môn tiếng Anh, cô quyết tâm cải thiện thành tích của tất cả các môn học, thoát khỏi "nhất từ dưới lên" vinh quang kia.
 
Mất cả ngày, ngay cả giờ ăn trưa cũng không nghỉ. Đến chạng vạng, cuối cùng cô mới có thể đọc thuộc lòng bài văn.
 
Ân Chi Dao vội vàng trở về phòng như một cơn gió, từ trong tủ lấy ra một đống quần áo, cẩn thận lựa chọn. Cô chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, mặc vào, sau đó cẩn thận chải đầu, túi tóc hai chùm.
 
“Tiện ca, anh thấy em như thế  nào?” Ân Chi Dao chạy ra sân, đứng bên cạnh Tạ Uyên quay một vòng: “Đẹp không?
 
Tạ Uyên quan sát cô, khinh thường nói: "Chỉ là đi xem phim thôi. Có cần mặc quần áo như vậy không? Hơn nữa trời lạnh, đừng mặc váy."
 
"Không lạnh."
 
"Như vậy cũng không được, trở về sẽ bị cảm."
 
Trước sự kiên trì của Tạ Uyên, Ân Chi Dao chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở lại phòng, đổi quần áo, mặc quần dài và áo khoác dài tay.
 
Bảy giờ tối, Trình Vọng đạp xe đạp, dựa theo hướng dẫn cụ thể của Ân Chi Dao đi đến trước hẻm Ngô Đồng.
 
Ân Chi Dao vẫn chưa xuống, Trình Vọng gặp Tạ Uyên ở cửa.
 
"Kẻ thù" gặp nhau, cũng không đỏ mắt gì. Trình Vọng hất hàm nói với Tạ Uyên: "Chuyện xảy ra ngày hôm đó, tôi xin lỗi. Nếu như tôi sớm biết anh là anh trai của Ân Chi Dao, tôi sẽ không..."
 
Lời còn chưa nói xong, Tạ Uyên đã xoay người túm lấy cổ áo anh: "Bây giờ biết rồi, tôi đánh cậu, cậu sẽ đánh lại sao?"
 
Ánh mắt Trình Vọng nhìn xuống, nhìn thấy gân xanh nổi lên bắp tay của Tạ Uyên, vẻ mặt khá bình tĩnh, cười lạnh nói: "Ân Chi Dao nói anh là một người anh trai dịu dàng, xem ra là có chút hiểu lầm."

 
Tạ Uyên không muốn tranh cãi với Trình Vọng trước cửa nhà, chỉ là trầm giọng nói: "Cẩu muội của tôi còn nhỏ tuổi, tốt nhất là cậu không nên có ý gì với em ấy."
 
Điều này thực sự oan uổng Trình Vọng, anh tuyệt đối không có ý gì với Ân Chi Dao, nhưng giọng điệu nổi giận của Tạ Uyên quả thực xúc phạm anh.
 
Anh nở nụ cười ngả ngớn: "Cho dù tôi có chuyện gì với cô ấy, cũng không liên quan gì đến anh."
 
Tạ Uyên không chịu được bất kỳ người nào có ý vui đùa với Ân Chi Dao, đang muốn động thủ, thì nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch từ cầu thang đi xuống, anh ấy chỉ có thể cố nén giận dữ, hung hăng liếc Trình Vọng một cái.
 
Ân Chi Dao chạy đến góc cầu thang, ngay lập tức giảm tốc độ, bước ra một cách quý phái.
 
Tạ Uyên thấy cô còn mặc váy, đang định trách móc, nhưng lại Trình Vọng nói: "Sao em không mặc ít vậy, bên ngoài có gió, ngồi xe đạp sẽ lạnh hơn, đi lên mặc thêm áo khoác vào."
 
Vốn Ân Chi Dao mặc váy là để cho anh nhìn, nhưng hóa ra anh giống hệt như tiện ca, nhìn cô mặc như vậy, phản ứng đầu tiên là nói cô mặc quá mát mẻ.
 
Ân Chi Dao có chút thất vọng, lại có chút không cam lòng nhìn anh.
 
Trình Vọng đẩy cô một cái, nở nụ cười ấm áp: "Ngoan, nghe lời."
 
Ân Chi Dao căn bản không thể từ chối yêu cầu dịu dàng như vậy của anh, chậm rì rì quay về thay quần áo.
 
Chờ cô rời đi, Trình Vọng chỉnh lại cổ áo của mình, nói với Tạ Uyên: "Người bạn nhỏ không muốn nhìn thấy chúng ta đánh nhau, vì vậy hành động lúc nãy, tôi chỉ nhịn anh một lần, sẽ không có lần sau."
 
Khóe mắt Tạ Uyên run lên, trầm giọng nói: "Đưa em ấy về nhà sớm một chút."
 
Nói xong quay người đi về phía đầu ngõ.
 
Hơn mười phút sau, Ân Chi Dao mặc quần tây và áo khoác vội vàng đi xuống lầu: "Anh Trình Vọng, còn kịp không?"
 
"Kịp."
 
Trên đường đến rạp chiếu phim, Ân Chi Dao lắp ba lắp bắp đọc bài văn đã học thuộc, sau đó lo lắng hỏi: "Có thể chứ?"
 
Trình Vọng nói: "Miễn cưỡng có thể xem là được, trước khi đi ngủ lại ôn thêm một lần nữa."
 
Ân Chi Dao cười nhẹ: "Anh yêu cầu còn nghiêm khắc hơn cả giáo viên của em."
 
"Anh không khắt khe với em thì với thành tích này của em, đừng mong thi vào đại học."
 
Ân Chi Dao có chút tự ti, sợ anh cảm thấy cô không tốt, khẽ cắn môi, không yên lòng nói: "Em sẽ cố gắng. Em có thể thi đậu, em vẫn có thể thi đậu vào trường đại học của anh."
 
Trình Vọng mỉm cười: "Còn muốn thi vào trường đại học của anh?"
 
Làn gió đêm mát mẻ phả vào gò má hơi nóng, cô nắm lấy góc áo bên eo anh, không được tự nhiên nói: "Không được sao?"
 
"Chúc em thành công."
 
"Em sẽ thành công."
 
....
 
Sau khi đến rạp chiếu phim, Ân Chi Dao mới phát hiện không phải một mình Trình Vọng hẹn cô đi xem phim.
 
Trong rạp chiếu phim, một nhóm đàn anh và đàn chị đang cầm bỏng ngô và coca, đứng đợi Trình Vọng.
 
Trong số đó có vị đàn chị mặc váy kẻ sọc mà cô đã gặp trong thư viện lần trước, Ngô Băng Khiết.
 
Ân Chi Dao nhớ lại chuyện lúc trước ở trong thư viện,  Ngô Băng Khiết rủ Trình Vọng cùng nhau xem phim. Thì ra... Đây chính là cuộc hẹn đó.
 
Ân Chi Dao có chút thất vọng, nhưng sau đó nghĩ lại, anh có thể dẫn theo cô đi, vẫn tốt hơn là đến một mình.
 
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy thoải mái.
 
Ngô Băng Khiết nhìn Trình Vọng từ xa, trong mắt hiện lên tia sáng, mạnh mẽ vẫy tay chào anh.
 
Nhưng mà, nhìn thấy cái đuôi nhỏ phía sau, ánh sáng trong mắt cô ta tắt ngấm lại, không khỏi có chút thất vọng nói: "Lớp trưởng, cậu còn dẫn theo đàn em nữa à."

 
Trình Vọng xa cách nói: "Em ấy là em gái nhà hàng xóm của tớ. Cả ngày hôm nay em ấy đều ở nhà học bài cho nên mang đi chơi cho khuây khỏa đầu óc."
 
Xung quanh có rất nhiều nữ sinh cùng lớp, nhìn thấy Ân Chi Dao, ánh mắt không khỏi hâm mộ.
 
Không làm được bạn gái của anh, làm em gái cũng tốt, ngay cả đi xem phim cũng được anh dẫn đi.
 
Ngô Băng Khiết có chút bất mãn nói: "Nhưng chúng tớ không mua vé cho em ấy. Nếu bây giờ đi mua, có thể sẽ không mua được chỗ ngồi gần nhau! Đàn em có để ý khi ngồi một mình không không?"
 
Ân Chi Dao nhìn Trình Vọng, lắc đầu.
 
Đương nhiên cô là muốn xem phim cùng Trình Vọng, ngồi một mình thì sao mà được!
 
“Không sao đâu, tớ sẽ ngồi cùng với em ấy.” Trình Vọng đi đến quầy bán vé, mua lại hai vé dãy ghế sau.
 
Ngô Băng Khiết còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy Trình Vọng đã mua vé rồi, cô ta khẽ cắn môi, không kiên trì nữa.
 
Đương nhiên là mang tâm tư riêng, rủ nhiều bạn học cùng nhau đi xem phim như vậy, chính là sợ hẹn một mình Trình Vọng không được.
 
Nhưng khi mua vé, Ngô Băng Khiết đã rất chú ý, cố tình mua hai vé ghế đôi duy nhất trong góc.
 
Bằng cách này, cô ta và Trình Vọng có thể ngồi cùng nhau...
 
Không ngờ rằng Trình Vọng vậy mà lại còn mang theo "đứa con ghẻ nhỏ" này đến, phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của cô ta.
 
Bây giờ cô ta đang ngồi trong góc một mình, cách xa các bạn cùng lớp, vừa hối hận lại vừa xấu hổ.
 
Mặc dù Ân Chi Dao hơi chậm chạp trong những việc khác, nhưng đối với những chuyện liên quan đến Trình Vọng, cô lại rất tai thính mắt tinh, trông gà hóa cuốc.
 
Nhìn thấy Ngô Băng Khiết ngồi một mình trong góc, cô ghé sát vào tai Trình Vọng, nói nhỏ: "Anh à, cô gái đó thích anh."
 
Trình Vọng ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Ân Chi Dao một cái: "Nhân tiểu quỷ đại."
 
*Nhân tiểu quỷ đại: Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
 
"Thật mà."
 
Như thể sợ Trình Vọng không nhìn ra, Ân Chi Dao cố gắng thuyết phục anh: "Em có thể cảm nhận được."
 
"Cái gì em cũng biết nhỉ."
 
"Em sợ anh không biết, trúng chiêu thôi."
 
Trình Vọng cúi người, song song với cô, nói: "Hiện tại đã biết tại sao anh rủ em đi xem phim rồi chứ."
 
Ân Chi Dao nhìn chằm chằm vào đóa hoa đào bị anh trêu chọc hồi lâu, mới chợt hiểu ra: "Anh... Là anh nói em đến chắn đào hoa lại cho anh sao?"
 
Trình Vọng hơi cong khóe miệng: "Thông minh."
 
Ân Chi Dao quay người sang chỗ khác, hơi dịch ra xa, nặng nề "À” một tiếng: "Thì ra chỉ xem em là công cụ."
 
Thấy Ân Chi Dao có chút không vui, Trình Vọng đứng dậy đi ra khỏi rạp chiếu phim. Năm phút sau anh quay lại, trên tay cầm một hộp bỏng ngô thơm phức.
 
"Người công cụ, mời ăn bỏng ngô, xem như anh bồi thường cho em."
 
Ân Chi Dao ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí, muốn vươn tay cầm lấy, nhưng cảm thấy làm người không nên không có cốt khí như vậy, vì vậy chịu đựng nhẫn nhịn không ăn.
 
"Ai mà chưa từng ăn bỏng ngô chứ."
 
“Thực sự không ăn à.” Trình Vọng cầm lấy bỏng ngô quơ quơ dưới mũi cô: “Không ăn vậy anh sẽ đưa cho mấy đứa con trai trong lớp ăn."
 
“Hừ!” Ân Chi Dao túm ống tay áo anh, giật lấy hộp bỏng ngô.
 

Xem thấy anh mời cô xem phim, còn mời cô ăn bỏng ngô nên đồng ý làm người công cụ của anh một chút cũng được.
 
Ân Chi Dao nhai bỏng ngô thơm thơm giòn giòn, sau đó lại nhìn đàn chị Ngô Băng Khiết đang ngồi một mình trong góc. Cô ta cũng tình cờ quay đầu lại nhìn cô, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu.
 
Mặc dù Ân Chi Dao không thích Ngô Băng Khiết, nhưng nhìn thấy cô ta đáng thương như vậy, cũng khó tránh khỏi một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
 
Nghe Kiều Chính Dương nói, những cô gái thích Trình Vọng đều là người đáng thương.
 
Anh không đặc biệt nhằm vào hay bài xích một cô gái nào, nhưng loại cảm giác xa cách lạnh lùng, so với thái độ cứng rắn từ chối còn khiến cho người ta khó chịu, thương tâm hơn.
 
Ân Chi Dao vừa nhai bỏng ngô, vừa như có như không suy nghĩ về tâm tư thiếu nữ... Không chú tâm xem phim.
 
Trong lòng có nghi hoặc, cũng muốn hỏi anh, nhưng vừa quay đầu qua đã thấy Trình Vọng đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim, dáng vẻ rất nghiêm túc.
 
Ánh sáng màu xanh nhạt chiếu lên gương mặt anh, ánh sáng chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
 
Ân Chi Dao nuốt nước bọt, không làm phiền anh, cầm lấy bỏng ngô, tự mình ăn.
 
Khi bộ phim kết thúc, Trình Vọng chào tạm biệt các bạn khác trong lớp, dắt xe đạp cùng Ân Chi Dao đi về nhà.
 
Đã mười giờ đêm, có rất nhiều cửa hàng trên phố đóng cửa, trên đường cũng không có mấy người, gió đêm thổi qua mát lạnh trên mặt, rất thoải mái.
 
Phía trước có một đôi tình nhân đang ôm nhau dưới bóng cây, Ân Chi Dao nhìn thấy bọn họ, đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
 
Trình Vọng không có phản ứng gì, ung dung bước đi, giống như đang đi dạo chơi vậy.
 
“Trình Vọng, em có thể hỏi anh một câu được không?” Ân Chi Dao lấy hết can đảm hỏi.
 
Trình Vọng nói: "Không thể."
 
"Tại sao?"
 
“Bởi vì em không lễ phép.” Anh cao giọng: “Nên gọi là gì?
 
Ân Chi Dao ngưng trệ, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhỏ nhẹ gọi: "Anh... Trình Vọng."
 
Thật ra, cô cũng nghĩ, nếu có một ngày, có thể không gọi anh là anh Trình Vọng, mà gọi thẳng tên anh, còn được anh đáp lại, thì tốt biết mấy.
 
Dùng thân phận ngang hàng nhất, thân mật nhất... Gọi tên anh.
 
Nhưng mà ngày này có thể không bao giờ đến.
 
Thấy cô gái nhỏ im lặng, Trình Vọng hỏi: "Em muốn hỏi gì?"
 
"À, em chỉ là tò mò, muốn hỏi anh một chút, trong lớp của anh, có bao nhiêu cô gái giống như Ngô Băng Khiết?"
 
Câu hỏi này không đầu không đuôi, Trình Vọng cũng không biết phải trả lời như thế nào: "Em có thể nói cụ thể hơn không."
 
"Chính là... Có bao nhiêu cô gái giống như chị ấy phải lòng anh?"
 
Trình Vọng lười biếng nói: "Không rõ lắm, người ta thích anh, cũng sẽ không để cho anh biết."
 
"Anh không cảm nhận được sao?"
 
“Người khác như thế nào thì anh không biết.” Trình Vọng cúi đầu liếc mắt nhìn cô gái nhỏ: “Nhưng anh cảm giác được em có chút không thích hợp.”
 
Trong lòng Ân Chi Dao giật mình: "Em không có gì cả! Anh... Anh đừng có tự mình đa tình, suy nghĩ lung tung!"
 
“Đồ nhóc con, thành tích thì tệ, mà đối với chuyện yêu đương này rất có hứng thú nhỉ.” Trình Vọng xem như một người anh đủ tư cách, nghiêm túc chỉ trích: “Nếu một ngày nào đó anh bắt gặp em yêu sớm, anh sẽ không tha cho em."
 
Cô bị anh làm cho tuôn mồ hôi lạnh, nhưng cô không ngờ anh lại có suy nghĩ sai lệch như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
 
“Không cho em yêu sớm, vậy anh cũng lo mà làm gương tốt đi!” Ân Chi Dao thản nhiên đáp: “Anh cũng không được phép yêu sớm!”
 
Trình Vọng cười nói: "Anh trai đã mười tám tuổi rồi, không gọi là yêu sớm."
 
Nhìn thấy bộ dạng hợp tình hợp lý của anh, trong lòng Ân Chi Dao hoảng sợ: "Vậy cũng không được!"
 
"Tại sao không được?"
 
"Anh là học sinh cấp 3, sắp thi đại học rồi, phải lấy việc học làm trọng tâm!"
 
"Anh đã từ bỏ rất nhiều thứ mà anh yêu thích cho việc học và một vài chuyện anh không thể nói rõ được."
 
Trình Vọng ngồi lên xe đạp, nói với Ân Chi Dao: "Nếu anh thực sự gặp được cô gái mà anh thích, anh tuyệt đối sẽ không buông tay."
 
Nhìn thấy anh bình tĩnh nhưng lại dứt khoát như vậy, trái tim của Ân Chi Dao lập tức rơi vào khoảng không.

 
Có thể trở thành cô gái mà anh thích, là hạnh phúc cỡ nào.
 
Cô thậm chí đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ lúc yêu của anh, chỉ là nữ chính...không nhất định là cô.
 
Trong lòng cô bắt đầu trở nên chua xót, thậm chí còn có chút đau khổ.
 
"Lên xe, anh đưa em về."
 
Cô cần ở một mình một ngây ngốc một lát để chữa lành vết thương, vì vậy cô nói: "Không cần, em... Em sẽ tự về."
 
Nói xong, Ân Chi Dao cúi đầu, bước nhanh đi về phía trước.
 
Gió thổi qua, khóe mắt cô đỏ hoe.
 
Trình Vọng đạp xe đuổi theo, nhíu mày nói: "Quỷ nhỏ, em lại đang nháo gì nữa?"
 
"Em không có."
 
"Lên xe."
 
Cô khẽ cắn môi dưới, cố chấp lắc đầu: "Không."
 
Nhìn thấy bộ dạng dầu muối ăn không tiêu này của cô gái nhỏ, Trình Vọng có chút tức giận: "Có phải là anh quá dung túng em không? Không hiểu sao... Em lại như vậy. Sau này anh sẽ không đưa em đi chơi nữa."
 
Ân Chi Dao cúi đầu không nói gì.
 
"Lên xe đi, đừng lãng phí thời gian."
 
Cô vẫn lắc đầu, rất cố chấp.
 
“Mặc kệ.” Trình Vọng thực sự tức giận, đạp xe bỏ đi như một cơn gió: “Anh đây không quan tâm đến em nữa."
 
Ân Chi Dao thở sâu, xoa dịu nỗi buồn đang trào dâng trong lồng ngực.
 
Cô hít không khí lạnh, nghẹn ngào rơi lệ, ngồi xổm xuống, ho khan mấy tiếng.
 
Trình Vọng nghe thấy tiếng của cô, cuối cùng cũng không đành lòng, nhấn phanh, quay đầu lại nhìn cô.
 
Cô gái nhỏ ngồi xổm một mình bên vệ đường, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương như một con nai nhỏ bị thương, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn nổi lên những tơ máu.
 
Cuối cùng Trình Vọng cũng thỏa hiệp, gọi cô: "Em gái, đừng náo nữa, nhanh lên xe đi."
 
Ân Chi Dao không chịu nổi bộ dạng dịu dàng của anh, đồng thời cũng hối hận thái độ lúc nãy của mình, vì vậy chạy chậm đuổi theo, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau xe.
 
Trình Vọng xoay người lấy tay ống tay áo lau nước mắt cho cô, giọng điệu ôn hòa nói: "Sau này em ngoan một chút, đừng làm anh tức giận, biết không?"
 
"Em xin lỗi."
 
"Không cần phải nói xin lỗi."
 
"Sau này anh có dẫn em đi chơi nữa không?"
 
Trình Vọng mỉm cười, đạp xe đạp: "Còn nhìn vào biểu hiện của em."
 
Ân Chi Dao chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi anh: "Vậy... Em có thể hỏi anh một câu nữa được không?"
 
"Em có nhiều câu hỏi thật đấy."
 
"Câu cuối cùng!"
 
"Hỏi nhanh đi."
 
Cô nắm lấy eo anh, tràn đầy mong đợi hỏi: "Vậy thì anh thích cô gái có dáng vẻ như thế nào?"
 
Trình Vọng không chút do dự nói: "Anh chưa nghĩ đến."
 
"Vậy thì bây giờ anh suy nghĩ đi."
 
Trình Vọng dừng lại vài phút, thật sự nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này: "Em cũng thấy đấy, tính tình của anh không được tốt cho lắm."
 
"Hả?"
 
"Người đó, đại khái là... người có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện chịu thua."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận