Trên con đường vắng bóng người, từng con gió lạnh lẽo thấu xương ào ạt thổi tới, khiến Dương Phỉ phải kéo chặt vạt áo khoác, khói trắng thở ra khỏi miệng rất nhanh cũng biến mất trong không khí.
Dương Phỉ ghét mùa đông, bởi vì chân tay hắn mỗi khi đến mùa đông sẽ rét run, cho dù mang găng tay hay tất cũng không cải thiện được bao nhiêu.
Lúc ở công trường, bởi vì một lượng lớn công việc, nên không cảm thấy lạnh, nhưng đến khi tan ca, liền cảm giác được sự rét lạnh của mùa đông đặc biệt rõ ràng.
Trên đường về nhà, khi đi qua cửa hàng tiện lợi, Dương Phỉ vốn muốn mua chút gì đó về nấu để làm ấm cơ thể, nhưng hắn nhớ tới hôm nay lúc ra khỏi cửa đi làm, có nói với Bạch Phong Dao là buổi tối muốn ăn lẩu, liền lập tức gạt bỏ dự tính này.
Ăn một nồi lẩu bốc khói nghi ngút, là hưởng thụ tốt nhất trong mùa đông.
Mà ở ban đêm nhiệt độ còn thấp hơn ban ngày, có thể có người làm lò sưởi cho mình ngủ, cái lò sưởi này còn biết chà xát tay chân cho mình, lại là chuyện đáng mừng nhất trong mùa đông.
Từ buổi tối mấy tháng trước, sau khi Dương Phỉ cùng Bạch Phong Dao ngủ cùng nhau, kỳ lạ là đêm đó Dương Phỉ không còn mơ thấy ác mộng, cả đêm ngủ rất yên ổn.
Cũng kể từ tối đó, Bạch Phong Dao không còn trở về phòng mình, Dương Phỉ đã quen buổi tối cùng ngủ với hắn, nếu không có hắn, Dương Phỉ sẽ ngủ không yên.
Bắt đầu từ mùa đông về sau, Dương Phỉ càng thích dựa vào thân thể Bạch Phong Dao, thích đem mặt dán trong lòng ngực ấm áp của Bạch Phong Dao, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Lúc này, thân thể Bạch Phong Dao sẽ nhẹ run rẩy, nhận thấy dao động của hắn, Dương Phỉ sẽ đùa dai chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, dùng hạ thể cọ xát hạ thể hắn.
Tiếp nhận trò đùa *** loạn này, Bạch Phong Dao thường sẽ thở ra một ngụm hơi thở nóng rực, gầm nhẹ một tiếng, giữ chặt mông Dương Phỉ, tức giận mỉm cười, cuồng loạn cắn lấy đôi môi hắn.
Dương Phỉ thích đùa với Bạch Phong Dao, càng thích mỗi lần Bạch Phong Dao cắn cắn sau đó xem như trừng phạt.
Bạch Phong Dao sẽ cởi quần Dương Phỉ, khẽ hôn dưới đùi trong hắn, đem phân thân hắn ngụm sâu vào yếu hầu, dùng miệng mình không chút khách khí hút phân thân hắn.
Loại sung sướng sâu đến tận sống lưng này, là trừng phạt ngọt ngào Dương Phỉ muốn ngừng mà không được, bởi vậy mỗi đêm Dương Phỉ đều đùa dai với Bạch Phong Dao như vậy.
“Tối nay, làm tiếp đi…” Dương Phỉ cười, lầm bầm làu bàu nói nhỏ, tiêu tán trong không khí.
Một trận gió mãnh liệt ập tới, Dương Phỉ rùng mình một cái, nghĩ đến nồi lẩu nóng, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Bạch Phong Dao, hắn không nhịn được bước nhanh hơn.
Đi quanh co khúc khuỷu, chậm rãi lên sườn dốc, từ xa Dương Phỉ có thể thấy trong bóng đêm sâu thẳm, có một ngọn đèn nhỏ tỏa ra khỏi cửa sổ.
Người đàn ông kia, bây giờ có lẽ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi?
Từ sau khi Sở Lăng chết, Bạch Phong Dao đều ở bên cạnh hắn, hắn đã sớm bị nuôi chìu đến nỗi, có lẽ đời này cũng không thể rời xa Bạch Phong Dao.
Nếu đem suy nghĩ này nói cho Bạch Phong Dao, hắn sẽ lộ ra biểu tình gì?
Hẳn sẽ lộ ra một nụ cười ôn nhu giống như thường ngày đi!
Dương Phỉ nhìn về hướng nhà trọ ở nơi xa, chân thành hy vọng, hy vọng cả đời này, thật sự có thể cùng người đàn ông kia ở bên cạnh nhau, làm cho người đàn ông ôn nhu đó, vĩnh viễn bị hắn độc chiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...