Phương Mộc ngồi trước bàn, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn chăm chăm vào phía đối diện như người mất hồn. Đây là chiếc ghế xoay. Hai giờ trước, La Gia Hải đã nhảy ra từ chiếc ghế anh đang ngồi này, bức hiếp Khương Đức Tiên.
Biên Bình đi đi lại lại trong phòng thăm gặp, như muốn tìm thấy chút manh mối nào trong căn phòng không đầy 10m2 này. Chính ủy trại tạm giam đứng dựa người vào cạnh cửa, vẻ mặt như người gặp nạn lớn.
“Sao lại không xích chân hắn ta lại?” Biên Bình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “La Gia Hải là phạm nhân trọng án.”
“Nếu như có phán quyết của tòa án chúng tôi nhất định đã xích rồi.” Chính ủy lau mồ hôi trên trán, “Ai mà biết được thằng luật sư ngu ngốc đó lại cho hắn biết trước cơ chứ? Thật ra, thằng nhóc này cũng không phải tay vừa!”
Biên Bình cười đau khổ, “Nó đã lừa tất cả chúng ta.”
“Đúng thế.” Chính ủy nhìn Phương Mộc có chút ác ý, như tìm được một đối tượng trút cơn giận, “Đặc biệt là anh cảnh sát Phương đây.”
Biên Bình cảm thấy hơi ngượng, bất giác quay lại nhìn Phương Mộc.
Phương Mộc hình như không nghe thấy, vẫn nhìn chăm chăm về phía trước.
Chính ủy cảm thấy không vui, chỉnh sửa quân phục, nói: “Người trên Sở Công an thành phố có khả năng đã đến rồi, các cậu bình tĩnh giải quyết, tôi đi trước đây.”
Trong phòng thăm gặp còn lại Phương Mộc và Biên Bình. Biên Bình đi đến trước mặt Phương Mộc, nhìn pho tượng gỗ Phương Mộc, thở dài, rồi rút một điếu thuốc ném sang.
Phương Mộc không kịp đưa tay, điếu thuốc trúng vào đầu anh rơi xuống đất. Một lúc sau, anh cất tiếng thở dài thườn thượt, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, mặt vùi sâu trong lòng bàn tay.
Biên Bình chẳng nói chẳng rằng hút hết điếu thuốc, “Đừng nghĩ nữa, sự việc đã xảy ra rồi, trách nhiệm chủ yếu cũng không thuộc về cậu.”
“Không!” Phương Mộc cuối cùng cũng mở miệng, “Chính là do em phán đoán sai.”
Sai rồi, sai hẳn rồi. La Gia Hải xem ra không phải người đơn giản, không phải là một thanh niên đơn thuần, dễ khích động như mình vẫn tưởng. Cứ tưởng rằng phán quyết là xong, ai ngờ mới chỉ là điểm khởi đầu.
“Có tin gì về vị luật sư kia chưa anh?”
“Tạm thời chưa có gì. Tôi có cảm giác La Gia Hải sẽ không giết anh ta.”
“Em cũng có cảm giác là không thể.”
“Chắc sẽ sớm có tin về anh ta thôi. Cuộc truy lùng toàn thành phố đã bắt đầu rồi. Tôi đi đến hiện trường vụ đâm xe đây, cậu đi không?”
Phương Mộc lắc đầu, “Em muốn ngồi thêm một lúc nữa.”
“Cũng được! À, đúng rồi,” Biên Bình cúi người xuống, “Có ai hỏi thái độ của cậu về vấn đề này thì đừng có nói gì, nhất là với giới truyền thông, hiểu không?”
“Em biết rồi!” Phương Mộc cúi đầu, “Em xin lỗi sếp!”
Biên Bình không nói gì, vỗ vỗ vào vai Phương Mộc rồi quay người bước đi.
Trên bàn còn rớt lại những đồ vật của Khương Đức Tiên bỏ lại lúc bị khống chế. Một cái cặp đựng công văn, giấy tờ rất đẹp, một quyển sổ ghi chép đang mở. Phương Mộc lật giở cuốn sổ, lại mở chiếc cặp tài liệu, đổ hết những thứ trong cặp ra.
Xem ra đây là con người có thu nhập tương đối cao, những vật dùng đều là loại tương đối tốt. Những thứ để trong cặp đều được phân loại và sắp xếp gọn gàng. Khương Đức Tiên là một người cẩn thận, tỉ mỉ, theo đuổi hiệu suất công việc.
Thế nên sai lầm lần này của anh ta tương đối buồn cười.
Một người hành nghề luật sư như anh ta sao lại có thể để lộ nội dung phán quyết của tòa án khi chưa được truyền đạt, mà lại còn là phán quyết tử hình thi hành ngay?
Một người hành nghề luật sư như thế sao lại có thể để một phạm nhân trọng tội tay đeo còng, sắp sửa bước vào chỗ chết lấy được vật nhọn khống chế mình?
Phương Mộc cầm chiếc bút ghi âm lần trước Khương Đức Tiên dùng để ghi âm cuộc nói chuyện với mình chăm chú xem.
Chiều hôm ấy, trong một con ngõ nhỏ cách nơi xảy ra sự cố chừng 3 km cảnh sát đã tìm thấy Khương Đức Tiên. Anh này và phạm nhân La Gia Hải cùng ngồi trên chiếc xe Audi đâm vào bồn hoa ven đường. Khi cảnh sát đến hiện trường thấy cửa xe bên ghế phụ mở, La Gia Hải không biết đã bỏ đi về hướng nào, Khương Đức Tiên bị nổ túi khí kẹt trong ghế lái, đang trong tình trạng hôn mê. Cảnh sát vội vàng đưa anh ta đi cấp cứu ở một bệnh viện gần đó. May mà không trở ngại gì.
Phương Mộc và một người đồng nghiệp gặp Khương Đức Tiên vào buổi chiều hôm sau. Anh ta đang ngồi trên giường ăn canh, xem ra không bất ngờ lắm với việc đến thăm của Phương Mộc. Sau một hồi hàn huyên qua loa, cuộc thẩm vấn đi thẳng vào chủ đề.
Theo trình bày của Khương Đức Tiên, sự việc xảy ra cụ thể như sau: Khương Đức Tiên có được kết quả phán quyết từ một người quen ở tòa án: Tử hình thi hành ngay. Khương Đức Tiên cảm thấy cần phải thông báo cho La Gia Hải, đồng thời bàn nhau xem sau khi nhận bản phán quyết sẽ phải giải quyết như thế nào, nên Khương Đức Tiên lái xe đến trại tạm giam. La Gia Hải sau khi nghe được thông tin trên thì rất bình tĩnh, ai biết được sau đó anh ta lại nhân lúc cảnh sát bảo vệ vắng mặt, khống chế Khương Đức Tiên. Tiếp đó, tất cả mọi người ở trại tạm giam đều tận mắt nhìn thấy La Gia Hải bức hiếp Khương Đức Tiên lên xe và rời khỏi trại tạm giam. Khi xe chạy đến một con ngõ nhỏ, Khương Đức Tiên và La Gia Hải giằng nhau trên xe, ô tô bị mất lái đâm vào bồn hoa ven đường. Sau đó Khương Đức Tiên bị ngất đi, khả năng La Gia Hải cũng nhân cơ hội này bỏ trốn.
Khương Đức Tiên kể xong, cả phòng bệnh nhân bỗng chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút lạo xạo chạy trên tờ biên bản hỏi cung. Phương Mộc rút một điếu thuốc, nghĩ một lúc lại đút vào bao.
“Không sao đâu. Đây là phòng dành cho một bệnh nhân mà.” Khương Đức Tiên vội nói, “Cho tôi xin một điếu!”
“Anh có thể hút được thuốc sao?”
“Không vấn đề gì.” Khương Đức Tiên chỉ vào đoạn băng gạc trên cổ. “Chỉ bị vào phần mềm thôi, chưa sâu đến phế quản.”
Hai người ngồi đối diện, thi nhau phun mây, nhả khói, một lúc chẳng ai nói câu gì. Người cảnh sát chịu trách nhiệm ghi biên bản đứng dậy đóng cửa phòng lại. “Cảnh sát bảo vệ vì sao bỗng nhiên bỏ đi?” Phương Mộc hỏi.
“Ôi, chẳng phải là vì thứ này sao!” Khương Đức Tiên giơ điếu thuốc lên, tỏ vẻ buồn bực. “Biện hộ cho đương sự thất bại, trong lòng thấy buồn bực. Tôi quên không mang bật lửa, liền nhờ cậu cảnh sát bảo vệ đi tìm Điền hói để mượn, ai ngờ La Gia Hải lại ra tay.”
Phương Mộc cười, “Thế La Gia Hải làm thế nào lấy được chiếc bút máy?”
“Là thế này,” Khương Đức Tiên hít một hơi thuốc thật sâu, “Cậu ta nói muốn viết mấy chữ cho người nhà Thẩm Tương. Tôi nghĩ, xác xuất thay đổi bản án không lớn, nên mới đưa bút cho nó, còn đưa cho nó một quyển sổ để nó viết vào đấy.”
“Lúc đó La Gia Hải cách anh một cái bàn làm sao cậu ta có thể áp sát anh được?”
“Nó nói bút máy không mở được nắp, tôi phải chạy đến để mở hộ.”
Phương Mộc nhìn chằm chằm Khương Đức Tiên một lúc lâu, “Sao anh không dùng bút ghi âm?”
“Sao?” Khương Đức Tiên ngây ra, “Tôi không nghĩ đến!”
Phương Mộc nheo mắt, Khương Đức Tiên không thể né tránh ánh mắt của anh, nét mặt thể hiện sự bất lực.
“Nói thật, tôi không quen dùng món đồ này.”
Trên đường về, Phương Mộc luôn luôn hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Khương Đức Tiên. Không nghi ngờ gì nữa. Đây là một người có kỹ xảo điêu luyện trong thẩm vấn và trả lời. Lại còn trả lời không thừa không thiếu. Ngoài việc có thể phê phán cách tu dưỡng hàng ngày của anh ta ra, khó có thể tìm được một khuyết điểm nào.
Vấn đề ở chỗ, với những gì Phương Mộc hiểu về La Gia Hải, thì cậu ta có thể thành công trong việc khống chế con tin và có thể trốn thoát một cách ngoạn mục giữa vòng vây tưởng không thể bay qua được của cảnh sát, tất cả những sự việc xem ra rất trùng hợp, ví dụ như: Cảnh sát bảo vệ rời vị trí, chiếc bút máy, tai nạn đâm xe. Tất cả đều rất khớp nhau. Nếu như thật sự trùng hợp thì La Gia Hải có thể đi mua xổ số được.
Nếu như nói đây là một cuộc trốn chạy có kế hoạch tinh vi, thế thì sẽ có một vấn đề lớn được đặt ra, Khương Đức Tiên vì sao phải làm như vậy? Phương Mộc nhớ lại vẻ mặt của Khương Đức Tiên tại tòa án hôm đó.
Mọi người đều có thể vô tình để lộ tình cảm thật của mình, cho dù là luật sư được rèn luyện một cách đầy đủ cũng khó tránh được.
Chiếc xe Jeep của Phương Mộc đang chạy trên phố Nam Kinh Bắc. Anh đưa mắt thờ ơ ngắm nhìn một cửa hàng nhỏ. Bỗng nhiên, một cô bé đang tần ngần trước tủ kính bày hàng hóa đập vào mắt anh.
Là Liêu Á Phàm.
Phương Mộc cho xe giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại bên đường.
Liêu Á Phàm đeo chiếc cặp sách mới trên vai, mặc chiếc áo thể thao màu xanh pha trắng, có lẽ là đồng phục của trường, và chiếc quần bò Phương Mộc cho.
Ma-nơ-canh trong tủ kính mặc một chiếc váy liền màu trắng, đính rải rác những bông hoa nhỏ màu tím. Đó là một cô gái trông dáng vẻ hoạt bát, phía trên người hơi nghiêng, tay trái đỡ một bên cằm, tay phải vẫy về phía sau một cách tự nhiên, ngón tay hơi đưa lên như tạo thành động tác vẫy gọi người yêu. Liêu Á Phàm cắn môi, ngắm nghía chiếc váy từ trên xuống, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô ma-nơ-canh. Nụ cười vĩnh cửu của cô ta vừa hay trùng khít với vẻ mặt của Liêu Á Phàm in trên tủ kính. Liêu Á Phàm cắn chặt khóe môi từ từ ngước lên.
Liêu Á Phàm bắt gặp bóng mình trong tủ kính đang nở một nụ cười tươi rói.
Phương Mộc bấm một hồi còi, tiếng còi xe lọt thỏm giữa dòng người xe đông đúc. Liêu Á Phàm không quay đầu lại, tất nhiên, cô hiểu rằng mình chẳng có liên quan gì đến đường phố ồn ào náo nhiệt phía sau lưng và cũng chẳng có ai lại đang bấm còi xe gọi cô cả. Phương Mộc xuống xe, bước mấy bước qua dải phân cách, lại chạy mười mấy mét vỉa hè, cuối cùng mới đuổi kịp Liêu Á Phàm.
Liêu Á Phàm đang băng qua một cửa hàng KFC, ánh mắt dừng lại một lúc ở tờ poster dán trên cửa sổ rồi lại ngoảnh đi chỗ khác. Khi đi qua cửa, cô bé bước chậm rồi dừng lại, quay đầu nhìn vào bên trong rồi lấy quyết tâm bước nhanh hơn.
“Liêu Á Phàm!”
Liêu Á Phàm giật nảy mình, cô bé không ngờ có thể gặp người quen ở đây. Quay đầu nhìn, thì ra là Phương Mộc.
Liêu Á Phàm càng tỏ ra lúng túng, má cô bé chợt thoáng ửng đỏ, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về bình thường như trước.
“Chào chú Phương!” Cô bé khẽ khom người, mắt nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình.
“Cháu tan học rồi à?” Phương Mộc cố làm cho giọng mình nhẹ nhàng.
“Vâng ạ!”
“Sao cháu chưa về… về nhà?”
“Một lúc nữa cháu sẽ về!”
“Ồ!” Phương Mộc nhìn vào cửa hàng KFC ở bên cạnh, “Chú mời cháu một cốc nước nhé.”
“Không cần đâu ạ, cháu còn phải về nhà nấu cơm.”
“Vào đi!” Phương Mộc quay người đẩy cửa, “Đúng lúc chú cũng đang khát, muốn uống ít nước. Chốc nữa chú đưa cháu về.”
Liêu Á Phàm ngần ngừ một lát rồi bước theo Phương Mộc vào cửa hàng KFC.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Liêu Á Phàm cứ ngồi cúi đầu im lặng, tay mân mê quai cặp. Phương Mộc nghĩ một lát, cười nói: “Cháu cứ ngồi đây nhé, chú quay lại ngay.”
Khi đang gọi đồ ăn, Phương Mộc quay đầu nhìn Liêu Á Phàm, đúng lúc cô bé đang tò mò ngắm nghía xung quanh. Phương Mộc thấy tim nhói đau, rút từ trong ví ra tờ 100 tệ.
Lúc quay trở lại bàn, chiếc khay trong tay Phương Mộc như một quả núi con. Liêu Á Phàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
“Nào ăn thôi, đừng khách sáo nhé!”
Liêu Á Phàm vẫn ngồi im bất động, mặt đỏ gay. Phương Mộc thấy cô bé không động tay liền bóc một cái bánh hamburger cắn một miếng, và mở một gói cánh gà rán dúi vào tay Liêu Á Phàm.
Bánh hamburger rất khó ăn, Phương Mộc không hiểu tại sao có người lại thích loại bánh này. Sau khi cố gắng ăn hết một cái, anh bắt đầu uống một cốc nước hoa quả.
Liêu Á Phàm ăn rất chậm, mãi mới ăn xong một chiếc cánh gà. Bàn bên cạnh có một cô bé đang há to miệng cắn một chiếc bánh hamburger, mép dính đầy tương ớt. Mẹ cô bé đang cầm trong tay một miếng khoai tây chiên đã chấm sẵn nước sốt cà chua, đang đợi con gái. Cô bé vừa nuốt xong một miếng đã vội vàng há cái miệng nhỏ xinh, bà mẹ nhanh chóng đút miếng khoai tây vào miệng con gái. Đứa bé vừa há to miệng nhai vừa nhìn mẹ cười “hì hì”.
Liêu Á Phàm vừa gặm xương gà vừa nhìn hai mẹ con họ. Lúc đưa tay định cầm một cái cánh gà nữa thì bắt gặp ánh mắt của Phương Mộc, cô vội rụt tay lại.
“Cháu ăn đi, ăn đi, đừng để ý đến chú!” Phương Mộc vội vàng nói.
“Cháu no rồi!” Liêu Á Phàm cụp mắt xuống, nói nhỏ nhẹ.
“Ăn thêm chút nữa đi!” Phương Mộc chỉ vào đĩa thức ăn, “Vẫn còn nhiều lắm đây này.”
“Cháu no rồi!” Liêu Á Phàm lấy giấy ăn thong thả lau tay.
“Thế…”, Phương Mộc chọn lựa trong hòn núi nhỏ, cuối cùng cầm lên một cốc kem dâu tây, “Cháu phải ăn cái này đi, nếu không nó chảy mất.”
Liêu Á Phàm ngần ngừ một lát, không từ chối, dùng một cái thìa nhỏ thong thả ăn.
Liêu Á Phàm cứ cúi đầu suốt, Phương Mộc cũng tranh thủ cơ hội nhìn ngắm cô bé. Nửa tháng rồi không gặp, Liêu Á Phàm hình như cao hơn lên một chút, tay áo thể thao có vẻ ngắn, để lộ cổ tay dài, có thể nhìn rõ mạch máu mờ mờ trên mu bàn tay. Bàn tay cô bé không trắng trẻo thanh thoát như những thiếu nữ cùng trang lứa. Nó không những thô ráp, mà còn có chỗ sứt sẹo. Phương Mộc nhớ đến chiếc chậu nhôm đầy khoai tây và con dao nhỏ, lặng lẽ thở dài.
Trời dần tối sầm lại. Liêu Á Phàm nhanh chóng nhận thấy điều này. Cô bé vội vàng xúc miếng kem cuối cùng vào miệng. Sau khi lau sạch miệng, cô đứng dậy nói: “Cháu phải về đây.”
Phương Mộc nhìn đống thức ăn vẫn còn chưa bóc, cười gượng nói: “Chú nghĩ cháu không cần phải nấu cơm nữa, ngần này là đủ rồi.”
Phương Mộc gọi người phục vụ mang đến một cái túi nilon, cho số thức ăn chưa động tới, rồi dẫn Liêu Á Phàm ra xe.
Cài dây an toàn cho Liêu Á Phàm xong, cô bé bất giác nói một câu: “Ngày trước mẹ cháu cũng hay đưa cháu đi ăn KFC.”
Phương Mộc ngẩn người ra, không biết nên nói thế nào cho phải, một lúc lâu sau mới thốt lên một câu: “Ừ!”
Đúng vào giờ tan tầm, trên đường rất nhiều xe. Liêu Á Phàm vẫn im lặng không nói câu nào, cứ nhìn chằm chằm vào bảng đồng hồ điện tử trên xe. Phương Mộc biết cô bé đang lo sẽ về nhà muộn. Đáng tiếc là đường rất đông, không đi nhanh được, chỉ có thể nhích từng bước một. Đây có lẽ là lúc đông đúc nhất trong ngày ở thành phố này. Tiếng còi xe không ngớt vang lên bên cạnh, không khí dường như cũng nóng bức hơn nhiều. Liêu Á Phàm ngồi trong xe, ngắm nhìn quang cảnh ồn ào ngoài cửa sổ trong lòng phấp phỏng không yên. Mặt cô bé thoáng ửng đỏ, tay phải nắm chặt tay nắm cửa, ngồi thẳng người.
Sau khi đi qua những trục phố chính, chạy lên con đường ra ngoại ô, mật độ xe ít đi, tầm nhìn cũng thông thoáng hơn nhiều. Trong môi trường tương đối yên tĩnh, Liêu Á Phàm cũng thấy thoải mái đôi chút. Cô nới nhẹ khỏi tay nắm cửa, một nửa người tựa vào ghế xe.
Phương Mộc thấy mặt Liêu Á Phàm vẫn chưa bớt đỏ liền lên tiếng hỏi: “Có nóng không?”
“Cháu không nóng!” Đỉnh mũi cô bé mồ hôi đang rịn ra.
Phương Mộc cười, “Mở cửa đi, chú thấy hơi nóng.”
Liêu Á Phàm ngồi thẳng người dậy, nhìn ngắm cái cửa xe nhưng không biết ấn vào nút nào. Phương Mộc vội kéo cửa kính, một luồng khí mát mẻ từ bên ngoài ập vào trong xe. Tóc Liêu Á Phàm bị gió thổi “phù” một cái bay phấp phới.
Liêu Á Phàm không túm gọn tóc lại mà để nó bay tự do, vấn vít, hình như rất lấy làm thích thú. Cô bé nhắm mắt lại, tay phải kề má, miệng khẽ mỉm cười bí ẩn, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cả một dải xanh mướt lướt qua thân xe.
Mười mấy phút sau chiếc xe Jeep tiến vào sân của Thiên sứ Đường. Đám trẻ đang chơi đùa trên sân lúc đầu ngẩn cả ra, rồi lại quây kín cả lại. Liêu Á Phàm nhẹ nhàng bước xuống xe, vẫy vẫy tay về phía thầy Châu vừa đứng dậy ở ngoài vườn rau:
“Thầy Châu ơi, cháu về rồi!”
“A, ta còn đang nói con bé này sao vẫn chưa thấy về?” Ông hướng về phía Phương Mộc gật đầu, “Hóa ra nó đi cùng cậu!”
“Cũng là tình cờ thôi ạ!”
Một thằng vé trèo vào trong xe, hít hít mũi liên tục. Phương Mộc thấy vậy vội lấy túi thức ăn từ trong xe ra đưa cho Liêu Á Phàm.
“Mang vào trong bếp đi, chốc nữa mang ra cho mọi người ăn vào bữa tối.”
“Vâng!” Liêu Á Phàm gật đầu, mắt nhìn về phía thầy Châu, “Chú Phương Mộc mua đấy ạ.”
“Lại để cậu phải tiêu tiền rồi!” Thầy Châu cười híp cả mắt, nói: “Á Phàm mau xuống giúp cô Triệu nấu cơm đi, một mình cô ấy đang bấn cả lên kia kìa.”
Liêu Á Phàm vâng một tiếng rồi xách túi thức ăn đi xuống bếp, đám trẻ vây quanh cô, mắt nhìn chằm chằm vào túi thức ăn.
Thầy Châu phủi đất bám trên người, gọi Phương Mộc cùng ngồi xuống bên cạnh bồn hoa.
“KFC à?” Thầy Châu nhận điếu thuốc Phương Mộc mời, “Mấy đồ đấy lần sau cậu đừng mua nữa, đừng làm cho lũ trẻ quen thói.”
“Hì hì, chỉ là một lần vô tình này thôi ạ.”
“Sao lại gặp Á Phàm thế?”
“À, lúc chiều em đi đến bệnh viện thành phố, lúc quay về đi qua đường Nam Kinh Bắc thì gặp Liêu Á Phàm.”
“Bệnh viện? Cậu bị bệnh à?”
“Không ạ. Em đến để thăm hỏi một người bị hại, chính là người dẫn đến vụ đâm xe hôm trước.”
“Thế à? Nghe nói là một vụ vượt ngục à?”
“Vâng ạ.” Phương Mộc thở dài, mặt trầm xuống.
Thầy Châu nhìn Phương Mộc, hỏi: “Sao thế?”
Phương Mộc nghĩ một lát rồi đem đầu đuôi vụ La Gia Hải kể lại cho thầy Châu nghe. Thầy Châu nghe rất chăm chú, trong suốt câu chuyện không hề ngắt lời, lông mày nhíu lại, càng ngày càng chặt.
“Vì thế em cũng khá phiền phức.” Phương Mộc cho rằng thầy Châu đang lo lắng cho mình, “Nhất thiết phải nhanh chóng bắt hắn lại, nếu không sẽ ảnh hưởng rất xấu.”
Thầy Châu châm một điếu thuốc, ngồi ngẩn ra hút hết gần nửa điếu, rồi hỏi: “Cậu vừa nói, cô gái tên là gì nhỉ?”
“Cô gái nào cơ ạ?”
“Là cô gái luôn cảm thấy có mùi trên người mình ấy?”
“À, Thẩm Tương.”
Thầy Châu không nói gì, tay kẹp điếu thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.
Phương Mộc thấy lạ: “Thầy Châu?”
“Hả?” Thầy Châu như chợt bừng tỉnh, ném mẩu thuốc trong tay, miệng hé một nụ cười, “Không có gì. Đi ăn cơm thôi!”
Bữa tối thật náo nhiệt, bọn trẻ rất vui sướng với món KFC Phương Mộc mua về, vừa đặt lên bàn chúng đã quét hết sạch. Có lẽ vì thế mà cơm canh hôm nay bị ế. Chị Triệu có vẻ không vui. Liêu Á Phàm mang đến cho chị một cái đùi gà nhưng chị từ chối. Không chí chị Triệu không vui, Phương Mộc chú ý thấy suốt bữa cơm thầy Châu luôn cau mày. Có vẻ có tâm sự gì đó rất nặng nề. Cơm nước xong, lúc giúp chị Triệu thu dọn, Phương Mộc hỏi nhỏ chị Triệu: “Thầy Châu sao thế ạ?”
“Chị không biết. Vừa nãy vẫn thấy ổn mà.”
Lúc chuẩn bị về, Phương Mộc tìm thầy Châu để chào nhưng không thấy ông ở trong phòng. Phương Mộc buồn rầu bước ra hành lang thì nhìn thấy một phòng khác có ánh đèn.
Thầy Châu đang ở trong phòng chị Triệu, tay đang cầm mấy nén hương vừa châm, nhẹ nhàng cắm vào bát hương. Khói hương quấn quýt bay lên, như một lớp màng mỏng. Ngăn cách giữa làn khói sương là sự đối vọng giữa thiếu niên trong khung kính với ông già râu tóc hoa râm đang đứng trước bàn thờ.
Phương Mộc không quấy rầy thầy Châu, lặng lẽ ra về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...