Cuồng Tế Vô Song


Một tiếng "chị dâu" khiến Lâm Tử Thanh ngây ngẩn cả người.


Cô vẫn cảm thấy Trương Thiên sống cô đơn, không có tình cảm gì vướng bận hay dựa vào, trước đó thậm chí cô còn hy vọng có thể sinh cho Trương Thiên một đứa con trai, để anh yêu nhiều hơn một chút.


Bây giờ đột nhiên xuất hiện Tiểu Lục?

Cô ấy thật sự hy vọng người này là em trai của Trương Thiên, nhưng vậy người đàn ông khiến cô lo lắng kia sẽ không còn cô đơn như thế nữa.


Lòng cô nảy sinh rất nhiều nghi vấn.


"Chị dâu, chị đây là có chuyện quan trọng phải ra ngoài à?" Tiểu Lục cắt ngang suy nghĩ của Lâm Tử Thanh, hỏi.


Giọng nói này không có tính xâm lược, hơn nữa xưng hô này còn có phần như đã thân thiết từ lâu.
Lâm Tử Thanh buông bỏ sự đề phòng, nhìn đăm đăm Tiểu Lục một lát, lắc lắc đầu, nói nhạt: "Không phải!"

"Định đi quăng chút rác thôi."

Vẻ mặt Tiểu Lục không thay đổi, lạnh giọng nhắc nhở: "Đêm nay nội trong building không quá an toàn, nếu có cần, chị có thể để rác ra trước cửa nhà, để em xử lý là được rồi!"

Building không an toàn?

Mày đẹp của Lâm Tử Thanh hơi nhíu lại, trên mặt xuất hiện sầu lo, ngờ vực muốn mở miệng truy vấn.


Tiểu Lục tất nhiên phát hiện, chỉ là cậu lại chen vào cắt ngang, gằn giọng nói: "Thời gian em xuất hiện dài quá, không được! Chị dâu, vì sự an toàn của chị, xin chị quay về trước.
Chị cầm cái này đi, có chuyện gì có thể báo cho em biết!" Cậu ấy đưa ra một cái tai nghe.


Lâm Tử Thanh lạnh nhạt, đưa tay cầm lấy tai nghe.


Cô có phần đeo quen rồi, trước đó lúc thi đấu, Trương Thiên đã đưa cho cô một cái giống y như đúc, sau đó cô về đến phòng.



Sau khi đeo vào xong, bóng hình của Tiểu Lục nháy mắt biến mất.


Trốn dưới sự bảo hộ chu toàn bốn phía thì tốt hơn "đánh rắn động cỏ" nhiều.


Sở dĩ cậu ta cẩn thận như thế, bởi vì đêm nay trong đám người, có một kẻ sát nhân!

Môi trường xung quanh building, Tiểu Lục đã gần như rất quen thuộc rồi, hơn nữa tất cả những nơi cậu ấy cảm thấy quan trọng đều đã được lắp đặt camera.


Lúc này, Tiểu Lục đang ở trong hành lang tối tăm, vừa xem điện thoại vừa lặng lẽ quan sát động tĩnh của đám người.


"Alo?"

Tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng của Lâm Tử Thanh.


Tiểu Lục lạnh lùng trả lời: "Dạ có, chị dâu!"

"Trương Thiên là gì của cậu?" Lâm Tử Thanh nhàn nhạt hỏi.


Tiểu Lục rất rõ ràng, tất sẽ trả lời.
Lâm Tử Thanh là chị dâu, cậu ấy không lo gì cả: "Là đại ca của em, cũng là chủ nhân của em!"

Chủ nhân?

Bắt đầu từ lúc Trương Thiên giết sát thủ ngụy trang thành tai nạn giao thông, Lâm Tử Thanh có thể đoán được Trương Thiên đã trải qua không ít chuyện, sau là cầm hai mươi triệu mua đất thì cô càng xác nhận, chỉ là không nghĩ đến anh ấy còn có một tầng thân phận sau hơn nữa?

Tất nhiên chị dâu chỉ là một cách gọi thôi.


"Tôi nên xưng hô như thế nào với cậu?" Lâm Tử Thanh không truy hỏi chuyện thân phận nữa, Trương Thiên không nói cũng có lý do của Trương Thiên, cô chỉ hỏi vậy thôi.


Tiểu Lục lên tiếng trả lời lại: "Lão Đại gọi em là Tiểu Lục, chị dâu hẳn cũng có thể gọi em là Tiểu Lục!"

Trương Thiên nghi ngờ hỏi: "Cậu vẫn luôn theo dõi tôi?"

Tiểu Lục rất thành khẩn và bình tĩnh mà đáp lại: "Là bảo vệ!"

"Lúc đại ca ở bên cạnh chị, em nghỉ ngơi.
Lúc anh ấy không có đó, nhiệm vụ của em chính là quyết tử bảo vệ chị dâu an toàn!"

Quyết tử bảo vệ?

Lần đầu tiên Lâm Tử Thanh cảm thấy sinh mệnh của mình có phần quan trọng trong lòng Trương Thiên, thì có hơi động dung.


Thậm chí còn vì mình mà thà hy sinh những người khác?

Cô ấy có chút không hiểu!

Lâm Tử Thanh dịu dàng nói: "Sinh mệnh của cậu cũng rất quý giá!"

Cô chưa từng trải qua chiến tranh quá sinh tử tàn khốc, tự nhân cũng chỉ như những người khác.
Chỉ là, có một vài lúc: Mạng, thật sự có thể phân ra nặng nhẹ.


Tiểu Lục trầm mặc, suy nghĩ một chút, rất nhanh cậu lại mở miệng, ngữ khí đầy khẳng định: "Không, sự an toàn của chị dâu quan trong hơn!"

"Mạng của em là đại ca cho.
Đối với đại ca mà nói, chị là người anh ấy cần phải bảo vệ, vậy nên chị cũng là người em phải bảo vệ.
Thà chết không sờn!"

Lâm Tử Thanh đang tâm trạng nhạt nhẽo nghe xong lời này, ánh mắt cũng trừng lớn, có phần khiếp sợ!


Nội tâm có một chút cảm giác bị lay động, thậm chí yết hầu cô còn có chút chua xót.


Reeng!

Điện thoại của Lâm Tử Thanh vang lên, cô cầm lấy nhìn xuống: Trương Thiên.


"Anh ấy gọi đến, tôi nghe trước đã!" Lâm Tử Thanh ngạc nhiên nói.


"Dạ!" Tiểu Lục bình tĩnh trả lời lại.


Lúc này Trương Thiên mới tắm xong đi ra ngoài, anh thấy được tin nhắn của Tiểu Lục, liền lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tử Thanh.


Điện thoại kết nối.


"Alo!" Lâm Tử Thanh nghe.


Trương Thiên nghe thấy giọng nói không có khác thường, lòng cũng thả lỏng chút, cười vô sỉ hỏi: "Người đẹp à, đang ở nhà sao?"

Không nên sốt ruột truy hỏi tình hình sao?

Anh còn không biết?

Lâm Tử Thanh nghi ngờ trả lời lại thật nhạt: "Ở nhà!"

Trương Thiên tất nhiên không ngờ cô đã biết chuyện bị đuổi giết, thầm nghĩ Lâm Tử Thanh cần được bảo vệ không lo âu, chuyện gì phiền lòng cứ để đàn ông lo là được!

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi câu như tiện hỏi hằng ngày: "Đêm nay không có gì thì đừng ra ngoài, miễn để em nghi ngờ em ra ngoài kiếm trai tơ!"

"Em biết rồi, Tiêu Lục nói rồi!"

Lâm Tử Thanh chọn phá chuyện, lên tiếng trả lời, giải thích với giọng dịu dàng: "Em vừa định ra ngoài, cậu ấy đã cản em lại!"

"À!"

Giọng Trương Thiên trở nên trầm xuống.
Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa...
Giọng anh hơi lạnh lùng, thấp giọng dặn dò: "Cậu ấy đáng để tin tưởng, em cứ im lặng ở trong phòng là được."

"Em đừng lo, sẽ không ai có thể xúc phạm đến em!"

Lâm Tử Thanh nói nhỏ: "Dạ!"


"Cúp máy đi, để anh gọi cho cậu ấy đã." Trương Thiên nói rất nhanh.


Lâm Tử Thanh cúp điện thoại.


Lòng cô có chút hỗn loạn, trong đầu óc toàn là trò đùa của người đàn ông kia, rồi sự nghiền ngẫm, nhưng nụ cười vô sỉ.
Chỉ là hôm nay cô mơ hồ cảm nhận được, hẳn dưới nụ cười xán lạn kia của anh, là nội tâm ẩm giấu vô vàn đau khổ đi?

Trương Thiên quần áo cũng chưa mặc đàng hoàng, lập tức bấm điện thoại.


Rất nhanh, Tiểu Lục đã bắt máy.


"Tình huống gì?" Trương Thiên gằn giọng hỏi: "Nghiêm trọng?"

Tiểu Lục ăn ý đáp lời: "Bình thường!"

"Đã kiểm tra hệ thống camera rồi, tổng cộng bốn người, có một sát thủ!"

Lại là Ám Bảng?

Trương Thiên ngờ vực: "Cuối cùng thì là ai? Kim chủ có liên quan rất lớn đến nhân vật của Ám Bảng..."

"Xem thử có thể tra hỏi được cái gì không, giết không tha!"

"Dạ rõ!" Tiểu Lục tuân mệnh trả lời.


"Đại ca, bọn họ đến rồi.
Hơi thở này, thực lực sát thủ kia hẳn là đã đến bán bộ tông sư!"




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui