Cuồng vọng

Ngày Ân Chi Dao được mẹ đưa về một căn nhà đơn sơ, bên ngoài trời mưa rất to.
 
Cho dù mưa có rửa sạch mưa bụi ngoài đường thế nào đi chăng nữa thì dường như nó cũng không thể tẩy sạch được vi khuẩn nghèo túng trong các góc phòng.
 
Ân Chi Dao thò đầu ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại.
 
Trong cơn mưa lớn, cô nhìn thấy bóng dáng Tạ Uyên đang điên cuồng chạy theo.
 
Anh đuổi theo chiếc xe hơi cả trăm mét, cho đến khi chiếc xe chạy lên cây cầu.
 
Anh đứng dưới mưa, hai tay chống trên đầu gối, há to miệng thở hổn hển. Mưa rơi xuống đôi mày cao vút của anh, tí tách tí tách chảy xuống.
 
Cho đến khi bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất ở đầu đường, Ân Chi Dao mới cảm thấy nước mưa làm mờ mắt cô.
 
Mẹ Tô Văn Nhuế nghiêm khắc trách cứ Ân Chi Dao, bảo cô đóng cửa kính xe lại: "Rất nguy hiểm, đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ!"
 
Ân Chi Dao mím miệng, buồn bực không nói gì.
 
....
 
Khi còn rất nhỏ, bố mẹ cô đã ly hôn.
 
Ân Chi Dao sống với bố. Đối với cô, thân phận người mẹ rất xa lạ, rất xa vời.
 
Lúc còn nhỏ, hàng xóm của cô thường chế nhạo cô, nói rằng mẹ cô không thích cô, không cần cô; mẹ cô kết hôn với một kẻ có tiền, không cần cô; mẹ có có cục cưng mới, không cần cô.
 
Bất luận là suy đoán nào, nó đều kết thúc bằng câu "không cần cô".
 
Ân Chi Dao đã trốn trong chăn len lén khóc.
 
Tuổi thơ dài và cô đơn của cô kết thúc trong đêm mưa bình thường, lúc đó bố cô mang về một cậu bé cả người bẩn thỉu.
 
Cậu bé mặt mũi lấm lem bùn đất, đôi mắt đen láy tựa như đôi mắt của một con sói nhỏ, ngũ quan góc cạnh lộ ra một cỗ khí chất quật cường.
 
Ân Chi Dao sợ hãi trốn sau cánh cửa.
 
Anh chính là Tạ Uyên, là con trai mà bố cô nhận nuôi, nghe nói là con trai của một tù nhân đã tự sát.
 
Lúc đầu, Ân Chi Dao rất sợ anh, thậm chí còn không dám nói chuyện với anh.
 
Mãi cho đến khi anh hung dữ lao vào con hẻm đánh mấy cậu bé hát bài đồng dao cười nhạo Ân Chi Dao không có mẹ, Ân Chi Dao mới nắm lấy bàn tay bẩn thỉu của anh lần đầu tiên và gọi anh một tiếng anh trai.
 
Hai năm sau, bố cô đột ngột qua đời. Tạ Uyên vừa vào cấp 3 đã bỏ học, mở một quán ăn dưới gầm cầu vượt để nuôi sống bản thân và Ân Chi Dao.
 
Họ sống trong một con hẻm ổ chuột nơi giá thuê nhà rẻ nhất, ở đây, dường như mỗi viên đá trong góc phòng đều đen và bẩn thỉu.
 
Tạ Uyên, người ngày nào cũng lấm lem mùi dầu và khói thịt nướng lại nuôi dạy ra một cô gái sạch sẽ lanh lợi nhất.
 
Cô luôn mặc một chiếc váy trắng không nhiễm một hạt bụi, cột một bím tóc dễ thương, lúc cười rộ lên, đôi mắt cong cong như trăng non, trong suốt.
 
Mặc dù Tạ Uyên luôn nói cô là một con cún, gọi cô là cẩu muội*, nhưng cô chính là mặt trời và mặt trăng sáng nhất treo trong lòng Tạ Uyên, chiếu sáng tương lai đen tối và âm u của anh.
 
*Cẩu muội: Em gái chó má
 
Cho đến một ngày, mẹ của Ân Chi Dao là Tô Văn Nhuế xuất hiện, đưa cô rời khỏi anh.
 
....
 
Sau khi ly hôn với bố, mẹ Tô Văn Nhuế đã dốc sức làm trong trong thành phố mấy năm. Cẩn thận, chăm chỉ, cố gắng, từ nhân viên của một cửa hàng quần áo nhỏ cho đến nhân viên của cửa hàng nổi tiếng.
 

Với ngoại hình nổi bật, đầu óc thông minh, bà đã trổ hết tài năng và lọt vào mắt xanh của một chủ tịch xí nghiệp, nhận được một tình yêu tại nơi làm việc khiến kẻ khác phải đỏ mắt hâm mộ.
 
Bố cô qua đời hai năm là khoảng thời gian ngọt ngào trong cuộc sống hôn nhân của Tố Văn Nhuế. Mặc dù muốn mang con gái về bên mình và đúng thật là nên làm như vậy.
 
Nhưng mà... Nhìn người đàn ông bên gối đang ngủ say, bà chung quy vẫn dằn lại lòng mình.
 
Mà bây giờ con gái bà đã lớn, tính tình cũng thành thục hiểu chuyện. Hôn nhân của Tô Văn Nhuế cũng đã đi vào giai đoạn ổn định, đưa Ân Chi Dao về nhà vào thời điểm này là rất thích hợp.
 
Bà cướp Ân Chi Dao từ tay Tạ Uyên, thậm chí không cần phải lên tòa kiện tụng, thân phận mẹ ruột chính là sự tự tin của bà.
 
Ban đầu vốn nghĩ Tạ Uyên sẽ sống chết không đồng ý để Ân Chi Dao đi.
 
Nghe nói thằng bé này rất hoang dã, để bảo vệ cô gái nhỏ đã chặn đường tên lưu manh đùa giỡn Ân Chi Dao, đánh nhau nằm viện hơn nửa năm.
 
Nhưng mà điều khiến Tô Văn Nhuế không nghĩ tới chính là bà chưa rút tờ chi phiếu mười vạn ra ra thì Tạ Uyên đã ngay lập tức đồng ý cho bà đưa Ân Chi Dao đi.
 
Bởi vì anh biết chỉ khi theo Tô Văn Nhuế trở về, Ân Chi Dao mới có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.
 
Tô Văn Nhuế cất tấm danh thiếp đi, chỉ nói với anh, nếu cuộc sống có cần gì thì có thể liên lạc với bà.
 
Đêm trước khi trở về nhà, Ân Chi Dao thừa dịp Tạ Uyên đã ngủ say đã trèo lên giường của anh, dựa vào phía sau anh, khóc thầm rất lâu, nhưng không dám khóc thành tiếng.
 
Vì vậy, ngày hôm sau, lúc được mẹ đón về, cô không khóc, mắt sưng như chuông đồng, ngoan ngoãn theo mẹ lên xe.
 
....
 
Khu biệt thự nơi Tô Văn Nhuế sinh sống có tên là Vân Thủy Đài, là một khu biệt thự yên tĩnh nằm ở trung tâm Nam Thành.
 
Hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ kiểu châu Âu màu trắng, nhà nào cũng có vườn trồng hoa và cây xanh rất đẹp. Lá cây chuối cảnh còn cao hơn người, màu xanh tươi bóng loáng, giương nanh múa vuốt trong gió, như thể đang ra oai với cô.
 
Trước cửa, có một người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu, cầm ô đứng chờ đón từ xa, cô nghĩ đó có lẽ là bố dượng của cô, một người đàn ông họ Kiều.
 
Mặc dù không đẹp trai khí chất giống như bố cô xuất thân là cảnh sát hình sự, nhưng nhìn qua cũng coi như hiền lành.
 
Người đàn ông rất thân thiết đưa Ân Chi Dao vào nhà, còn mang cả hành lý của cô vào.
 
Căn nhà trang trí rất hiện đại, trần nhà chính giữa phòng khách có một chiếc đèn chùm lộng lẫy hoa lệ, chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
 
Căn phòng mà mẹ chuẩn bị cho Ân Chi Dao cũng rất đẹp, có bàn học bên cạnh cửa sổ sáng sủa, giường lớn có rèm ren, tủ quần áo kiểu châu Âu rất đẹp, giống như căn phòng của một cô công chúa nhỏ.
 
Nhưng mà mọi thứ ở đây đều quá xa lạ với Ân Chi Dao.
 
Cô nhớ căn nhà nhỏ của cô và tiện ca*.
 
*Tiện ca: Anh trai đê tiện
 
....
 
Không khí của bữa cơm “người một nhà”, rất lúng túng xấu hổ.
 
Ân Chi Dao là một cô gái nhỏ nhút nhát điển hình, chỉ làm càn trước mặt những người thân cận. Tạ Uyên cũng rất nuông chiều cô, vì vậy lúc cô hoạt bát là cô có thể lật tung cả mái nhà lên.
 
Nhưng mà đối mặt với những người xa lạ, Ân Chi Dao vẫn duy trì sự cảnh giác như một con vật nhỏ, vùi đầu ăn, tuyệt đối không nói nhiều.
 
Chỉ khi nào bố dượng hỏi cô câu hỏi cô phải trả lời, cô mới trả lời.
 
“Chúc mừng Dao Dao đã có thể thuận lợi thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất của thành phố.” Bố dượng nói với mẹ Tô Văn Nhuế: “Bà còn nói thành tích của con bé không tốt. Thành tích không tốt sao có thể thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm tốt nhất của thành phố?"
 
Ân Chi Dao nghe vậy, thành thật trả lời: "Cháu là người đứng chót bảng."
 

Nụ cười trên mặt bố dượng hơi cứng lại, lại lập tức nói: "Điều đó cũng cho thấy Dao Dao có thực lực. Phải biết rằng, rất nhiều học sinh trong thành phố học vò tóc vò tai cũng không thể thi đậu vào trường cấp ba này."
 
Ân Chi Dao nhai hạt cơm không có mùi vị gì, nhỏ giọng nói: "Đó không phải là thực lực, mà là may mắn. Môn thi tiếng anh đánh bậy đánh bạ, kết quả là..."
 
Lời còn chưa dứt, mẹ Tô Văn Nhuế đã lập tức cho cô một ánh mắt.
 
Cô nuốt hạt cơm, cũng nuốt những lời còn lại xuống.
 
Cô không khóc, không làm nũng, âm thầm tạm biệt cuộc sống mười lăm năm qua, nhưng không có nghĩa là cô không có thời kỳ nổi loạn của tuổi mới lớn.
 
Tạ Uyên nói cô đến nhà mới phải ngoan một chút. Cho dù có giả vờ thì cô cũng phải giả bộ ngoan một chút, nếu như không ngoan sẽ bị đuổi về, anh cũng sẽ không cần cô nữa.
 
Ân Chi Dao ngậm miệng, không thèm nói nữa.
 
Bố dượng rất muốn rút ngắn khoảng cách với Ân Chi Dao, xấu hổ chuyển chủ đề nói chuyện.
 
Bố dượng hình như cũng không phải là người xấu. Ân Chi Dao rất muốn biểu hiện thân mật một chút, nhưng mà biểu hiện thân mật duy nhất của cô chỉ là có thể vùi đầu vào ăn.
 
Bố dượng nói tiếp: "Đúng rồi, anh trai con cũng đang học lớp 12 ở Nhất Trung Nam Thành. Sau này nếu con ở trong trường có bất kỳ vấn đề gì thì có thể tìm nó, hãy xem nó như anh trai ruột của mình."
 
Ân Chi Dao biết "anh trai" mà bố dượng nói kia, chính là con trai của ông ấy, là anh trai kế của cô.
 
Có điều trên bàn cơm ngày hôm nay, cô không nhìn thấy anh ta.
 
Bố dượng giải thích: "Anh trai con nghỉ hè nên đi du lịch để thư giãn, nói trở về sẽ bắt đầu nỗ lực chạy nước rút cho kỳ thi đại học. Nếu như con về nhà sớm hơn hai ngày, nó còn có thể đưa con đi chơi, nghe nói nó đi Tây Tạng. Không phải mấy người trẻ tuổi đều muốn đi đến Tây Tạng chơi sao? Nói cái gì mà đi du lịch đến đó để tẩy sạch linh hồn, hahaha."
 
Ân Chi Dao nhìn nụ cười ngượng nghịu gượng gạo của ông, không nói gì.
 
Các bậc cha mẹ luôn nghĩ trẻ con cùng lứa tuổi lúc nào cũng có thể thân quen từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần trò chuyện vài câu là có thể trở thành bạn tốt, thật ra đây chính là hiểu lầm lớn nhất đối với trẻ nhỏ.
 
Năm đó, ít nhất cô cũng phải mất nửa năm mới có thể từ từ chấp nhận Tạ Uyên.
 
Ăn cơm xong, bố dượng phải trở lại công ty giải quyết công việc, mẹ cô cũng có việc cần giải quyết, vốn dĩ bà muốn ở lại giúp Ân Chi Dao thu dọn vali.
 
Nhưng mà lúc Ân Chi Dao nói một câu "Cảm ơn, không cần đâu ạ" với bà, bà hiểu rằng mối quan hệ mẹ con xa cách bấy lâu nay không thể được bù đắp trong một sớm một chiều được.
 
Bà dặn dò Ân Chi Dao, bảo cô không cần phải gò bó, muốn ăn gì thì nói dì giúp việc làm, sau đó lên xe của bố dượng rời đi.
 
Xuyên qua cửa sổ kính sát đất, Ân Chi Dao nhìn thấy bố dượng đang cầm ô, bản thân thì đứng trong mưa, che chở mẹ cô ngồi lên xe trước, bộ đồ tây trang của ông bị mưa làm ướt sũng.
 
Ông ấy có vẻ là một người chồng tốt.
 
Đến cái tuổi này, Tô Văn Nhuế có thể tìm được một mối quan hệ tình cảm hợp ý, còn tiến vào hôn nhân một lần nữa, quả thật là một chuyện hiếm gặp.
 
Đủ loại gây khó dễ khác nhau mà cô tưởng tượng trong đầu vào đêm hôm trước có thể sẽ không xảy ra.
 
Buổi chiều, Ân Chi Dao buồn chán ngồi dưới mái hiên ngắm mưa.
 
Hạt mưa to rơi xuống như hạt đậu, xuôi theo mái hiên rơi xuống lộp bộp. Cây chuối tây ngoài sân cũng bị gió mạnh quật ngã.
 
Cô ngáp dài.
 
Lúc này, Ân Chi Dao nhận được cuộc gọi của bạn, nói cô nhanh đến "cứu giúp".
 
"Chi Chi, nghìn vạn lần nhờ giúp đỡ một tay!" Người bạn đó khẩn cầu: "Tối hôm nay có một trận battle dance street, thế nhưng bức graffiti trên tường vẫn chưa vẽ xong, thời gian còn rất gấp nữa."
 
Ân Chi Dao nhìn mưa như trút nước ở bên ngoài, lười biếng nói: "Trời đang mưa mà."

 
"Bên trong không ảnh hưởng gì, cầu xin giúp đỡ, lần này chị sẽ trả cho em 500 tệ! Hơn nữa không phải chỉ có một mình em, bọn chị còn mời một anh trai chuyên ngành mỹ thuật đến giúp nữa, cùng vẽ với em."
 
Ân Chi Dao suy nghĩ một chút, báo địa chỉ của mình, sau đó miễn cưỡng che dù đi ra cổng tiểu khu.
 
Rất nhanh, bên kia đã gọi một chiếc taxi đến đón Ân Chi Dao.
 
Cuộc thi nhảy đường phố diễn ra trong một nhà máy bỏ hoang bên trong một tiểu khu hip-hop.
 
Trong sân thi đấu có không ít người trẻ tuổi ăn mặc phong cách hiphop đang diễn tập dưới đèn đuốc sáng trưng, xem như đêm nay là có một cuộc thi nhảy đường phố sôi động.
 
Chị K chính là người gọi Ân Chi Dao đến, năm nay 23 tuổi, tóc uốn nhuộm hồng, mặc áo hở rốn, dáng người thướt tha.
 
Cô ấy dẫn Ân Chi Dao đi vào, dẫn cô đến một bức tường trống.
 
Bên cạnh bức tường có một sinh viên đại học cầm màu sơn dầu, chỉ vào bức tường, nhíu mày nói: "Ba tiếng đồng hồ? Mấy người đùa tôi hả! Ba tiếng làm sao có thể vẽ xong bức tường này!"
 
“Không phải tôi đã tìm người đến giúp đỡ cậu à!” Chị K cười tủm tỉm chào hỏi: “Giúp một tay, cậu là đại tài tử trong Học viện mỹ thuật!
 
Thiếu niên nhìn về phía Ân Chi Dao gầy gò, khinh thường nói: "Cô tìm đâu ra học sinh trung học đến đây vậy?"
 
"Đừng coi thường em gái này. Tuổi còn nhỏ nhưng nhưng bản lĩnh không nhỏ, mấy bức vẽ bên ngoài đều do cô ấy vẽ đấy."
 
"Tranh của tôi là phải có tính chuyên nghiệp. Cô nghĩ rằng tùy tiện tìm một người đến là có thể giúp tôi?"
 
"Như vậy..." Chị K khó xử: "Vậy một mình cậu có thể làm được sao?"
 
"Tôi đã nói, thời gian quá gấp rút, tôi không thể vẽ được, đổi lại là người khác cũng không vẽ kịp! Mấy người dùng giấy dán đi."
 
Nói xong, đại tài tử của Học viện Mỹ thuật đặt sơn màu xuống, lấy cặp sách rời đi.
 
Ân Chi Dao cầm sơn màu trên bàn lên, không nói lời nào, lắc lắc bình sơn nước sặc sỡ, dùng cách vẽ graffiti, đi đến bức tường, bắt đầu nhanh chóng vẽ.
 
Đại tài tử học viện Mỹ thuật đang chuẩn bị rời đi, khi nhìn thấy Ân Chi Dao bắt đầu vẽ, anh ta dừng lại, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn cô.
 
Cô mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, khoe đôi chân thon dài và thẳng tắp. Tùy ý buộc tóc ra sau đầu, dưới tóc mái lưa thưa là đôi mắt một mí hơi nhếch lên, mang theo vài phần nét đẹp cổ điển.
 
Đại tài tử học viện Mỹ thuật nhìn dáng dấp cô cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ mặt anh ta hiện lên vẻ khinh thường.
 
Anh ta xuất thân chính quy mà còn vẽ không kịp, chứ đừng nói đến con bé này.
 
Nhưng mà thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi nét vẽ trên tường dần dần thành hình, miệng của đại tài tử học viện Mỹ thuật bắt đầu không khép lại được.
 
Bức tranh đó rất trừu tượng, đủ màu sắc giống như là một linh hồn đang gào thét, gào thét từ trong địa ngục, ngọn lửa xung quanh bùng cháy, vô số đôi bàn tay tái nhợt từ đầm lầy đang điên cuồng kéo anh ta xuống.
 
Không hơn không kém, trong ba giờ, Ân Chi Dao đã lấp đầy bức tường phía trước. Bức tường như khoác lên một lớp áo mới, tạo thành một sự tương phản rõ nét với những bức tranh graffiti xung quanh do đại tài tử học viện Mỹ thuật vẽ.
 
Phân rõ cao thấp!
 
Sắc mặt đại tài tử học viện mỹ thuật rất khó nhìn, trong mắt cũng hiện lên một tia ghen tị.
 
Bức tranh của cô rất rõ ràng, không cần kỹ xảo, chỉ dựa vào thiên phú.
 
Mà thiên phú, không phải ai cũng có.
 
Chị K đưa cho Ân Chi Dao 1000 tệ phí làm việc: "Quá tuyệt vời đó Chi Chi! Sau này có việc chị sẽ gọi tiếp cho em! Em quá giỏi, không bao giờ làm chị thất vọng!"
 
“Chị K, đây là lần cuối cùng em nhận công việc này.” Ân Chi Dao nói.
 
"Tại sao vậy?"
 
"Mẹ em mới nhận em và đưa em về nhà. Hơn nữa em đã lên cấp ba, sau này cũng sẽ bận rộn chuyện học tập."
 
Chị K nhìn cô, rất là tiếc nuối: “Tiếc thật, nhưng việc học mới quan trọng."
 
Ân Chi Dao bỏ tiền vào túi đeo chéo, sau đó cầm ô bước ra khỏi nhà máy bỏ hoang, đi vào trong mưa.
 
Mưa càng lúc càng lớn, giày của Ân Chi Dao đều bị ướt, rất khó chịu.
 

Cô dứt khoát bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường, mua một gói khăn giấy.
 
Lúc tính tiền, nhìn thoáng qua mấy hộp thuốc lá đủ màu sắc trong tủ, cô chần chừ một chút, mua một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa.
 
Lúc cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhịp tim của cô có chút tăng nhanh, cô ngồi xuống hàng ghế bên ngoài cửa hàng tiện lợi, nhìn mưa rơi lất phất.
 
Cô lấy ra một điếu thuốc, chơi đùa với nó trong tay.
 
Lúc này, một bóng người áo trắng trong mưa, đạp ván trượt, từ xa chạy đến.
 
Vì trời mưa rất to, toàn bộ quảng trường cũng chỉ có một mình người thanh niên này, dầm mưa, cực kỳ nổi bật.
 
Dáng người anh uyển chuyển nhanh nhẹn, giẫm lên đuôi ván trượt, đạp về phía trước, nhảy lên hành lang của cửa hàng tiện lợi.
 
Anh lập tức xoay người, ván trượt xoay một vòng tròn, anh vững vàng tiếp đất, sau đó phóng khoáng xoay người dừng lại.
 
Ván trượt làm bọt nước văng lên cao non nửa người anh.
 
Anh cầm ván trượt, không coi ai ra gì đi vào cửa hàng tiện lợi. Lúc bước ra, trên tay anh cầm thêm một lon soda.
 
Anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Ân Chi Dao, cách cô một vị trí. Lon soda bị anh uống hai ba ngụm là hết sạch.
 
Ân Chi Dao liếc nhìn anh. Anh mặc một chiếc T-Shirt mỏng, quần áo ướt sũng, có thể thấy rõ đường nét cơ bắp trên cơ thể anh.
 
Trên tai anh đeo một đôi bông tai màu đen, nước mưa theo tóc anh nhỏ xuống tí tách.
 
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của cô buông xuống, tựa như cảm thấy có chút phiền muộn, muốn đợi anh rời đi.
 
Trình Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, nhìn điếu thuốc trên tay cô, lại nhìn gương mặt của cô gái nhỏ.
 
Dáng dấp ngoan ngoãn, mặt mày hiền lành, mang theo vẻ đẹp e ấp của một cô gái nhỏ nhút nhát trong ngày mưa.
 
Anh nhìn điếu thuốc trong tay cô, thản nhiên hỏi: "Cô gái nhỏ, bao nhiêu tuổi rồi?"
 
Ân Chi Dao cắn môi: "18."
 
"Không giống lắm."
 
"Không liên quan gì đến anh."
 
Trình Vọng lại uống một hớp, thản nhiên nói: "Muốn học hư, có rất nhiều cách, làm thương tổn đến thân thể mình là cách ngu xuẩn nhất."
 
Cô cúi đầu, buồn bực nói: "Tôi không nghĩ ra được."
 
Khóe miệng anh nhếch lên, lắc lắc đuôi lon nước chỉ về phía cô: "Vậy thì hãy làm một cô gái ngoan."
 
Ân Chi Dao nghiêng đầu nhìn anh.
 
Nhìn gần, đường viền gò má anh rất rõ ràng, bên trong hốc mắt sâu là một đôi mắt đào hoa, ánh mắt rất sâu, cực kỳ anh tuấn.
 
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đứng dậy, ném gói thuốc và bật lửa vào thùng rác, có chút tức giận nói: "Được chưa?!"
 
Trình Vọng đưa tay ra xoa xoa mái tóc bồng bềnh của Ân Chi Dao: "Ngoan quá!”
 
Trái tim nhỏ của Ân Chi Dao đập loạn, quay đầu tránh đi: "Tôi không ngoan đâu."
 
Trình Vọng đứng dậy, đặt ván trượt dưới chân.
 
Thấy anh định đi, Ân Chi Dao ngăn anh lại, nói: "Trời vẫn còn mưa."
 
"Trời mưa mà thôi."
 
"?"
 
Anh quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng khẽ cong: "Cũng đâu phải là mưa axit đâu."
 
"..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận