“Làm người phải phân minh, cho dù tôi rất thương tâm vì cái chết của con gái, nhưng nếu truy cứu nguyên nhân, đều là lỗi của tôi và mẹ nó, không sớm phát hiện dị trạng của nó mà khuyên giải, bằng không sự tình cũng sẽ không…” Nói tới đây, ba Trương phụ lão lệ tung hoành, thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được nữa.
Thấy ba Trương đang chìm sâu trong nỗi bi thương nồng đậm, Bạch Phong Dao hiểu được tiếp tục nán lại cũng vô ích, kéo Dương Phỉ, hai người hướng ba Trương cúi đầu nói lời từ biệt.
“Hung thủ giết người!”
Vừa ra khỏi phòng, đã bị Lâm Tĩnh San đứng trước linh đường dùng ánh mắt chán ghét trừng Dương Phỉ, khàn giọng chửi.
“Mày là hung thủ giết người! Sao người chết không phải là con chó hoang như mày! Tại sao!”
Vài người đứng phía sau có vẻ như là bạn bè Lâm Tĩnh San đang cố lôi kéo nàng, trấn an cảm xúc của nàng, đáng tiếc Lâm Tĩnh San đã bị đả kích quá lớn từ cái chết của người bạn tốt, hoàn toàn không thể nghe bọn họ khuyên giải, dùng vẻ mặt căm tức, oán hận nhìn Dương Phỉ, chửi ầm lên.
Ở trong trường, Dương Phỉ cũng là bị Lâm Tĩnh San mắng rất thảm, ngay từ đầu hắn cũng tức giận đến muốn phun lửa, nhưng lâu dần liền xem Lâm Tĩnh San như một con chó điên đang sủa loạn, không thèm để ý .
Bởi vậy, hôm nay Dương Phỉ cũng không nói một câu, dùng ánh mắt lãnh đạm liếc Lâm Tĩnh San giống như đang nhìn một thứ phế thải một cái, kéo tay Bạch Phong Dao xoay người bước đi.
Mắt thấy mình hoàn toàn bị coi thường, Lâm Tĩnh San phẫn nộ đến sắc mặt trắng bệch, chộp lấy cái khây trên bàn thờ ném về phía Dương Phỉ.
“Phỉ!”
Mơ hồ nghe được phía sau truyền đến tiếng gió, Bạch Phong Dao phản ứng nhanh nhẹn đẩy Dương Phỉ ra, nguyên bản hắn cũng có thể thuận thế tránh đi, nhưng trong đầu hắn linh quang chợt lóe –
Nếu bị thương, hiệu quả không phải tốt hơn sao?
Ngắn ngủi vài giây, suy nghĩ trong đầu Bạch Phong Dao đã “thiên biến vạn hóa”, nháy mắt làm ra quyết định này.
“Phong Dao!” Dương Phỉ trợn tròn mắt, tê tâm liệt phế kêu một tiếng, trơ mắt nhìn nhìn cái khây bay tới va vào ót Bạch Phong Dao, sau đó vỡ vụn ra rơi xuống đất.
Dương Phỉ đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Bạch Phong Dao, hoang mang rối loạn cởi áo khoác bằng vải đặt lên miệng vết thương đang chảy máu ồ ồ của hắn, hướng về phía những người còn đang sửng sốt đứng một bên rống giận: “Nhìn cái gì! Còn không mau gọi xe cứu thương!”
Quay đầu lại, Dương Phỉ luống cuống tay chân, trong lòng lo lắng không biết phải làm sao, có thể áp dụng phương pháp cấp cứu nào cho phía sau không? Sao lúc trước mình lại không chọn một môn dạy về cấp cứu để học chứ!
“Phỉ, đừng hoảng hốt, bình tĩnh lại, tớ không sao!” Bạch Phong Dao suy yếu mỉm cười, rõ ràng là người đang bị thương, còn phải phụ trách luôn cả việc an ủi.
“Không hoảng hốt, không hoảng hốt, tôi không hoảng hốt…”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần quá lo lắng.” Hắn vỗ vỗ bả vai đang đỡ lấy hắn của Dương Phỉ, tầm mắt chuyển hướng Lâm Tĩnh San vẫn đang đứng ngây ngốc.
Cùng Bạch Phong Dao bốn mắt chạm nhau, thân thể Lâm Tĩnh San nặng trịch, run môi nói: “Bạch Phong Dao…”
Bạch Phong Dao lẳng lặng nói: “Hẳn là cô cũng biết, đó không phải lỗi của Phỉ… Hắn chỉ là không thích Trương Tuyết mà thôi.”
Lâm Tĩnh San khóc, hô to: “Nhưng tiểu Tuyết đã chết!”
“Trương Tuyết chết, thì đổ lỗi cho Phỉ sao? Phỉ biết sau khi chia tay với Trương Tuyết, nàng sẽ chạy đi tự sát sao? Hay là vì sợ Trương Tuyết tự sát, sẽ miễn cưỡng tiếp tục hẹn hò với nàng… Cô không biết suy nghĩ của cô rất ích kỷ sao? Phỉ cũng là người, hắn cũng có quyền lựa chọn.”
“Nhưng tiểu Tuyết đã chết…”
“Vậy không lẽ ý của cô là, Trương Tuyết đã chết, cho nên Dương Phỉ cũng phải chết theo mới đúng sao?”
“Tôi, tôi không có ý đó…” Lâm Tĩnh San cúi đầu, giống như đứa trẻ đã phạm lỗi, tránh né tầm mắt Bạch Phong Dao.
“Là chính Trương Tuyết lựa chọn tự sát chứ không một ai bức nàng. Nói thật, vì chia tay với Phỉ mà chạy đi tự sát thì đó cũng chính là lỗi của Trương Tuyết. Nếu sau này tất cả mọi người sau khi chia tay xong đều làm như vậy, thì trên thế giới này còn ai dám bàn đến chuyện yêu đương?”
Bạch Phong Dao trầm giọng, nói:”Đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Phỉ, đây là chính nghĩa mà cô nói tới sao?” hơi tạm dừng một chút, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười khinh miệt: “Lâm Tĩnh San, cô thật sự là một người ti tiện lại ích kỷ, loại người như cô mới là người không có đủ tư cách trách cứ Phỉ nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...