Sau khi bị Thẩm Mộ Ngạn dắt lên xe một cách ngoan ngoãn, Cố Phán vẫn hơi chưa lấy lại tinh thần.
Cô vốn đã dự tính trường hợp xấu nhất, cùng lắm thì ngay đêm nay thu thập hành lý đóng gói về thành Bắc, sau này nếu lại gặp phải anh ở bữa tiệc tư nhân nào đó, cô đi đường vòng là được.
Dù sao lịch sử lật xe của cô không ít, cũng không kém việc bị người đàn ông mình thích từ chối là bao, quay về rượu chè ăn uống mấy ngày, lại ngủ hai ba ngày, tỉnh dậy nhất định đã ném cả tên lẫn họ của người đàn ông này ra ngoài vũ trụ rồi.
Nhưng cô ngàn suy vạn nghĩ, duy nhất chưa từng nghĩ Thẩm Mộ Ngạn sẽ có phản ứng thế này.
Cái gì gọi là có thể tiếp tục theo đuổi? Anh không truy cứu chuyện mình lừa gạt anh nữa sao? Không truy cứu chuyện mình lấy thân phận giả trà trộn vào làm việc ở bên cạnh anh nữa?
Hiện tại Cố Phán giống như người chơi sổ số vừa rút trúng giải thưởng lớn, giấu trong lòng kho báu chuẩn bị đổi tặng phẩm, mỗi một bước đi đều mang theo cẩn thận.
Cô và Thẩm Mộ Ngạn cùng ngồi một chỗ ở ghế sau, ánh mắt cô lặng lẽ hướng về bên phía anh quan sát, tiếp đến, thử thăm dò hỏi: "Vậy... Anh có muốn lại bảo Lý Trì sắp xếp một trợ lý sinh hoạt không?"
"Không cần."
?
Không cần là có ý gì?
Cố Phán cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng không được thỏa mãn, một lát sau, cô lại hỏi: "Vậy... Anh là nói em có thể tiếp tục vừa làm việc ở bên cạnh anh, vừa theo đuổi anh à?"
Giọng cô thật ra không lớn, nhưng khổ nỗi bên trong xe quá mức yên tĩnh, lái xe lại chưa nâng tấm chắn lên, cho nên lúc này đã nghe thấy toàn bộ lời nói của cô gái trẻ.
Trong lúc nhất thời, người ngồi trên ghế lái ở hàng phía trước lại có loại cảm giác kính nể dành cho Cố Phán.
Advertisement / Quảng cáo
Người theo đuổi tổng giám đốc rất nhiều, nhưng giống như Cố Phán thế này, không phân biệt công tư lại to gan lớn mật thật đúng là lần đầu mới thấy.
Biểu cảm của lái xe nghiêm túc nhưng trong lòng lại sớm đã kích động chờ phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn.
Lát nữa tổng giám đốc có khi nào để mình ném cô Cố xuống xe hay không đây?
Cô bé nhìn thật xinh đẹp, tuổi cũng xấp xỉ con gái anh ta, nếu như thật sự để anh ta động tay với cô, anh ta thực sự có chút không xuống tay được mà.
Nhưng anh ta lại chỉ là người cầm tiền làm việc, tổng giám đốc nhà anh ta trước giờ là cái tính tình gì anh ta đã quá rõ, cô bé này nói nhiều lời vượt quá giới hạn như vậy, không bị xử lý là tuyệt đối không thể nào.
Lái xe âm thầm quan sát cẩn thận từ trong kính chiếu hậu, yên lặng tính toán lát nữa nếu anh ta bị phân phó phải ném cô bé xuống xe, thì nên làm thế nào giảm tổn thương xuống mức thấp nhất.
Nhưng không đợi được tổng giám đốc lạnh lùng vô tình lên tiếng, trái lại là nhìn thấy anh, không hiểu sao nghiêng người tiến gần về phía cô bé kia.
Lái xe: "?"
Cố Phán: "?"
Thẩm Mộ Ngạn đột nhiên tới gần làm cho Cố Phán cũng có chút trở tay không kịp.
Mùi gỗ trầm nhàn nhạt cùng khí thế lạnh lùng lại mạnh mẽ của người đàn ông cùng nhau ép tới, Cố Phán chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh tối mờ, căn bản không biết phản ứng thế nào, giống như bị đóng đinh ở trên chỗ ngồi, một cử động nhỏ cũng không dám.
Người đàn ông rủ mắt nhìn dáng vẻ không dám giương mắt của cô gái trẻ, một lát sau, từ bên cạnh kéo dây an toàn qua.
Một tiếng "Két" vang lên, kèm theo còn có giọng nói thản nhiên mà bình tĩnh của anh.
"Nếu không thì em muốn theo đuổi thế nào?"
?
Trong khoảnh khắc đó, Cố Phán cảm thấy người đàn ông này đâu phải đang thắt dây an toàn cho cô chứ, đây rõ ràng là đã giăng ra một cái lưới săn mà.
Cô giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi loại trói buộc đó TVT
—— ——
Sau khi trở về, Cố Phán ngay lập tức xin đổi phòng.
Trước kia vẫn chưa thổ lộ, ở cùng một chỗ với Thẩm Mộ Ngạn cũng không sao. Nhưng giờ anh đã biết cô thích anh rồi, lại mỗi ngày đơn độc ở chung một phòng, chỉ số xấu hổ khẳng định sẽ trực tiếp tăng cao.
Đến lúc đó lại thêm mấy vụ lật xe, cô còn tiếp tục theo cái gì mà đuổi nữa:)
Có điều cũng may Thẩm Mộ Ngạn cũng không ngăn cản, nghe cô nói xong, chỉ gật gật đầu.
Cố Phán vì biểu đạt mình sẽ không vì chuyện riêng mà lơ là việc công, lại hết sức trịnh trọng nói với anh: "Thẩm... tổng giám đốc Thẩm, anh yên tâm, cho dù thế nào em cũng biết trách nhiệm của mình là gì, coi như em và anh tách ra ở riêng, công việc em nên làm mỗi ngày cũng sẽ đúng hạn hoàn thành."
Cô đã thu thập xong hành lý của mình, lúc đẩy va-li hành lý đi đến cửa chính của căn phòng, nhịn không được quay người nói với Thẩm Mộ Ngạn.
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô, cũng không có phản ứng gì lớn với lời nói của cô, chỉ kéo va-li hành lý của cô qua, rồi mở cửa.
"Đi thôi, anh bảo Lý Trì gọi điện thoại đã đặt giúp em căn phòng cách vách rồi, giờ đưa em qua đó."
Cố Phán có chút ngoài ý muốn, cô vốn nghĩ mình thu thập xong đồ rồi đi đến quầy lễ tân, không nghĩ tới anh chỉ một lúc như vậy đã sắp xếp xong xuôi hết rồi?
Lúc đi đến bên ngoài cửa của căn phòng sát vách, nhân viên phục vụ cầm thẻ phòng đã ở đó chờ đợi lâu rồi, thấy bọn họ đi qua, vội vàng tiến lên hỏi: "Là tổng giám đốc Thẩm và cô Cố phải không ạ?"
Thẩm Mộ Ngạn gật đầu.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng giao thẻ phòng vào trong tay bọn họ rồi quay người cáo từ.
Sau khi Cố Phán tiếp nhận thẻ phòng, tâm tư vẫn còn có chút lơ lửng không ổn định.
Cô nhìn Thẩm Mộ Ngạn, trong con ngươi sáng bóng trong suốt, giờ phút này phủ lên tia sáng nhỏ vụn.
"Vậy... Ngủ ngon?"
Cô không gọi anh tổng giám đốc Thẩm, câu ngủ ngon này cũng là dùng thân phận một người phụ nữ, lần đầu tiên, chính thức nói với anh.
Tay đang cầm va-li hành lý của Thẩm Mộ Ngạn chậm rãi buông ra, thản nhiên liếc nhìn cô, thật lâu sau mới nói: "Đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya."
Cố Phán liên tục gật đầu, "Dạ, em nhất định ngủ sớm, cam đoan sáng mai sẽ không chậm trễ công việc."
"Đi vào đi."
Cố Phán nghe lời ngoan ngoãn quét thẻ phòng, cửa phòng vang lên một tiếng "Cạch", cô nắm lấy tay kéo của va-li hành lý muốn đi vào bên trong.
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi cất bước, cô âm thầm nín thở lắng nghe động tác của người ở sau lưng.
Nhưng là một bước, hai bước... Cô đã đẩy cửa ra đi vào bên trong căn phòng rồi, người đàn ông lại dường như vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa hề di chuyển.
Vào khoảnh khắc ấy Cố Phán không biết dũng khí từ đâu tới.
Va-li hành lý trượt vào bên trong, cô bỗng nhiên xoay người, thẳng tắp nhào vào trong ngực Thẩm Mộ Ngạn.
Tất cả nhiệt tình, trái tim thiếu nữ, dũng khí của cô gái trẻ đều ở đây biến thành cái ôm chủ động này.
Đem gương mặt dán lên trước áo sơ mi trắng của anh, cảm nhận hơi thở nam tính riêng biệt trên người anh, cô sít sao nhắm chặt hai mắt.
Thân thể thiếu nữ mềm mại bổ nhào vào trong ngực, Thẩm Mộ Ngạn có cảm giác rất rõ ràng, nhịp tim giống như đột nhiên ngừng một nhịp.
Vị ngọt trong veo trên người cô quấn lấy quanh người, nháy mắt, anh nghe thấy cô gái trẻ thoáng mang theo âm thanh run rẩy mở miệng.
"Thẩm Mộ Ngạn... Anh chờ em, em sẽ rất rất cố gắng, nhất định sẽ sớm chút theo đuổi được anh!"
Nói xong những lời này, cô gái trẻ liền xoay người quay về phòng, cũng không hề để ý xem người đàn ông là phản ứng thế nào.
Hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Thẩm Mộ Ngạn đứng đó, ánh sáng màu vàng ấm áp kéo cái bóng rơi trên mặt đất của anh ra rất dài.
Hồi lâu sau, con ngươi vẫn luôn buông xuống của anh dường như nhuộm lên một tia vui vẻ, gương mặt luôn hờ hững không gợn sóng, tản ra một chút mềm mại.
Con cáo nhỏ cuối cùng đã nuôi lớn rồi.
—— ——
Sau khi Cố Phán quay về phòng, đầu tiên là nắm lấy va-li hành lý đứng ở cửa ra vào ngơ ngác một lúc lâu.
Cô biết phản ứng cùng trạng thái này của mình thực sự là có lỗi với sự dốc lòng bồi dưỡng của bà nội bấy lâu nay dành cho mình. Phỏng chừng thiên kim tiểu thư con nhà danh giá mà nhiệt tình chủ động thổ lộ như vậy, toàn thành Bắc thế nhưng cũng chỉ có cô thôi.
Nhưng...
Cô thật sự không khống chế nổi mà!
Ô ô ô chịu không nổi, chịu không nổi! Người đàn ông đứng ở đó giống như có lực hút vậy, cô hoàn toàn không chịu nổi!
Nếu không phải bởi vì sợ cách âm của khách sạn kém, thậm chí lúc này cô đã muốn cao giọng hét lên một phen.
Cô nhanh chóng đi vào trong phòng, ngay cả quần áo cũng không đổi, mặc nguyên bộ lễ phục kia nhảy một cái lên giường, hưng phấn lăn qua lăn lại.
Hôm nay thật sự là các thể loại „cùng đường tuyệt lộ“ rồi lại „nhìn thấy hi vọng“ mà.
Cố Phán càng nghĩ càng vui vẻ, nhất là nghĩ đến mình vừa mới cả gan ôm Thẩm Mộ Ngạn...
Ô ô.. Bốn bỏ năm lên vừa đủ xem như đã nói chuyện yêu đương với người đàn ông kia rồi!
Cô che mặt, ở trên giường lớn cười trộm một lúc lâu, về sau giống như nghĩ đến cái gì, cô vội vội vàng vàng xuống giường, chạy đến trước va-li, mở ra, lục ra một quyển sổ nhỏ từ bên trong.
Sổ rất mới, là một quyển có trang rời bằng da màu xanh lam, sau khi mở ra, mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp xuất hiện ở phía trên trang giấy.
1. Trước tiên che giấu thân phận, ngụy trang thành hình tượng cô gái tìm việc nghèo khó tới gần anh ấy.
2. Làm việc thật tốt, lấy sức hấp dẫn của bản thân cùng năng lực làm việc từng chút từng chút khiến anh ấy nhìn thấy mình.
3. Ăn mặc tâm cơ một chút, trang điểm cũng không cần quá đậm, phỏng theo kiểu yêu kiều trang điểm nude, màu môi thử một chút „màu son thần kỳ mà đàn ông đều thích“.
4. Thời gian thích hợp, ném ra một chút mập mờ, khiến anh ấy động lòng.
5. Dụ dỗ anh ấy thổ lộ trước! Dụ dỗ anh ấy thổ lộ trước! Dụ dỗ anh ấy thổ lộ trước!
Lúc Cố Phán nhìn thấy câu cuối cùng, khóe môi vốn đang vui vẻ giương lên, bỗng nhiên cứng đờ.
Đúng rồi, trước đó kế hoạch của cô rõ ràng là muốn Thẩm Mộ Ngạn thổ lộ trước, không biết sao lại đảo ngược rồi?
Tiểu thư Cố rơi vào trầm tư, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại bất chợt đúng lúc này vang lên một tiếng.
Cầm lên nhìn một cái, là Đổng Thiện Thiện gửi tới một cái Wechat.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: [ định vị ] sân bay XX thành phố S.
Cố Phán vô cùng bất ngờ, trực tiếp ngồi dậy.
【 Wechat 】 Cố Phán:??? Tình huống gì thế này? Lúc trước cậu nói chính là muốn đến bên này à?
Advertisement / Quảng cáo
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Đúng thế, chị em tốt của tớ ban ngày không phải là tâm trạng không tốt à? Một mực xoắn xuýt năng lực cá nhân của mình có xứng với anh cả tớ hay không, sợ cậu nghĩ quẩn, tớ cố ý thu thập hành lý chuẩn bị ở trước mặt mắng cậu đây.
【 Wechat 】 Cố Phán: QAQ Tớ thấy cậu là cố tình muốn nhìn dáng vẻ nước mắt chảy thành sông của tớ ấy!
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Hì hì hì, cậu với anh cả tớ ở khách sạn nào vậy? Chắc hai người đã quay về phòng rồi hả? Tớ đi đến khách sạn đó đặt một phòng. Biết cậu không tiện đi ra, ngày mai chúng ta có cơ hội lại gặp là được.
【 Wechat 】 Cố Phán:... Cái đó, cậu trực tiếp qua đây tìm tớ đi, đường XX khách sạn Hilton, tầng 32, 3208.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:?
【 Wechat 】 Cố Phán: Tới rồi lại nói.
Đổng Thiện Thiện ngược lại cũng không hỏi nhiều nữa, dựa theo Cố Phán nói, bắt xe đi thẳng tới khách sạn.
Sau khi gõ cửa chưa được bao lâu, Cố Phán liền trực tiếp mở cửa cho cô.
Đổng Thiện Thiện còn chưa nhìn rõ khuôn mặt của chị em tốt, đã lập tức bị ôm chầm lấy.
"... Cậu sao thế?"
"Ôi, vừa nãy tớ ở ngay vị trí này! Ôm anh cả nhà cậu!"
Đổng Thiện Thiện có một dự cảm không tốt dâng lên từ đáy lòng, cô nhìn va-li hành lý còn chưa kịp sắp xếp ở trong phòng, cực kỳ thận trọng, thử thăm dò hỏi.
"Cho nên... Cậu liền bị anh cả tớ ném cả người cả hành lý, đuổi ra ngoài rồi?"
?
Ha ha, mạch não của cô và chị em tốt, thật sự là mãi mãi cũng không có cách nào ở trên một tần số mà:)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...