"Haizz!"
"Anh đây là muốn đi làm gì?" Liễu Ngữ Yên ngạc nhiên.
Trương Thiên nhún vai, nhìn về phía Tô Vân Nguyệt nhíu mày rồi nói với cô ta: "Tất nhiên phải đi giúp người đẹp xóa ưu giải phiền rồi! Không phải cô cũng nói người nọ là tên khốn kiếp sao? Tôi tiện thể giúp cô giải quyết luôn?"
Liễu Ngữ Yên sửng sốt, trong lòng lại có hơi muốn cười.
Người này không biết cậu ấm họ Lăng là người thế nào sao? Vậy mà anh ta dám ngang nhiên nói sẽ đi giải quyết một chút?
Trong số những người mà cô ta quen biết, cũng không có ai dám kiêu ngạo đến mức này đâu!
Nhà họ Lăng quả thật không phải vô pháp vô thiên, nhưng cũng không phải ai đều không dám đắc tội.
Tuy thế, người như vậy cũng không phải Trương Thiên vô cùng bình thường không có gì đặc sắc ở trước mặt đi?
Cô ta cười hơi châm chọc, bảo: "Tôi thấy anh bị Tô Vân Nguyệt làm cho ngu rồi phải không? Đó chính là cậu ấm nhà họ Lăng đấy, anh dám đắc tội cậu ta?"
"Người bị giải quyết chính là gã!" Trương Thiên không sợ hãi, trái lại còn cười nhạo mà nói với Liễu Ngữ Yên: "Yên tâm, giải quyết mấy tên khốn là chuyện tôi rành nhất!"
Hoang mang trên cây, hoang mang quả.
Hoang mang dưới tàng cây, anh và tôi.
Tự tin quá nhỉ?
Liễu Ngữ Yên thấy khuyên bảo không có hiệu quả, chỉ có thể đau khổ mà cười!
Trương Thiên đi về phía của mọi người.
Anh biết, hôm nay dù mình không phát hiện ra vấn đề của nhà họ Lăng, cũng phải giải quyết chuyện của Tô Vân Nguyệt này.
Tất cả mọi người an tĩnh lại, toàn bộ đều tập trung, đều đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục từ Tô Vân Nguyệt.
Đúng lúc Tô Vân Nguyệt tiến thoái lưỡng nan, đang dày vò nhất, thì người đàn ông kia xuất hiện.
Anh từ giữa đám người, trổ hết tài năng!
Tô Phong thấy Trương Thiên đã đến, ông thông minh mà nhanh chóng lùi sang một bên.
Theo như lời trước đó, tình huống này nhất định phải kết thúc từ Trương Thiên, ông ta biết anh Thiên sẽ không khiến mình thất vọng.
Chuyện của người trẻ, tốt nhất nên để người trẻ giải quyết, một trưởng bối như ông đứng ở đây, đợi lát nữa Lăng Tiêu Vũ ném vấn đề sang cho mình giải quyết, thì là làm khó chính mình.
Sau khi Tô Phong đi khỏi, ông ta tiện tay cầm di động lên, mở "Top Tứ Đại Thiên Vương Thành Phố Nam Châu" ra, bấm vào hình thức livestream cho tình huống trước mắt.
(Tô Phong phát livestream, cùng vào xem đi!)
Góc độ không tốt lắm, nhưng có thể nhìn thấy trong màn hình có Tô Vân Nguyệt, Lăng Tiêu Vũ cầm vòng cổ, còn có Trương Thiên đang đi đến gần bọn họ.
Tô Phong: Đến kìa, đến kìa, người đàn ông kia đến rồi!
Bành Hoa: @Tô Phong, mẹ nó, tôi cầm di động đợi nửa ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được sự bắt đầu của các người.
Tưởng Minh Đức: Mẹ nó, tôi nhìn thấy bóng hình của anh Thiên, ông đây có hơi kích động rồi đó!
Bành Hoa: Wow, anh Thiên đẹp trai quá, anh ấy định làm gì vậy?
Tưởng Minh Đức: A a a! @Tô Phong, nhanh chiếu cận cảnh cho tôi, tôi không cho tiền anh à?
(Tưởng Minh Đức tặng 50 vạn đồng!)
Bành Hoa: Đúng rồi đúng rồi, có chuyên nghiệp đấy!
Tô Phong: Cảm ơn bà chủ!
Tô Phong: Mẹ kiếp tôi dám chiếu cận cảnh à? Có quay lén là tốt rồi, nếu không thì tôi đóng livestream!
Tưởng Minh Đức: Đừng, ha ha ha...
Bành Hoa: Đừng, ha ha ha...
Liên tục thả tim.
Ở hiện trường, tất cả mọi người đang vây xem, bỗng dưng Trương Thiên đi từ bên trong ra, hành động này thu hút sự chú ý của mọi người.
Họ đều nhíu mày nói: "Đây không phải là người đàn ông vừa tay trong tay vào với Tô Vân Nguyệt sao?"
"Anh ta đến đây để làm gì?"
"Tôi còn cho là anh ta nhìn thấy ngài Lăng xuất hiện nên chạy rồi!"
"Vì sao lại đến đây? Chẳng lẽ cậu ta muốn tranh phụ nữ với cậu Lăng?"
"Không thể nào! Đó chính là cậu ấm Lăng đó, anh ta muốn đi tìm cái chết sao?"
"Đúng là thiểu năng, đắc tội cậu ấm nhà họ Lăng, chắc không còn sống được lâu nữa!"
Nghe tiếng xì xào, Lăng Tiêu Vũ giơ vòng cổ lên, híp mắt quay đầu.
Thấy người kia đi chầm chậm về phía mình, ánh mắt Lăng Tiêu Vũ hiện lên vẻ tà ác, thấp giọng hỏi: "Mày đến làm gì?"
Trương Thiên không trả lời câu hỏi của Lăng Tiêu Vũ.
Trên mặt anh đầy ý cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Vân Nguyệt.
Vụt!
Anh đi sát qua người Lăng Tiêu Vũ.
Không biết tự lúc nào, vòng cổ đá tím chói mắt trên tay Lăng Tiêu Vũ đã bị Trương Thiên chộp vào trong tay mình.
Tô Vân Nguyệt tuy cao gầy, nhưng đứng trước mặt Trương Thiên, cô ấy cũng cần ngẩng đầu lên nhìn.
Trương Thiên đưa tay cởi nút vòng cổ, sau đó cúi đầu nhìn cô ấy đầy thâm tình, nhẹ cười hỏi: "Người ta tặng vòng cổ cho em, sao em không cảm ơn người ta đi?"
"Anh giúp em đeo vào nhé?"
Đối mặt với cái nhìn trực diện của Trương Thiên, hai má Tô Vân Nguyệt có phần đỏ lên, cô ấy lui một chút lắc đầu, , ý bảo không cần!
Coi như là từ chối vòng cổ.
"Không cần à?" Trương Thiên ác ý hỏi lại, lại như sinh oán giận mà nói: "Không cần việc nói thẳng thôi!"
"Anh còn nghĩ ban nãy do em ngại không nhận thôi, vậy trả lại cho người ta đi." Mộ câu "người ta" này hoàn toàn biến Lăng Tiêu Vũ trở thành người ngoài, còn mình với Tô Vân Nguyệt mới là người trong nhà.
Vút!
Trương Thiên tiện tay ném đi, vòng cổ chuẩn xác không sai lệch chút nào mà đáp xuống tay Lăng Tiêu Vũ.
Là nhận hay từ chối, tất cả đều do Trương Thiên nắm trong tay.
Mẹ kiếp!
Mọi người im lặng!
Ban nãy mọi người còn tưởng rằng sự xuất hiện của Trương Thiên nhiều nhất chính là giảng hòa trước mặt Lăng Tiêu Vũ thôi, nhưng bây giờ họ có thể nhận ra người này không hề đến để hòa giải, anh ta vậy mà đến để kiếm chuyện!
Hơn nữa còn là kiểu muốn chọc cậu Lăng tức giận ngùn ngụt!
Má ơi!
Ngay cả Liễu Ngữ Yên đang đứng vây xem ở một góc sáng sủa cũng há hốc mồm, trừng lớn mắt.
Chậc chậc.
Trên diễn đàn.
Bành Hoa: "Ha ha, sự miệt thị đỉnh cao của anh Thiên, đẹp trai!"
Tưởng Minh Đức: Cậu Lăng tự hỏi.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì? Ha ha...
Mặt mày Lăng Tiêu Vũ nhíu chặt lại.
Dưới mày kiếm, một cơn hận ý khủng khiếp nổi lên.
Anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Trương Thiên, lớn giọng quát: "Mày là ai?"
Anh ta sắp sửa nổi bão.
Khí thế phẫn nộ của cậu ấm Lăng trấn áp tất cả mọi người.
Không khí ở hiện trường rơi xuống độ âm, ngay cả nội tâm Tô Phong cũng có phần kinh sợ.
Trương Thiên dương dương tự đắc, Lăng Tiêu Vũ nhãi nhép cũng không áp bách gì được anh.
Anh cười lắc đầu, vẫn không nhìn người kia, ngay cả con mắt cũng không để cho cậu ấm Lăng, vẫn đối diện với Tô Vân Nguyệt như cũ, nói: "Tôi là người đàn ông đêm qua ngủ trên giường của cô ấy!"
Giọng nói dịu dàng, tốc độ cực chậm, nhưng giọng rất vang.
Tuy Trương Thiên nhìn Tô Vân Nguyệt chăm chú, nhưng rõ ràng lời này là đang nói cho Lăng Tiêu Vũ nghe, nói cho từng người một ở đây nghe!
Cái gì?
Không đợi mọi người phản ứng, Trương Thiên đã tiếp tục nhẹ nhàng hỏi Tô Vân Nguyệt: "Có đúng hay không? Nguyệt nhi?"
Đối với sự nhập vai của Trương Thiên, Tô Vân Nguyệt thật sự phân không được thật giả, lời tâm tình này suýt chút nữa khiến cô ấy chịu không nổi!
Cô ấy ngây ra thất thần, mắt nháy liên tục, không trả lời lại.
Sau khi mọi người nghe được cuộc đối thoại, một trận bàn tán.
Người ở cạnh đó là nghe rõ được câu chữ nhất, nói trắng ra chính là ý ngủ chung đi? Đây là làm xấu mặt của Lăng Tiêu Vũ đi? Lên giường với Tô Vân Nguyệt?
Anh ta chính là hôn phu của cô ta mà!
Đây là nội dung vở kịch gì vậy?
Phụt! - Liễu Ngữ Yên cũng không kìm được mà bật cười, trong lòng vậy mà có phần xót thương cho Lăng Tiêu Vũ.
Cái kết mới bi kịch làm sao!
Trong livestream.
Bành Hoa: Má ơi, ( che miệng ) sợ là lần này cậu ấm Lăng muốn khóc đi? Ha ha ha
Tưởng Minh Đức: Chậc chậc, cái chuôi này của anh Thiên đủ ngoan độc đấy!
Bành Hoa: Nhưng mà tôi thích! Anh Thiên chơi đòn phủ đầu! Tặng quà tặng quà.
(Bành Hoa gửi tặng 50 vạn đồng!)
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên uy vũ, không hổ là anh Thiên của em.
Tặng quà tặng quà.
(Tưởng Minh Đức gửi tặng 50 vạn đồng!)
Tưởng Minh Đức: Nhưng mà anh Thiên diễn cũng thật quá đi? @Tô Phong, ông quay lại tra rõ một chút, tôi thấy cái bộ dáng nùng tình mật ý kia của họ, hệt như thật sự có cải trắng của người khác bị nhổ mất!
Bành Hoa: Tưởng Minh Đức, hay nhỉ, anh đây là đang mắng anh Thiên là heo sao? Hi hi
Tưởng Minh Đức: Hi hi!
Tô Phong: Cút!
Mọi người sợ hãi bàn tán.
"Tô Vân Nguyệt bị ngủ rồi?"
"Cậu ta còn dám nói ra trước mặt Lăng Tiêu Vũ? Nói cho ngài ấy nghe?"
"Người này thật là muốn chết sao?"
"Nếu tôi là cậu ấm Lăng, phải chịu loại nhục nhã này, tôi...
Tôi sẽ xông lên giết cậu ta."
Sỉ nhục!
Quả thực là vô cùng xấu hổ!
Lăng Tiêu Vũ nghe xong lời này, không chỉ ...
mà còn giận giữ ngút trời, lại chuyển ánh mắt hung ác về phía người Tô Vân Nguyệt, nhìn thẳng vào người phụ nữ mà anh ta vẫn không chiếm được kia.
Trong mắt anh ta lúc này tràn đầy oán hận, nhưng vẫn không nói được nửa lời với Tô Vân Nguyệt.
Anh ta thở gấp thật mạnh, đến gần Trương Thiên, bốn mắt đối diện, bộ mặt dữ tợn mà lớn tiếng la lên chất vấn: "Rốt cuộc ý của mày là gì?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...