Đúng lúc này, Tiết Linh Vương đến.
Tiếng ngâm xướng bên tai đột nhiên biến mất không bóng dáng, dường như mười phần e ngại khí chất Vương giả, chất lỏng uốn lượnmàu đen đình chỉ chảy xuống, lẳng lặng dính trên làn da tôi. Tiết Linh Vương mặc áo ngủ bằng lụa mỏng, vạt áo mơ hồ lộ ra lồng ngực bằng phẳng rắn chắc, khuôn mặt anh khí mang theo vẻ do dự, thử bước tới gần tôi, cuối cùng dừng trước sa trướng.
Y quả thực đang trong giai đoạn phong vân đáng tự hào nhất của cuộc đời, thân thể dẻo dai bôn ba trên chiến trường nhiều năm không hề trở nên thô tục, bước chân mềm mại mà hữu lực, tràn đầy vẻ ưu nhã và khí phách ngạo nghễ của Vương giả. Y đối với tôi mà nói, vừa xa lạ vừa khiến người ta kính sợ.
Tôi phát hiện mình đang nhớ Tiết Vân, nhớ tới cái ôm tuy không ấm áp nhưng vô cùng thoải mái. Thương nhớ đến vậy, cuối cùng lại bị cơn ác mộng thời không biến thành bi ai và châm chọc. “Tiên tử …” Tiết Vân lẩm bẩm cái xưng hô đáng cười kia, kéo sa trướng ngăn cách hai chúng tôi ra, dùng tư thế thành kínhnhư môn đồ của tiên giả nhìn chăm chú vào tôi, sau đó thong thả cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má tôi.
Độ ấm người sống bao trùm lấy cơ thể tôi, vuốt ve những lằn đen không còn ồn ào trên làn da. Bàn tay mềm mại di chuyển nhẹ nhàng khiến tim tôi đập thật nhanh. Ngũ quan rõ ràng giống như đúc Tiết Vân, nhưng trong mắt tôi lại khác xa, chỉ có nốt ruồi lệ chí bên khóe mắt là quen thuộc; Nhưng nó không mang vẻ sầu bi mị ý, cũng không sinh động như trí nhớ của tôi. Tiết Linh Vương không yêu tôi, y chỉ thương cái trường sinh của mình, bởi vì thái độ y hôn tôi, cực kỳ giống như kẻ xem việc hiến dâng trinh tiết là một sự hi sinh cần thiết cho nghi lễ.
Y thấy tôi không có phản ứng, động tác càng trở nên lớn mật, chẳng những luồn tay vào trong quần áo tôi, mà còn dùng đầu gối ấn vào giữa hai chân tôi, như đang muốn tìm kiếm gì đó. Cánh hoa ấm áp bị đầu lưỡi mềm mại len vào, thần sắc y mang vẻ khiêu khích, phân thân dưới bụng đã hơi ngẩng đầu. Có lẽ do lần đầu tiên nếm vị dục vọng, y thoạt nhìnrất luống cuống và xấu hổ, cái tay di chuyển trên người tôi chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng cởi quần lót ra, phát hiện tiên tử cũng bị khiêu khích không khác gì mình, liền ngẩng đầu tròn mắt nhìn, mang theo vẻ mong đợi chờ tôi.
……
Được Vương Gia tôn quý thời xưa thị tẩm, tôi chỉ là một tên sinh viên nghèo túng vô dụng, nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Nghĩ đến đây, tôi đành cười khổ ngầm chấp nhận.
Trong mắt Tiết Linh Vương lóe lên một tia vui mừng, không bao lâu sau đã cởi hết quần áo cả hai, áp người sát vào. Y không nhìn thấy vằn đen trên người tôi, bởi vì lúc này, y chưa phải cương thi Vương Gia ba mắt.
Y nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng của tôi, năm ngón tay tìm đượcphân thân dưới rừng rậm đen u mật, tiện đà cúi đầu tinh tế đánh giá, giống như rất tò mòvới bảo vật củanày. Tôi nhìn y vươn đầu lưỡi liếm láp nơi đó một cái, cả người luôn buộc chặt nhất thời mềm oặt xuống, một tia khoái cảm ướt át tràn lan, cứ như vậy cứng lên trước mặt y.
Coi như tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị sủng hạnh, khi đang cố gắng thả lỏng người phối hợp với Tiết Linh Vương, tầm mắt đột nhiên tối sầm, trên đỉnhphân thân chạm vào bên ngoài lỗ huyệt mềm mại nóng bỏng, phần eo lưng cũng bị cặp chân thon dài rắn chắc quấn chặt;Phân thân nóng rực dưới bụng từ từ tiến vào bên trong nhục bích, mãi đến khi tôi phản ứng lại, cảm xúc bình thản vô ba đã bị ngạc nhiên thay thế.
Y cư nhiên ngồi trên bộ vị đó của tôi, mái tóc dài để tán loạn trên vai, hàng mi tuấn tú gắt gao nhăn lại, dường như đã chịu không ít đau nhức.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống từ nơi giao hợp của cả hai, phân thân Tiết Linh Vương mềm nhũn xuống, biểu tình trên mặt đầy hoang mang khó hiểu, hoàn toàn không nhận ra hành động của mình có gì đó khôngđúng. Tôi bị kinh hách quá chừng, lúc vươn lên muốn đỡ y, lại thấy y biến sắc, lỗ huyệt bao quanh dương v*t của tôi hơi mấp máy, y cắn chặt răng chậm rãi di chuyển lên xuống trên người tôi.
Khi từng đợt khoái cảm nhè nhẹ từ bụng dưới di chuyển lên tới đỉnh đầu, tôi mới giật mình nhận ra lý do.
— Chuyện “tốt” này nhất định do tên Bạch sư gia kia làm!
Có lẽ khoảng thời gian ở Thực Nhân Thôn đã khiến tôi hiểu rằng, nhân vật tôn quý như Tiết Vân, nếu không phải bị người xúi giục, sao có khả năng dùng thân phận Vương gia hầu hạ dưới thân kẻ khác? Cũng có thể do lúc Bạch sư gia trình bày mưu kế, cố tình khiến Tiết Linh Vương mờ mịt hiểu sai ý, tưởng rằng khi tôi hoàn toàn chiếm lĩnh được y, sẽ không thể dùng lý do cưỡng ép này khiển trách y.
Còn không kịp suy tư ý đồ Bạch sư gia, nhục bích không ngừng di chuyển trên phânthân sắp rút hết hồn phách của tôi, động tác chật vật của Tiết Linh Vươngvẫn không thể chạm tới điểm nhạy bên trong, cho nên phân thân bán nhuyễn đằng trước không tìm được khoái cảm, cái trán trơn bóng chảy ra không ít mồ hôi lạnh. Dù có là một Vương gia trải qua rất nhiều cuộc chiến ở Dự Tây, thì khi gặp chuyện không hiểu vẫn sẽ ngại ngùng như thế; Tôi nhìn y, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tiếc thương.
Ma xui quỷ khiến tôi ôm chầm lấy y, hôn lên lồng ngực duyên dáng; Y la lớn một tiếng, khó tin mở to mắt. Tôi mím môi, tay bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn cái eo và mông, muốn đánh tan đau đớn lần đầu của y. Nói rằng phục tùng dục vọng, không bằng nói đang muốn xác nhận điều gì đó, tôi xoay người đặt y dưới thân, phá lệ âu yếm cơ thể mĩ lệ chưa trở thành vật thuộc về Âm phủ, thậm chí còn chủ động đưa đẩy hông, đem cái đóchôn sâu vào nơi mê người đầy dụ hoặc.
“Tiên tử…” Y thì thào gọi, phân thânbởi vì khoái cảm bao phủ dần dần ngẩng đầu, đáy mắt y lóe ra quang mang nhu hòa mà kỳ dị, tùy ý thuận theo động tác tôi.
…..
Dường như tôi đã biết lý do y yêu tôi.
Tiết Linh Vương ngoại trừ Trường Sinh, căn bản không theo đuổi gì nữa, ngày qua ngày làm một Vương Gia an nhàn, khó tránh khỏi có lúc cô đơn trống vắng; Nhưng dưới sự hướng dẫn của Bạch sư gia, y phá giới, rơi từ đám mây xuống khe núi sâu thăm thẳm, trở về với màu sắc. Dục vọng của phàm nhân. Tôi thỏa mãn dục vọng của y, gắn bó chặt chẽ với y. Hòa hợp đến mức trở nên khó cách xa, bởi vậy khi tôi rời đi, khó tránh khỏi việc mang tâm y đi theo.
Người chưa từng trải qua, vĩnh viễn không biết được rằng chờ đợi thống khổ đến cỡ nào.
Bởi vậy nhìn từng biến hóa vi diệu của người dưới thân, trong mắt tôi chỉ còn hoang đường và nực cười. Tạm thời buông đống suy nghĩ rườm rà ra, ánh mắt tôi dừng lại trên lồng ngực phập phồng, cúi đầu nhìn một nụ hoa. đầu v* được tôi ngậm vào trong miệng, cả người y run rẩy, phân thân ngang tàng liên tụcbị va chạm điểm nhạy chảy ra một chút chất lỏng màu trắng, ướt sũng cọ cọ lên bụng tôi, co rút một hồi mới bắn hết ra.
Tiết Linh Vương thở phì phò, nụ hoa hồng nhuận cương lên trước ngực. Mang theo màu sắc yêu diễm, ánh mắt y mê ly pha chút mị ý, nốt ruồi lệ chí linh động dưới khóe mắt, quả thật có bộ dáng phàm nhân. Nhiệt độ cơ thể y chân thực hơn so với cương thi Vương gia nhiều, thân hình co dãn cực tốt, không có chút dấu hiệu khô héo, vật chôn sâu bên trong y chậm rãi tỉnh giấc, tôi vô thức cúi đầu, tiếp tục dây dưa cùng y thêm một lần nữa
Không biết vì sao, nghĩ đến cương thi Vương Gia cô độc canh giữ ở Thực Nhân Thôn, tâm tôi bỗng nhiên đau quặn.
Tiết Linh Vương không nhìn ra tôi có tâm sự; Y đang bận hướng tôi tìm lấy thứ gọi là phá sắc giới. “Ưm a…”Phân thântrên đùi càng thêm bành trướng, cảm giác xấu hổ vì bị tiên tử xâm phạm rất nhanh bị bao phủ trong tình triều, y ngẩng đầu thẳng tắp nhìn tôi, lòng bàn tay mềm mại ôn hòa hiền hậu đặt trên khuôn mặt của tôi, dường như muốn khắc sâu tướng mạo của tôi trong lòng. “Nghị Minh, Đường Nghị Minh.” Tôi dừng động tác, dùng tiếng phổ thông không thuộc về nơi này nói.
Y sửng sốt, hơi hơi gật đầu, nhớ kỹ tên tôi, giọng điệu phát âm vẫn còn hơi kì lạ đối với y: “Nghị Minh.”
Hai bộ vi chặt chẽ kết hợp một chỗ, tôi niết nụ hoa y. Tiếp đó, dùng tư thế nằm nghiêng khiến nó đi vào càng sâu. Y cố nhếch mông, chỗ liêu nhân đã hơi sưng đỏ, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn đồ vật phía dưới, y khẽ phát ra âm thanh rên rỉ theo tần suất tôi di chuyển, âm cuối nghe rất quyến rũ.
Nhưng vào lúc hai người loạn ý mê tình, vằn đen trên người tôi đột nhiên bắt đầu quậy phá, hàn ý lạnh lẽo tiếp xúc với những giọt mồ hôi nóng bỏng, ngay tức khắc bốc hơi thành làn khói trắng tiêu tán trong không khí. Trong một khoảng thời gian tôi thở dốc, hình như có nhìn thấy một bóng dáng quỷ dị treo trước cửa.
Bạch sư gia nheo mắt nhìn nhìn hai người đang làm tình trên giường, đôi mắt mèo màu lục sắc, giống như những con ma trơi mùa hè, mơ hồ lóe lên giữa tầm mắt tôi. Ánh mắt hắn dừng ở đồ đằng màu đen trên người tôi, sau một lúc lâu mới cười quỷ dị một tiếng, đóng cửa rời đi.
………
………
Tôi bừng tỉnh lúc nửa đêm, trong căn phòng tối đánh một cái hắt xì, đôi mắt trở nên trống rỗng. Một ý niệm dần dần sinh ra, tuy cơ thể sau khi phát tiết đang kêu gào mệt mỏi, nhưng tôi vẫn xuống giường, chung quanh không có thị nhân hay hộ vệ trông coi, tôi cứ như vậy vô tri vô giác đi tới cuối hành lang.
Đau đớn sau lưng càng thêm kịch liệt. Tôi thò tay sờ, quả nhiên chạm trúng lông mao trắng mịn như lông chim, làn da cũng trở nên hơi cương lãnh, không còn độ ấm ban đầu.
— Tôi đang biến thành cương thi, biến thành thứ mình luôn e ngại.
…..
Ngoài cửa sổ không trăng. Tôi ngồi ngay ngắn trướccổ kính Linh Môi sáng sủa, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt kính lạnh lẽo, cầu nguyện nó lại tiếp tục hiển thị thần uy, mang kẻ vô tội là tôi trở về dân quốc Trung Hoa ngàn năm sau. Nhưng thứ cao quý như nó không thể bị một người tầm thường như tôi thúc giục, cho dù tôi có hồ ngôn loạn ngữ hay nói thứ thần chú gì đi chăng nữa, nó cũng không thèm động đậy một cái.
Lúc tôihầu như đã bỏ cuộc rút tay về, đứng dậy định rời đi, mây đen dày đặc trong kính đột nhiên tản ra. Ánh sáng từ trăng tròn phản chiếu đầy mờ nhạt, tôi kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, nghĩa là ánh sáng mặt trăngđó quả thật tản ra từ trong tấm kính.
Dòng nước gợn sóng trên gương từ từ tĩnh lặng, lộ ra hai bóng dáng mơ hồ.
Hình dáng cương thi Tiết Vân ngồi giữa kính, cái đầu khô sạm đầy tâm sự, mà mỹ nhân cương thi lộ ra một nửa cánh tay bằng xương trắng quỳ xuống kế y, vô thanh bầu bạn. “Trời sắp sáng, ngươi không đi ngủ sao?” Tôi nghe Tiết Vân thản nhiên hỏi mỹ nhân cương thi.
Mỹ nhân cương thi thoạt nhìn rất sầu bi, nhìn nhìn cổ kính lại nhìn nhìn Tiết Vân, dùng ngôn ngữ y y như đang khuyên bảo gì đó, hai khóe mắt khô nẻ thậm chí chảy ra hai giọt lệ. “…Không sao, bổn vương không muốn.” Ánh mắt Tiết Vân thủy chung luôn dừng trên tấm kính, phảng phất như đang nhìn tôi từ một ngàn năm cách biệt. Giống như vừa nhận ra cái gì, y chậm rãi giơ tay lên đặt lên nơi tôi vừa chạm vào, chua xót cười nói: “Vì có thể ngay sau đó, cậu ấy sẽ trở về.”
Y thở dài dựa trên kính, tôi cúi người ảm đạm nhìn.
Tôi ngàn năm trước và y ngàn năm sau, ngăn cách giữa tấm cổ kính lạnh lẽo này, gắt gao gắn bó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...