Vào trong miếu thờ, số lượng người thật sự không ít.
Mà đại sư Khai Tài Chí Tôn lại đang ngồi ở thượng điện, đang tập trung mà khắc Phật bài, không ít người xếp hàng vây xem, rất nhiều người bị không khí tác động, đều yên lặng không nói lời nào, giống như đang kính sợ thần linh.
Bọn người Lâm Tiểu Nhã cũng tò mò mà đi qua nhìn xem thế nào.
Trương Thiên mặc kệ ba người, anh đi chung quanh nhìn xem có tìm được cái gì thích hợp chế tác linh phù cho Lâm Tử Thanh hay không.
Trong miếu thờ Thái Lăng, có tất cả ba đại điện.
thượng điện nằm chính giữa là chỗ của Khai Tài Chí Tôn, có lượng khách đông nhất.
Bên trái có một tiểu điện tên gọi Bảo Linh Tòa, chỉ đặt một ít vật của Đạo gia, tương đối ít thu hút người.
Nhưng khi Trương Thiên đi đến nơi này thì phát hiện một ít thứ tốt.
Lại có bộ dụng cụ ép ra hương mộc, chuyên dùng để tiến hành ép vụn gỗ bình thường và một ít hương liệu lại với nhau, làm thành hương châu thời thượng.
Đương nhiên, đa số thời điểm thì bộ dụng cụ này sử dụng vụn gỗ bình thường thêm vào hóa chất hương đàn hương, sau đó giả thành Phật châu đàn hương bán cho một vài nam nữ trẻ người non dạ không biết gì về gỗ.
Trương Thiên không để ý tới những thứ này.
Anh cảm thấy mình có thể lợi dụng bụi linh phù cộng thêm vụn gỗ ép thành hương châu, như vậy có thể mang đến chút tác dụng linh phù, làm bảo vật hộ thân.
Là một lựa chọn không tồi!
Anh đi đến bên cạnh mượn văn phòng tứ bảo, dùng bút lông, tìm giấy vàng, quan trọng hơn chính là chu sa.
Kỳ thật cho dù đưa anh mực nước, Trương Thiên cũng có thể chế tạo linh phù, nhưng hiệu quả không tốt lắm mà thôi.
Nếu là làm cho Lâm Tử Thanh, Trương Thiên khẳng định phải cố hết sức mới được!
Có thể sử dụng tốt nhất, tuyệt đối sẽ không dùng thứ kém hơn.
Nghiền nát chu sa, biến thành thứ nước màu đỏ, mở giấy vàng ra, bút lông chấm nước đỏ chu sa, sau đó Trương Thiên bắt đầu vung bút lông lên.
Tuy rằng thật lâu không còn đụng vào bút, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không quên ký ức ở Tiên giới lúc trước mười ba tuổi.
Nhẹ nhàng nâng bút lên, đồ án mà anh vẽ ra trông tương tự như năm đó Đại Đầu từng giảng đạo cho anh.
Nếu Trần Siêu ở chỗ này, khẳng định sẽ kinh ngac đến rớt cằm.
Một bút thiên địa chấn, hai bút quỷ thần kinh; ba bút bình thiên hạ, bốn bút độ thương sinh.
Biểu cảm của Trương Thiên nghiêm túc, mỗi một bút đều đã đến cực hạn.
Vung bút tiêu sái như thế, thật là khí chất chỉ có ở tiên nhân, nếu Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy anh dùng bút, khẳng định cũng sẽ lau mắt mà nhìn lại lần nữa.
Linh phù mà Trương Thiên vẽ là bùa bảo mệnh!
Sau khi vung lên một bút cuối cùng, Trương Thiên bắt đầu rót linh lực vào, giấy vàng chợt lóe, bức vẽ chu sa đỏ phảng phất như sống lại.
Rót vào linh lực mới có thể làm hiệu quả của linh phù càng mạnh mẽ lên.
Kế tiếp, Trương Thiên lại lặp lại bốn lần, tổng cộng vẽ được năm tấm linh phù.
Lấy tới một ít vụn gỗ, sau đó dùng bậc lửa đốt một tấm linh phù thành tro, trộn tro linh phù và vụn gỗ lại với nhau, tăng thêm một ít hương liệu, sau đó bỏ toàn bộ vụn gỗ vào máy nén, ép thành một viên hương châu.
Tổng cộng Trương Thiên làm năm viên.
Tìm tới một sợi dây hồng, sau khi tỉ mỉ chế tạo thì xỏ xuyên qua năm viên hương châu.
Đường đường là chiến thần lại trở thành thợ thủ công mỹ nghệ, làm ra một dây chuỗi thật tinh xảo.
Trương Thiên vừa lòng gật gật đầu, quả thực cái này có thể được xưng là một pháp khí.
Năm hương châu linh phù, công hiệu bảo hộ đã thực không tồi.
Cho những nhân viên kia một chút tiền, Trương Thiên lập tức rời đi.
Mọi chuyện đã được hoàn thành, phải mau mau tìm Lâm Tiểu Nhã rồi về nhà tìm vợ thôi.
Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, về nhà nhất định phải mua một cái hộp nhỏ hình vuông, nghe nói bên trong có ba thứ nhìn giống như bong bóng vậy.
Đúng! Chuyện này rất quan trọng!
Trương Thiên đi vào sảnh ngoài đại điện, thật vất vả mới có thể tìm được Lâm Tiểu Nhã ở giữa đám người.
Giờ phút này, gương mặt cô ấy mang đầy tươi cười, mừng rỡ đến mức nhảy tới nhảy đi.
Nhưng khi Trương Thiên nhìn thấy khuôn mặt của cô, trong lòng đột nhiên khựng lại, biểu cảm nghiêm túc lên.
Anh nhanh chóng đi đến bên người Lâm Tiểu Nhã, hỏi:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tiểu Nhã lấy ra một cái Phật bài, giơ giơ lên trước mắt Trương Thiên, bày ra cho anh xem!
Cô ấy vui mừng nói: “Hì hì, đại sư Khai Tài Chí Tôn tự mình làm Phật bài cho em đó!”
“Anh xem có đẹp không?”
Trong mắt Quách Lâm Lâm tràn ngập hâm mộ, đố kỵ nói:
“Này này, cậu có thôi đi không hả!”
“Đại sư Khai Tài Chí Tôn chỉ giúp cậu làm một Phật bài, tụi này còn không có cơ hội sờ thử nữa!”
Lâm Tiểu Nhã còn đang rất mừng rỡ, tự đại mà nói:
“Vừa rồi đại sư Khai Tài Chí Tôn cũng nói, nhân duyên lần này, có duyên phận mới có thể làm Phật bài cho tớ mà!”
“Ai kêu cậu không phải sinh ra vào ngày tám tháng tám chứ? Hôm nay đại sư có nói, chỉ làm cho người có duyên sinh ra đúng hôm nay sao.”
Còn duyên phận?
Bây giờ ấn đường của Lâm Tiểu Nhã đã biến thành màu đen, trung đình no đủ lại không còn chút khí vận nào cả, đã bị đè ép chặt hết rồi.
Trương Thiên nhìn Phật bài trên tay cô một chút, là một Phật bài chuyển tài.
Quả thực là trộm hết tài vận của Lâm Tiểu Nhã đi!
Trong Phật bài có một loại cách nói dễ nghe, chính là: Mượn vận.
Trương Thiên đoạt lấy Phật bài từ trong tay Lâm Tiểu Nhã.
“Ai! Anh làm gì vậy?” Lâm Tiểu Nhã lớn tiếng chất vấn.
Quách Lâm Lâm cũng chán ghét mà nói: “Anh muốn đoạt Phật bài đại sư làm cho Tiểu Nhã sao?”
“Quả nhiên anh thật là một tên khốn, cả đồ của người trong nhà mình mà cũng đoạt?”
Vương Nam Sung cũng nhịn không được, cười trào phúng:
“Hạng người như anh thật là vô sỉ, sao Tiểu Nhã lại có loại thân thích này được chứ.”
Trương Thiên không để ý đến bọn họ, ngược lại rất nghiêm túc mà hỏi Lâm Tiểu Nhã: “Vừa rồi có phải em còn cắt một chút máu cho hắn ta để làm Phật bài hay không?”
Lâm Tiểu Nhã nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Trương Thiên, trong lòng có chút khiếp sợ.
Cô ấy đáp lại đúng sự thật: “Đúng vậy!”
Hừ!
Khóe miệng Trương Thiên nhếch lên, cắn răng nói mãi: “Bị bán, còn vui vẻ được nữa hà?”
Nói xong, Phật bài trong tay bị anh nắm chặt, trực tiếp bóp nát.
Lâm Tiểu Nhã tiếc nuối Phật bài kia, còn lộ ra một tia trách cứ, mím môi không nói.
Hai người còn lại đã bắt đầu mắng Trương Thiên.
“Đố kỵ thì thôi đi, còn huỷ hoại Phật bài của đại sư Khai Tài Chí Tôn, anh thật là quá đáng.”
“Quả thực chính là thằng khốn.”
Trương Thiên kêu lên giải thích với Lâm Tiểu Nhã: “Em bị người ta lấy mất tài vận, em có biết không?”
Tiếng nói của anh không lớn không nhỏ, nhưng có thể dọa được Lâm Tiểu Nhã.
Sinh ra vào ngày tám tháng tám âm lịch, chính là sinh ra theo tài vận, có thể lập tài trụ.
Hiện tại tinh huyết mà cô ấy bị lấy đi, có thể dùng làm một khối Phật bài mới, sau đó dùng tinh huyết của Lâm Tiểu Nhã tiến hành nhiễm Phật, vậy thì có thể trộm mất tài vận.
Rõ ràng, khối Phật bài trên tay Lâm Tiểu Nhã cũng không phải dùng tinh huyết của cô ấy làm thành.
Nói cách khác, Khai Tài Chí Tôn lén thay đổi Phật bài đã được làm xong.
Khối Phật bài tài vận cực cao kia tự nhiên sẽ dùng giá cao bán cho kẻ khác.
Cái tên được gọi là đại sư này cũng chỉ là biết dùng đường ngang ngõ tắt!
“Em bị trộm tài vận?” Lâm Tiểu Nhã trừng mắt nói thầm.
Bọn Quách Lâm Lâm đương nhiên không tin, lời đại sư nói lại không tin, tin tên khốn kiếp Trương Thiên này hay sao?
Trương Thiên không để ý đến ngôn từ phỉ báng của bọn họ, mà trực tiếp xoay người đi về hướng cái tên gọi là đại sư Khai Tài Chí Tôn kia.
Anh muốn phá tấm Phật bài được tạo nên từ tinh huyết của Lâm Tiểu Nhã, nếu không khí vận của Lâm Tiểu Nhã sẽ không thể quay về được.
Dám xúc phạm đến người nhà của Trương Thiên, người này nhất định phải trả giá đắt.
Trương Thiên lập tức lướt qua mọi người, vẻ mặt anh thật nghiêm túc, hai mắt đã lộ ra uy áp không ai sánh nổi, bước từng bước một tới gần thượng điện.
“Khai Tài Chí Tôn?”
“Vô liêm sỉ!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...