Nhóm dịch: Fulybook
(1)Ôn thần: Ý chỉ những điều xui xẻo
Thực ra, tổ trọng án này nhìn thì có vẻ rất hài hòa nhưng trong đó lại ẩn chứa rất nhiều mâu thuẫn tựa như những mạch nước ngầm âm thầm hoạt động.
Cục cảnh sát quy định, trừ khi phát sinh những vụ án lớn cần hai tổ cùng phối hợp điều tra và giải quyết thì những vụ án bình thường khác đều sẽ được phân cho một trong hai tổ xử lý.
Nếu tổ trọng án đã chia ra làm hai tổ A và B thì tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc cạnh tranh. Tổ nào phá được án nhiều hơn thì ngoài việc danh vọng được nâng cao, cuối năm còn có tiền thưởng "dày" hơn tổ khác không ít.
Bởi vậy, vì để có thể vượt qua đối phương, mỗi lần có vụ án, tất cả điều tra viên đều tập hợp lại, hai tổ trưởng cũng tranh luận gay gắt, dốc toàn lực để xử lý.
Mấy năm trước hai tổ vẫn rất hòa bình thường hay cùng làm cùng nghỉ.
Nhưng, từ lúc tổ trưởng Khúc Bình nhận chức ở tổ B, mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Dựa vào kinh nghiệm phong phú và năng lực lãnh đạo ưu tú của bản thân mà Khúc Bình liên tục phá được rất nhiều vụ án khó, chỉ một năm đã vượt qua tổ A khá xa.
Cuối năm trước, tiền thưởng của điều tra viên tổ B chỉ nhiều hơn 5000 tệ so với điều tra viên tổ A nhưng như vậy cũng đa đủ làm mất lòng tự trọng của tổ A rồi.
Từ đầu năm nay, tổ B lại càng nổi trội, thể hiện ưu thế dẫn đầu, bỏ lại tổ A ở phía sau xa lắc.
Cũng chính vì vậy mà áp lực của Mao Vĩ - tổ của tổ A là vô cùng lớn. Tuy rằng anh ta có máu liều nhưng năng lực chỉ thuộc dạng hữu hạn, cuối cùng chẳng những không vượt qua được Khúc Bình mà ngược lại trong một lần truy đuổi mấy kẻ bắt cóc ngoài ý muốn bị rơi từ trên lầu xuống, bị thương, phải vào nằm viện.
Sau khi Mao Vĩ bị thương, quyền lãnh đạo tổ A tạm rơi vào tay phó đội trưởng Lưu Trường Hổ, mà Lưu Trường Hổ vốn không nhận tiền lương ở tổ A cho nên anh ta không có tâm tư để đi tranh giành việc phá án. Mỗi khi phát sinh vụ án nào, anh ta đều chắp tay đưa hết cho Khúc Bình tổ B.
Kể từ khi đó, mọi người trong tổ A đều đau đớn vô cùng, cả đám như gà trống bị đánh bại, không ngẩng nổi đầu lên nhìn người.
Bởi vì biểu hiện của Khúc Bình rất xuất sắc, các cấp lãnh đạo đều rất vừa lòng với cô ta cho nên có vài vụ án cần cả hai đội hợp tác, cũng đều giao cho cô ta phụ trách. Ngay cả người của tổ A cũng đều phải nghe theo sự chỉ huy của cô ta.
Lúc đầu, Khúc Bình rất hài lòng đắc ý, hăng hái vô cùng. Nhưng lại chẳng thể ngờ được trong vụ án “cưỡng hiếp bằng dùi cui điện” lại đột nhiên xuất hiện một tên Triệu Ngọc.
Chẳng biết cái tên này lấy may mắn từ đâu, trong khi bên phía cô ta còn chưa kịp giăng lưới thì hắn đã bắt được cá trở về rồi! Càng khiến người ta phải tức chết chính là Triệu Ngọc lại là người của tổ A.
Tuy rằng hai đội cùng nhau hợp tác phá án, công lao chia đôi nhưng phần thưởng thì lại bị điều tra viên Triệu Ngọc của tổ A cướp mất, Khúc Bình chẳng thể nào nuốt trôi được cơn tức này, bởi vậy ảo nảo đến mức cơm cũng nuốt không trôi.
Chẳng ngờ lại đột nhiên xuất hiện vụ án chặt tay, tất nhiên Khúc Bình sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này, cô ta nhanh chóng chỉnh đốn tinh thần, như một cỗ máy hoạt động không biết thế nào mệt mỏi vậy.
Vụ án chặt tay này vốn chẳng hề lạ gì với Khúc Bình. Vì cũng chính nhờ nó cô ta mới được điều chuyển từ phòng cảnh sát huyện đến tổ trọng án.
Nhưng mà đây cũng là vụ án đầu tiên cô ta không thể bắt được hung thủ. Nó cứ như một cây gai đâm vào lòng cô ta khiến vết thương luôn nhức nhối.
Lần này, hung thủ lại gây án lần nữa, cô ta vô cùng vui mừng, thề nhất định phải bắt được hung thủ, không những giúp người bị hại đòi lại công lý mà còn để trút giận cho bản thân!
Trong mấy ngày vừa qua, cô ta không ngừng dẫn dắt tổ viên điều tra tìm hiểu sự việc, tuy rằng đã lấy được rất nhiều chứng cứ mới, tình tiết vụ án cũng có tiến triển nhưng hung thủ thần bí kia vẫn như đang còn ẩn thân trong lớp sương mù, khó có thể tìm thấy được.
Không biết vì sao, khi nhìn vào số tư liệu được dán trên tấm bảng trắng, Khúc Bình luôn có cảm giác, mấu chốt để phá vụ án chặt tay này đang ẩn chứa trên đó, chỉ cần vén được tấm màn che mắt lên thì nhất định sẽ tìm được tên hung thủ thần bí kia.
Ai ngờ được, ngay lúc Khúc Bình và các thành viên trong đội đang đau khổ suy tư để phá án, lại gặp ngay tên ôn thần Triệu Ngọc.
Chẳng ngờ vất vả lắm cô ta mới dùng một lượng lớn tư liệu để đuổi hắn đi được thì chỉ lát sau Triệu Ngọc đã quay về.
Triệu Ngọc chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực, giống như là lãnh đạo đang đi thị sát, ung dung dạo một vòng xung quanh tổ B, không thèm bận tâm tới những ánh mắt đầy thù địch của người trong tổ B.
“Triệu Ngọc!” Khúc Bình tức giận gào to: “Cậu đến đây làm gì? Cố ý muốn quấy rối đúng không? Chẳng phải tôi đã đưa cho cậu hết số tư liệu mà cậu muốn rồi sao?”
Vì đã cạnh tranh lâu năm nên điều tra viên của hai tổ A và B luôn có hiềm khích với nhau. Tuy rằng chỉ cách nhau một bức tường, cũng rất ít khi phải ra ra khỏi cửa nhưng nhìn thấy dáng vẻ lén lút vụng trộm của Triệu Ngọc, người của tổ B như đang gặp phải kẻ địch lớn, đề phòng hắn như phòng trộm. Sợ hắn lấy mất cái gì, hoặc làm làm hỏng cái gì đó!
“Không có gì, ha ha… Không có gì!” Triệu Ngọc cười cợt nhả với Khúc Bình: “Làm phiền mọi người một chút, tôi chỉ đến nói cho ai kia một tiếng, vừa rồi cô ta bảo cho tôi xem video giám sát xe BMW nhưng giờ tôi không cần nữa! Số tư liệu mà tôi nhận được đã khá đủ rồi, ha ha… cứ vậy nhé, làm phiền mọi người rồi… tôi đi đây! Không cần tiễn đâu!”
Nói xong, Triệu Ngọc ung dung đi ra ngoài.
Không biết vì sao, nhìn theo bóng lưng Triệu Ngọc từ từ biến mất, nhóm điều tra viên của tổ B có cảm giác như trút được gánh nặng, ngay cả bản thân Khúc Bình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở lại bàn làm việc của mình, Triệu Ngọc như Tôn Ngộ Không nhìn thấy hội bàn đào, cứ cười khà khà không ngừng. Người của tổ A nhìn thấy vậy lắc đầu, cho rằng bệnh điên của Triệu Ngọc ngày càng nặng hơn rồi.
Thực ra, bọn họ đâu biết rằng, vừa rồi Triệu Ngọc đi một vòng quanh tổ B, chẳng phải là để chơi, mà là đi lắp máy nghe trộm!
Đây là văn phòng tổ trọng án của cục cảnh sát, tất nhiên là không thiếu thiết bị kiểm tra máy nghe trộm. Nhưng máy nghe trộm của Triệu Ngọc là loại tân tiến nhất còn có thể ẩn hình, sao có thể bị phát hiện được chứ?
Lúc Triệu Ngọc đứng ở trong phòng làm việc của tổ B, hắn bắt đầu khống chế máy nghe trộm ẩn hình mà hệ thống thưởng cho trong đầu, nhẹ nhàng đặt lên tấm bảng trắng.
Tất cả máy nghe trộm và quá trình lắp đặt đều được tàng hình, ngoại trừ bản thân Triệu Ngọc, không ai nhìn thấy cả!
Lắp đặt máy nghe trộm xong, trong đầu Triệu Ngọc xuất hiện môt cái công tắc, dùng ý nghĩ mở nó ra xong, tiếng trò chuyện của tổ B đều vang lên rất rõ.
Ha ha ha…
Triệu Ngọc cười trộm, tổ trưởng Khúc, chắc chắn cô không thể ngờ được nhỉ? Đây gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng, ông đây muốn xem xem cô đề phòng kiểu gì!
Triệu Ngọc chẳng thể ngờ được rằng lần đầu tiên sử dụng đạo cụ của hệ thống lại dùng cho chính người nhà mình. Nhưng mà, việc này cũng do bọn họ gây nên, ai bảo bọn họ khinh thường ông đây chứ?
Ha ha ha…
Nghe đến tiếng nói chuyện của tổ B truyền đến, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trong lòng hắn đã có tính toán, một khi bên Khúc Bình phát hiện mục tiêu khả nghi của vụ án chặt tay này, hắn sẽ đi trước bọn họ một bước, bắt được tên hung thủ ngay trước mắt bọn họ, để cho bọn họ tức chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...