.
Nuốt nước miếng một cái, Khải Duệ ổn định tâm tư, tận lực thong dong bước lên thềm đá. Chỉ có trời mới biết là hắn từ xưa tới nay chưa từng bao giờ thấy qua khung cảnh khí thế như thế này đâu. Nếu là người thường chỉ sợ là đã chân tay bủn rủn, bước cũng chẳng bước nổi nữa rồi. Nhưng mà, hắn không thể khiến cho hoàng tộc Khải Thị mất mặt được, không thể để cho mẫu hậu mất mặt được.
Ngẩng đầu nhìn tới nam nhân ngạo nghễ đang cuối thềm đá kia, trong lòng lại không khỏi cảm thấy bội phục ít nhiều. A, nếu hắn có thể có được khí phế bằng một nửa của hoàng thúc hắn thì tốt biết mấy, cũng sẽ không phải như bây giờ phải khiếp sợ thế này. Hoàng thúc, mới là người giống với thần thánh nhất, là bá chủ thiên hạ. Hắn, kỳ thật vẫn luôn khâm phục hoàng thúc từ nhỏ chỉ là, tuy rằng, hắn biết, hoàng thúc vẫn luôn hận hắn, ước gì có thể mau mau diệt trừ hắn, thế nhưng, hắn vẫn kính sợ hoàng thúc. Mà ngay cả đối với phụ vương của hắn, hắn cũng không có kính nể nhiều như vậy cả. Ai, hoàng thúc sao lại có thể biết được, hắn không muốn ngồi trên ngai vị buồn tẻ chán ngán này nữa, cái hư danh khuynh đảo nhân tâm này đối với hắn quá nặng nề, hắn kham không có nổi. Nếu có thể lựa chọn, hắn sẽ không do dự chút nào mà tình nguyện dâng hai tay nhường lại cho hoàng thúc của hắn, ngai vị này… Vốn là của hoàng thúc mà, không phải sao? Sau đó, hắn sẽ có thể có được cuộc sống tự do tự tại, giống như những con chim nhỏ, có thể tự do tự tại, không phải chịu sự bó buộc của bức tường thành cao lớn kia…
Nhìn tiểu chất đang gian nan đi từng bước một đi tới —— tuy rằng hắn chưa từng bao giờ thừa nhận cả, Khải Nghệ cao ngạo ngẩng cao đầu nhìn hoàng hậu đang quỳ dưới đất với sắc mặt vô cùng khó coi. Hừ, có thấy không, đến cuối cùng ai mới là vương… Ta lập tức khiến cho ngươi…
Ờ! Đau đớn bất thình lình xảy ra khiến hắn nhăn mày lại, đau quá, vừa mới… Ngực đau quá! Làm sao vậy?
Bất giác lời nói của Vũ Hạo lại vang vọng bên tai hắn:
Khải Nghệ, ngươi là tên hỗn đản! Ngươi nhất định sẽ phải hối hận…
Chết tiệt! Sớm biết thế thì lúc trước đã ra lệnh giết chết Vũ Hạo rồi! Hắn nắm chặt tay, cố gắng duy trì bình tĩnh làm như không có chuyện gì cả, những bông tuyết nhỏ xinh bay trên cổ áo, có chút lạnh, dường như… Giống như lần đó không cẩn thận mà chạm vào môi y vậy, cũng lạnh như vậy, bởi vì mất máu quá nhiều mà hai phiến môi lạnh lẽo run lên khiến dục vọng khó chịu… Đã bao lâu, bao lâu rồi không nghĩ tới y? Bắt buộc chính mình phải quên đi, mà chính bản thân mình cũng đã nghĩ là đã quên hết rồi, nhưng không thể ngờ tới là sau đó, lại nghĩ tới…
“Hoàng thúc…” Thanh âm nhẹ nhàng khiến Khải Nghệ bừng tỉnh, hắn mới hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện đứa cháu cửa hắn đã đứng trước mặt hắn được một thời gian rồi. Kinh hãi phát hiện chính mình đã quá đắm chìm, mà quên mất giờ phút này mình đang đứng trên Kim Loan điện.
“Thần…”
Thiếu gia, thắng thiên hạ, thật sự sẽ làm ngài khoái hoạt sao?
Quay ngược lại lúc trước, quản gia gọi hắn bằng cái tên hồi nhỏ của hắn.
Nô tài đã nhìn thấy thiếu gia trưởng thành, thiếu gia… Thiếu gia vẫn luôn không vui vẻ gì. Nô tài vẫn luôn ở bên cạnh thiếu gia, bởi vì thiếu gia đã từng nói, trừ phi có được thiên hạ, thiếu gia mới thấy khoái hoạt. Nô tài cũng nghĩ như vậy, cho nên mặc kệ như thế nào, cũng ở bên cạnh thiếu gia. Thế nhưng, hiện tại, thiên hạ ở ngay trước mắt, có được rồi, thiếu gia thấy thật sự khoái hoạt hay sao?
Ngài còn chưa rõ sao, ngài đã yêu Tinh tướng quân rồi? Cho dù thiếu gia muốn trị tội nô tài, nô tài cũng không thể không nói được. Nô tài chỉ hy vọng, thiếu gia có thể vui vẻ là quá đủ rồi, giống như trước khi tiến cung vậy, quay trở lại con người vốn có của người đi, đừng để bị hoàng quyền khống chế nữa, mười năm, đã quá đủ rồi, nô tài không hi vọng người lại bị vây khốn trong xiềng xích của hoàng quyền… Thiếu gia, nếu người không đi, người thật sự sẽ hối hận đó.
Chính mình, chính mình lúc ấy nên làm như thế nào đây? Đem lão quản gia đã hơn năm mươi tuổi bắt nhốt lại, bởi vì ông đã chạm tới vết thương lòng sâu kín trong tâm tư của hắn, khiến hắn cảm thấy chật vật vì bị vạch trần toàn bộ mà thẹn quá hóa giận, đem lão quản gia đã nhìn mình lớn lên, che chở bảo vệ mình trong suốt những năm qua tống vào đại lao…
Trong lòng cảm thấy đau xót mãnh liệt, mười năm, hắn thật là xem nhẹ quá nhiều thứ rồi, theo đuổi danh vọng đã khiến hắn mất đi lí trí mà, mà ngay cả lúc mẫu thân hắn qua đời hắn cũng không có ở bên cạnh người. Lúc này đây , thừa nhận những lời quản gia nói, không phải là hắn công nhận mười năm qua mình đã sống uổng phí hay sao? Vậy cố gắng mà hắn vất vả trong mười năm nay thì tính là gì? ! Tính là gì? ! !
Mười năm, mười năm là quá đủ rồi… Đừng tiếp tục hãm sâu vào nữa, khiến cho bản thân mình phải thống khổ… Nô tài chỉ hy vọng thiếu gia vui vẻ thế là đã quá đủ rồi…
Đáng chết! Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông xuôi hay sao?
Nhìn đôi con ngươi màu lam trước mắt kia, người vì thấy mình vẫn luôn trầm mặc mà kích động sợ run lên. Cháu của hắn, có ánh mắt màu lam giống hết tên phụ hoàng đáng chết của nó, nhưng điểm khác nhau chính là đôi mắt này lại tinh khiết trong sạch như thế, không giống tiên hoàng, cũng không bị vẩn đục giống như mình, tràn đầy lệ khí cùng thấu hiểu hồng trần, có lẽ, nó… So với hắn càng thích hợp làm quân vương thiên hạ hơn nhiều?
Thoát khỏi trói buộc, tâm tình trở nên thoải mái hơn nhiều, hắn khiến cho văn võ bá quan phải há hốc mồm ra mắt trợn ngược nhìn hắn bước từng bước xuống thềm đá, giật lấy dây cương bảo mã trong tay thị vệ, kiêu ngạo cuồng vọng thúc ngựa phi qua thảm đỏ tượng trưng cho hoàng quyền đế vương, để lại một đám dấu vó ngựa, khiến mọi người phải chấn kinh.
“Hoàng thúc!” Khải Duệ kinh ngạc không giữ được bình tĩnh nữa mà hô to lên, “Người muốn đi đâu đó?”
“Đi biên ải.” Thanh âm trầm thấp không dấu được sự nóng vội từ xa truyền tới, “Hảo hảo làm một vị hoàng đế tốt của ngươi đi!”
Vì nói ở một khoảng cách khá xa nên không ai nghe thấy cả.
“Thiên hạ này, ta từ bỏ!”
“Dừng lại… Dừng tay!” Ân nổi giận mà có gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của tên thủ hạ.
“Không cần, Ân!” Đôi con ngươi vốn u ám mà chấp nhận số mệnh đột nhiên mở to ra, Tinh Diệm không thể tin được máu chảy ra từ thân thể của người kia, mới tê tái gào lên, “Ân!” Y muốn bò qua để đỡ lấy Ân, nhưng thân thể lại không thể cử động được gì cả, chỉ có thể trơ mắt Ân từ từ đổ sụp xuống rồi ngã quỵ dưới đất, máu tươi từ vết thương trí mạng đằng sau lưng bắn ra lênh láng, bắn ra hết lên cả mặt tên thị vệ đứng bên cạnh.
“Không….” Y đã bọ chấn động mạnh tới mức ngây người không còn ý thức gì nữa chỉ biết lẩm bẩm gì đó mà thôi, trước mắt y ngoại trừ màu đỏ của máu ra y không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa. Là y, là tại y.Đều là y làm hại Ân. Nếu không phải tại y , Ân cũng không bị liên lụy như vậy, mà y không những không cứu được Ân, mà còn phải tận mắt chứng kiến Ân chết trước mặt mình nữa.
“Là ta đã hại ngươi…” Tinh Diệm giống như là bị trúng tà vậy, cứ lặp đi lặp lại mỗi câu đó, đả kích liên tiếp đã sớm đập nát sự kiên cường của y, mà lần bày lại còn phải chứng kiến hảo bằng hữu bị sát hại ngay trước mắt mình đã khiến y hoàn toàn sụp đổ rồi. Hà tất phải như vậy làm gì nữa? Y chết đi là tốt nhất, vì sao lại còn liên lụy tới người vô tội nữa chứ, y vì sao vẫn còn chưa chết đi, sớm biết như vậy, thì lúc mới bị bắt y đã cắt lưỡi tự vẫn rồi, mà không cần phải sợ chết mà chờ cơ hội chạy trốn,…… Ân đã chết, vì sao mà y lại vẫn còn sống.Y vì sao vẫn còn sống cơ chứ.
“Diệm….” Thanh âm khàn khàn đứt quãng từ xa truyền tới, hơi thở vô cùng mong manh. Âm cố gắng nâng bàn tay dính đầy máu khó khăn run rẩy muốn ở thời khắc cuối cùng mà nắm lấy tay y, an ủi y. Không phải là do lỗi của ngươi, Diệm, không phải là lỗi của ngươi…..Thật muốn nói cho ngươi biết, nhưng mà…..Ta nói không được. Nếu không làm như vậy, ta biết người đau khổ nhất sẽ chính là ngươi, ta biết làm như vậy, người bị thương tổn nặng nề nhất sẽ chính là ngươi, thật xin lỗi….Tha thứ cho sự nhu nhược của ta có được không? Ta thật sự không đành lòng nhìn người vì ta mà phải chịu tra tấn lớn đến như vậy, ta chết rồi, Tào Nhân Dư sẽ không còn nhược điểm gì để uy hiếp ngươi nữa……Còn thiếu chút nữa thôi, là ta có thể nắm lấy tay ngươi rồi,…..Cho dù ta không thể nói ra, nhưng ngươi chắc cũng sẽ hiểu rõ ý ta, tất cả những chuyện này đều không phải là lỗi của ngươi, là do ta cam tâm tình nguyện, ngươi biết mà, nên không cần phải tự đày đọa bản thân mình nữa đâu….
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...