Thẳng đến lúc bị Thẩm Mộ Ngạn dắt đến khu diễn thuyết ở trong hội trường của trường đại học, Cố Phán vẫn còn cảm thấy choáng váng không chân thực.
Trên đường đi, tay của người đàn ông không buông ra nữa. Ngón tay sáng bóng sạch sẽ sít sao nắm lấy cả bàn tay của cô gái trẻ, nhiệt độ trong lòng bàn tay không keo kiệt chút nào, cuồn cuộn truyền đến phía bên cô.
Cố Phán chưa từng có lúc nào mà nhịp tim lại nhanh như vậy. Mỗi một bước cô đều đi rất vững vàng, nhưng rồi lại giống như mỗi một bước đều đạp trên đám mây vậy.
Chân trời buổi chập tối nắng chiều như lửa, khu vực lớn trong trường cũng bị phủ lên một tầng ánh sáng màu đỏ cam, Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn cũng không đi trên đường lớn, sinh viên qua lại cũng không nhiều.
Gần đây trời đã vào thu, khắp nơi trong trường đều có thể nhìn thấy lá vàng óng ả rụng xuống, chân Cố Phán dẫm lên trên, nghe được tiếng lạo xạo vang lên, tâm trạng cô càng ngày càng lơ lửng.
Về sau đi tới hội trường, lúc cần kiểm tra vé, trạng thái của cô mới ổn định một chút.
Lúc này Thẩm Mộ Ngạn đã buông tay cô ra, tỏ ý cô cầm vé đi lên trước.
Người soát vé kiểm tra xong, thì nghiêng người để bọn họ tiến vào hội trường.
Người đến xem diễn thuyết rất đông, vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ này dường như tên tuổi thật sự rất lớn, trước đó lúc Cố Phán tra tài liệu, cũng có nhìn sơ qua một chút.
Vị này dường như là tay trắng lập nghiệp, mấy năm ngắn ngủi đã tạo nên tất cả mọi thứ ở hiện tại. Gian khổ và khó khăn khi vừa mới bắt đầu lập nghiệp cũng rất nhiều, nhưng cũng may có sự giúp đỡ của “Bá Nhạc“, cũng mới có anh ta của ngày hôm nay.
Cố Phán luôn không có hứng thú gì đối với chuyện đã biết. Khi ấy, nhìn qua những tài liệu kia rồi, cô lại có chút muốn biết là ai ở vào thời điểm anh ta nghèo rớt mùng tơi đã cho anh ta sự giúp đỡ.
Dù sao người có ánh mắt tinh tường quyết đoán trên thế giới này, cũng quả thực quá ít.
Có điều Cố Phán cảm thấy nhàm chán cũng không sao, Thẩm Mộ Ngạn có thể nghe lọt là được rồi.
Cho nên từ sau khi buổi diễn thuyết bắt đầu, cô vẫn luôn quan sát dáng vẻ cùng nét mặt của Thẩm Mộ Ngạn.
Ánh đèn trong hội trường không tính là sáng, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế hơi cũ, chân dài hơi xếp chồng lên nhau, mắt nhìn về phía trước.
Cố Phán phát hiện người đàn ông này dường như có một loại phẩm chất riêng biệt rất kỳ lạ ——
Advertisement / Quảng cáo
Cho dù anh ở chỗ nào, chỉ cần anh yên tĩnh ngồi ở đó, vậy bầu không khí một vòng xung quanh anh, dường như cũng đều có thể dần dần yên tĩnh lại.
Cũng như vậy, bất luận anh ở nơi nào, cho dù là hiện tại ở trong hội trường ầm ĩ náo nhiệt, hơi thở kiêu ngạo mà bình tĩnh trên người anh, cũng không giảm đi chút nào.
Cố Phán nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của Thẩm Mộ Ngạn, lặng lẽ lấy điện thoại ra, lại bắt đầu cập nhật trực tiếp tâm trạng hẹn hò với người bên kia ——
【 Wechat 】 Cố Phán: TVT Người đàn ông này nhất định biết hạ cổ! Bằng không thì sao em lại càng nhìn càng thích chứ ô ô ô! Người nào đó ơi, em nói anh biết nhé, bọn em vừa rồi còn nắm tay đi cả một quãng đường đấy. Nhưng mà em vẫn chưa dám hỏi anh ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào... A a a em nói nhiều quá có khi nào lộ ra là tự mình đa tình không? Làm sao bây giờ, thật rối rắm.
Động tác gửi Wechat trong tay Cố Phán cứ liên tục không ngừng, thẳng đến lúc người chủ trì kết thúc bài phát biểu chính thức, mời khách quý chủ giảng lên sân khấu, cô mới lặng lẽ cất điện thoại đi.
Vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ kia là một người đàn ông tương đối trẻ tuổi, phong độ tướng mạo đều cực xuất sắc, nhưng cảm giác cho người ta lại là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.
Khí chất của Thẩm Mộ Ngạn rất lạnh lùng, mà người đàn ông kia lại tương đối ôn hòa hơn một chút, không biết có phải bởi vì do đang công khai diễn thuyết hay không, cảm giác dí dỏm thể hiện trong lời nói của anh ta cũng rất đạt.
Cố Phán nghe không hiểu cái gì mà loại nguồn năng lượng này, loại khai thác kia mà anh ta nói, thế nên mới nghe chốc lát đã cảm thấy rất nhàm chán.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Mộ Ngạn, lặng lẽ áp sáp người qua, nhỏ giọng tiếp lời.
"Người này, anh ta nói còn được đấy chứ? Trước kia anh ở nước ngoài có nghe qua tọa đàm của anh ta chưa?"
Thẩm Mộ Ngạn một tay chống cằm, mắt nhìn phía trước, nghe thấy lời Cố Phán cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng.
Cố Phán bĩu môi, còn muốn tiếp tục nói thêm gì đó, người đàn ông lại chợt nắm lấy tay cô, giọng thản nhiên nói: "Đừng ồn ào, nghe xong trước đã."
"?"
Cố Phán lại là một trận chết đi sống lại, bị cái tay kia một mực nắm đến lúc kết thúc buổi diễn thuyết, cô cũng ngoan ngoãn ngồi ở đó, yên tĩnh giống như một con chim cút chưa học được cách hót.
Buổi diễn thuyết kết thúc, trong hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm. Ánh đèn xung quanh toàn bộ sáng lên, người trên sân khấu ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi cúi chào.
Thẩm Mộ Ngạn hình như cũng không muốn ở lại thêm nữa, anh kéo Cố Phán đứng dậy, theo dòng người đi ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, cách đó không xa chợt truyền đến một giọng nói ——
"Tổng giám đốc Thẩm?!"
Cố Phán phản ứng lại trước, bước chân hơi ngừng lại, quay đầu nhìn một chút.
Chỉ thấy người vừa rồi còn đứng ở trên sân khấu, lúc này đang hăng hái đuổi về phía bên này, vừa đi nhanh vừa dùng thứ Tiếng Trung không quá trôi chảy gọi: "Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm..."
Cố Phán có chút bất ngờ, làm cho cả buổi, vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ này lẽ nào lại quen biết Thẩm Mộ Ngạn?
Được thôi, muốn hợp ý người ta dẫn người ta đến xem tọa đàm của người nổi tiếng, kết quả lại phát hiện, đến cuối cùng là người ta chỉ là xem một trận ba hoa chích chòe của người quen mà thôi.
Tư thế lật xe hôm nay cũng rất tao nhã đấy:)
Cố Phán đã không muốn nói chuyện nữa, một lời khó nói hết nhìn vị kia càng đi càng gần, muốn thoát khỏi tay Thẩm Mộ Ngạn rời đi trước.
Nào ngờ người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội, tay không thả ra, chỉ rũ mắt xuống, thản nhiên liếc cô một cái.
"Gấp cái gì? Đợi chút nữa rồi đi."
Cố Phán bĩu môi, rốt cuộc không cựa quậy nữa.
Vị Hoa kiều kia có thể coi như là đẩy đám người ra đi tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn. Bạn học chưa rời đi ở xung quanh, lúc này, mỗi một người đều dùng ánh mắt tò mò quan sát bọn họ. Có người còn đang kinh ngạc, khu vực khán giả này từ lúc nào thì có một người đàn ông không đơn giản như thế tới hả, cái khí tràng quanh người này, cảm giác còn mạnh hơn so với người vừa mới nói chuyện trên sân khấu.
"Tổng giám đốc Thẩm, cuối cùng lại gặp được ngài rồi." Thái độ của vị Hoa kiều kia dành cho Thẩm Mộ Ngạn nhìn qua tương đối thân thiện, có điều trong câu chữ cũng không có ý lấy lòng, chỉ là đơn giản tương đối nhiệt tình.
Thẩm Mộ Ngạn cũng hiếm thấy gật gật đầu đáp lại, "Ừ, bé con nói phải cho tôi niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới là đến nghe toạ đàm của cậu."
Vị Hoa kiều kia có chút ngạc nhiên, sau khi nghe được lời Thẩm Mộ Ngạn, hiển nhiên là chuyển lực chú ý đến trên người Cố Phán.
"Vị này là?"
Anh ta mỉm cười lễ phép nhìn Cố Phán, nhưng lời nói lại như là đang hỏi Thẩm Mộ Ngạn.
Thẩm Mộ Ngạn chưa trả lời, chỉ một lần nữa nhìn về phía cô bé bên người, ánh mắt thản nhiên, dường như là muốn để cô trả lời vấn đề này.
Cố Phán hơi bất ngờ, người đàn ông này có ý gì?
Lời vừa nói với vị Hoa kiều kia đã làm cho cô có chút hiểu lầm rồi, lúc này đây lại muốn làm gì nữa?
Mạch suy nghĩ của cô kẹt lại bốn năm giây, chống lại ánh mắt của hai người đàn ông cùng một đám người xa lạ ở xung quanh, suy nghĩ chỉ chốc lát, rồi thử thăm dò mở miệng ——
"Tôi là... bạn gái anh ấy."
Vị Hoa kiều đối diện dường như cực kỳ ngoài ý muốn, Cố Phán thậm chí có thể cảm nhận được biên độ hít thở của anh ta thoáng tăng lên. Cái này khiến cô cũng có chút luống cuống, trong nháy mắt trong lòng dâng lên sự xấu hổ.
Vậy nên, một giây sau, cô lại vội vàng bỏ thêm một câu: "Tương lai."
Hai chữ phía sau Cố Phán nói giọng không nhỏ, có hương vị vội vàng ở bên trong, vị Hoa kiều đối diện cười không nói nhìn Thẩm Mộ Ngạn một mực cùng cô nắm tay, đường cong bên khóe miệng cũng lớn hơn.
"Không sao, tôi tin tưởng vị tiểu thư này nhất định sẽ đem thời tương lai biến thành thời hiện tại, đến lúc đó hai vị kết hôn, tôi nhất định sẽ gửi quà mừng."
Cố Phán vốn bị hai câu nói của mình làm cho hai gò má nóng lên. Giờ lại nghe được lời của vị Hoa kiều này, càng cảm thấy xấu hổ hơn. Lần này cô không đế ý đến phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn, không chút quan tâm dùng sức thoát khỏi bàn tay anh, đầu cũng không ngẩng lên, vội vàng đi về hướng cửa lớn.
Trước khi đi, cô ném lại cho Thẩm Mộ Ngạn một câu: "Em đi ra bên ngoài chờ anh, các anh trò chuyện xong rồi lại tới tìm em là được, không cần phải gấp."
Lần này Thẩm Mộ Ngạn không ngăn cản cô, vị Hoa kiều kia vẫn luôn không có biểu cảm gì nhưng đã nhìn thấu toàn bộ, cuối cùng, anh ta nhìn mặt mày của người đàn ông ở đối diện đã giãn ra gấp trăm lần so với ngày thường, nụ cười càng sâu hơn.
"Xem ra tổng giám đốc Thẩm đã tìm được nửa kia của mình."
Phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn không lớn, dường như không muốn tiếp tục đề tài này cho lắm, mở miệng hỏi: "Vừa nãy ở trên sân khấu cậu có nhắc đến kế hoạch X, trong nước đã tìm được đối tác phù hợp chưa?"
Advertisement / Quảng cáo
-
Lúc ra ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Chân trời ở xa xa còn chưa hoàn toàn tối hẳn, trên bầu trời xanh như mực, vạch ra mấy tầng mây màu da cam, nhìn từ xa, thật giống như bức tranh bị vẩy mực.
Thẳng đến lúc đứng vững vàng ở bên ngoài hội trường, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Cố Phán mới lặng lẽ thả lỏng ra một chút.
Cô hiện tại hận không thể quay lại mấy phút trước, gõ một búa đập chết cái đứa ăn nói lung tung kia.
Thật ra lần này cô đã lên kế hoạch rất hoàn chỉnh, trong đó cũng có khoản ném ra lời nói mập mờ với Thẩm Mộ Ngạn, nhưng...
Cái này ở trước mặt mọi người cùng với lúc riêng tư! Là hai việc hoàn toàn khác nhau có được không!
Lúc riêng tư cô làm nũng thế nào, nói lung tung ra sao có lẽ sẽ được xem là tình thú, nhưng ở trước mặt mọi người nói lung tung, đối diện còn có người quen của Thẩm Mộ Ngạn đứng đó...
Cố Phán không muốn nghĩ tiếp nữa, giờ phút này cô chỉ muốn chết ngay tại chỗ.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, cô cầm điện thoại lên, ủ rũ như đưa đám lại gửi một tin Wechat.
【 Wechat 】 Cố Phán: Xong rồi, vừa rồi em nói lung tung ở trước mặt người quen của anh ấy, nói em là bạn gái tương lai của anh ấy. TVT Anh ấy có thể nào chán ghét không, có thể thu lại quyền lợi tiếp tục theo đuổi của em hay không đây.
Người bên kia trả lời rất nhanh, nội dung cũng rất đơn giản ——
【 Wechat 】S: Sẽ không, anh ta sẽ thích.
【 Wechat 】 Cố Phán: Thích gì?
【 Wechat 】S: Thích em tuyên bố chủ quyền.
Cố Phán hơi ngây người, cẩn thận đọc một lúc lâu cũng đọc không hiểu người bên kia là có ý gì.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh nhạt ——
"Bây giờ đi đâu?"
Cố Phán giật nảy mình, vô thức giấu điện thoại ra sau lưng, quay người nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn đang đứng ở bên cạnh.
"Anh... Anh vẫn muốn tiếp tục với em à?"
Thẩm Mộ Ngạn liếc nhìn cô, "Nếu không thì sao?"
Vừa rồi trong lòng Cố Phán sắp nguội lạnh, lại được ba chữ này của anh làm cho sống lại.
Cô nhếch môi muốn cười trộm, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng.
"Trước tiên đi ăn cơm đi, trong đại học B có một quán nhỏ cực kỳ ngon, lúc em tra tin tức có rất nhiều người đề cử, em muốn dẫn anh đi nếm thử."
"Đi thôi."
Cố Phán đi theo bản đồ trong điện thoại đưa Thẩm Mộ Ngạn đi một mạch đến quán ăn kia.
Quán ăn này đã mở hai mươi mấy năm ở trong trường, là cửa hiệu lâu đời, hai người con trai của đôi vợ chồng đều học đại học B, cho nên tình cảm đối với nơi này rất sâu, vừa làm là làm cho tới tận bây giờ.
Lúc này người tới không ít, nhưng cũng may Cố Phán đã đặt phòng bao từ sớm, cho nên sau khi bọn họ đến, liền được nhân viên phục vụ dẫn thẳng vào bên trong, lúc đi đến phòng trong cùng thì đẩy cửa tiến vào.
Diện tích của phòng bao không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được xấp xỉ bốn người, cũng may bọn họ cũng chỉ có hai người, lúc này sau khi ngồi ổn định, thì cũng không hiện ra vẻ quá mức chen chúc.
Cố Phán chọn mấy món chiêu bài của nhà bọn họ, lại dựa vào thói quen ăn uống của Thẩm Mộ Ngạn, gọi thêm mấy đĩa đồ xào.
Người phục vụ cầm tờ đơn đi ra ngoài, trước khi đi còn thân thiết đóng cửa lại cho bọn họ.
Bên trong phòng bao nháy mắt trở nên chật chội, bầu không khí cũng yên tĩnh mà hơi căng thẳng.
Cố Phán vừa rảnh rỗi, trái lại liền nhớ tới lời mà vừa rồi người bên kia Wechat đã nói.
Dựa theo ý của người nào đó, cô nói mình là bạn gái tương lai của Thẩm Mộ Ngạn hay gì đó... Hình như sẽ không dẫn tới sự phản cảm của anh ấy?
Nhưng sao cô cảm thấy có chút không đáng tin cậy chứ.
Cô không hiểu cách nghĩ của đàn ông, nhưng nếu như có người lúc đang theo đuổi cô, đột nhiên nói với người ở bên cạnh cô những lời chẳng hiểu ra sao kia, cô dám chắc muốn đánh vỡ đầu chó của đối phương.
Nhưng mà nếu như nói Thẩm Mộ Ngạn thật sự để ý hay chán ghét, vậy chắc bây giờ cũng không nên đến chỗ này ăn cơm cùng cô chứ...
Cố Phán càng nghĩ càng rối rắm, ôm chén trà lặng lẽ nâng mắt lên, không ngờ, lại trực tiếp gặp được ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện ở giữa không trung.
Cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh mà bình tĩnh, vào lúc cô nhìn qua, cũng không nổi lên mảy may gợn sóng.
Vào khoảnh khắc ấy Cố Phán đột nhiên cảm thấy mình như vậy thật uất ức mà.
Cô một mực đoán mò, nhưng người đàn ông đối diện thì chẳng hề có chút nào là thay đổi cảm xúc.
Dựa vào cái gì chứ.
Coi như cô là người theo đuổi, cũng không đến nỗi khác biệt lớn như vậy đi.
Cố Phán càng nghĩ càng thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, cô nhìn thẳng vào anh, trực tiếp đặt câu hỏi: "Vừa nãy sao anh không phản bác lại lời em?"
Thẩm Mộ Ngạn trầm mặc, đáp: "Lời nào?"
"Chính là lời em nói em là bạn gái của anh đó..." Cố Phán nói xong, cắn cắn cánh môi đỏ hồng, lại bổ sung, "Tương lai."
"Tại sao phải phản bác?"
Advertisement / Quảng cáo
?
Vì sao không phản bác? Cô đang nói linh tinh mà!
Đôi con người xinh đẹp sáng bóng của Cố Phán hơi trợn to lên, chốc lát, lại nói: "Anh rõ ràng biết những lời kia của em là..."
Cô còn chưa dứt lời, thì đột nhiên bị giọng nói lành lạnh trong trẻo của Thẩm Mộ Ngạn chặn lại ——
"Em cảm thấy lời nói của em có vấn đề à?"
"Không có vấn đề ạ?"
Thẩm Mộ Ngạn không đáp lại nữa, chỉ không nhúc nhích liếc nhìn cô, giống như là đang chờ cô tự mình tiêu hóa.
Cố Phán có chút chịu không nổi dáng vẻ luôn lạnh nhạt bình tĩnh của người đàn ông này, rõ ràng lúc này bản thân cô đã sắp lo nghĩ xoắn xuýt đến tự bốc cháy rồi, dựa vào cái gì anh vẫn giống như trước, không có thay đổi gì chứ!
Nghĩ rồi nghĩ, cô quyết định đổi phương pháp.
Anh đã thích ném bom cô như thế, vậy không bằng cô lại ném trả lại một cái, xem anh có phải là vẫn như cũ không có phản ứng gì hay không ——
"Nếu anh đã cảm thấy không có vấn đề gì, vậy anh có muốn... sớm hưởng thụ đặc quyền của bạn trai không?"
Lúc Cố Phán nói xong câu này, nhiệt độ trên hai gò má gần như có thể rán được một quả trứng. Trong lòng cô giống như đụng phải cái trống, nhưng trên mặt vẫn gắng gượng chống đỡ, không nhúc nhích nhìn người đối diện.
Người đàn ông vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nhìn cô hỏi: "Đặc quyền gì?"
Cố Phán không lên tiếng nữa, mà hơi hơi nghiêng người về trước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ở dưới ánh đèn màu trắng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt, dường như tất cả ánh sáng trong căn phòng đều tập trung trên đôi môi cô ——
Đôi môi thoa son lúc này giống hệt cánh hoa, trơn bóng mềm mại, cũng không biết có phải là chủ nhân của nó quá căng thẳng hay không, trong lúc chờ đợi, bờ môi hơi run rẩy.
Phút chốc, ngón tay trắng nõn thon dài của người đàn ông nắm lấy cằm của cô, chậm rãi đứng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...