Cuồng Tế Vô Song


Trợ lý của ông già Viên lập tức làm theo ý của ông, nhanh chóng phát lệnh triệu tập!
Trương Thiên muốn đánh cho mấy người Tư Đồ Kiếm và doanh Trại Huyết Lang một đòn trước mặt mọi người.

Anh vỗ vai ông già Viên: “Giờ có thể thưởng một điếu được chưa?”
Ông già Viên nhìn Trương Thiên nhún vai: “Hết thuốc rồi! Hết thật rồi!”
Trương Thiên cau mày: “Con ma thuốc bẩm sinh như ông vừa ra trận đã hút thuốc sao có thể không mang thuốc chứ? Đừng keo kiệt vậy mà!”
Ông già Viên không nói được gì, ho khan: “Thấy chưa, lại bắt đầu ho rồi, bà nội ông không cho hút… ”
Cái này làm cho Trương Thiên sững người!
Bà nội già rồi, thân thể của ông già Viên cũng không khoẻ lắm.

Chả trách bên ngoài đều đang đồn ông già Viên sắp nghỉ hưu rồi, Tư Đồ Kiếm sắp vùng dậy, đúng thật là không có lửa làm sao có khói!
Hai người nhìn nhau khó xử một hồi.

“Tôi còn tưởng là chuyện gì, thân thể không khỏe sao lại không tìm tôi? Ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Trương Thiên thu tay lấy ra một viên thuốc: “Nào, uống đi, sau này dù vẫn hút thuốc lá cũng chắc chắn không sao… ”
Cái danh thần y của chiến thần Trương cũng không phải là ảo rồi.

Ông già Viên nhận lấy viên thuốc và nuốt vào không một chút do dự.

Ông đã biết được thuật của Trương Thiên, hơn nữa Trương Thiên lại là cháu của ông, dù có cho ông thuốc độc ông cũng uống.

Ông cười khổ nói: “Thuốc thì uống rồi nhưng còn thuốc lá thì sau này vẫn nên thôi đi!”
Ông già Viên cũng lớn tuổi rồi, mạng sống quan trọng hơn, dù sao Viên Quỳ còn nhỏ, còn rất nhiều việc đang chờ đợi hai người.

Ông nhắm mắt một lúc thì thấy thuốc Trương Thiên đưa cho đã có tác dụng, cả người rất dễ chịu.

Trương Thiên cười: “Được rồi, ông thích là được!”
Lúc này không cần nhiều lời.

Một lúc sau, mấy người Viên Quỳ cuối cùng cũng trở lại!
Tư Đồ Kiếm thấy vở kịch hay mình đang chờ cuối cùng đã bắt đầu diễn ra rồi, anh ta rất muốn xem Trương Thiên làm như nào để phá được trận này.


Tư Đồ Hạo Đông vẫn cao ngạo như trước, cái đầu vểnh lên còn dài hơn cả hươu cao cổ, không khác gì chờ người ta phát thưởng cho anh ta vậy.

“Bố, doanh Trại Huyết Lang chúng ta ổn không?”
“Ha ha, rất ổn!”
Hai bố con Tư Đồ Kiếm kẻ tung người hứng.

Còn không khí bên Viên Quỳ lại có vẻ áp lực hơn nhiều.

Trương Thiên mỉm cười nghênh đón họ: "Mặt mày bí xị cái gì hả? Lấy lại tinh thần đi, cuộc thi còn chưa kết thúc đâu!”
Mọi người đều thua hẳn mười mấy giây thì dù cho thi trên mặt đất hay không trung thì doanh trại Thần Long của họ cũng thua đậm rồi.

Ngoài ra, nếu thi đấu môn võ thì Tư Đồ Hạo Đông đã vượt qua cảnh giới của thần rồi, Viên Quỳ cũng không dám chắc!
“Dạ… ” Mấy người đều tối sầm mặt, đáp lại cho có lệ.

Tư Đồ Kiếm vội vàng công kích Trương Thiên: “Chiến thần Trương, thế nào rồi? Anh nói có thể chỉ ra lý do doanh trại Huyết Lang thua cuộc, cũng muốn cho chúng tôi thấy được doanh trại Thần Long mạnh đến mức nào, anh đã chuẩn bị xong chưa? Mau thể hiện cho mọi người xem đi!”
Mấy người Tư Đồ Hạo Đông còn nói thêm: “Bố, có chuyện gì vậy, sao con có thể thua được chứ?”
“Chẳng phải chúng ta đã nghiền nát doanh trại Thần Long rồi sao?”
“Doanh trại Thần Long sao có thể so với doanh trại Huyết Lang chúng ta được!”
Tư Đồ Kiếm cười nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng dù cho thành tích trên không của chúng ta dẫn đầu thì chiến thần Trương vẫn nói là doanh trại Thần Long mạnh hơn, nên giờ đang cần một lời giải thích đây?”
“Ồ? Còn có chuyện này sao? Tư Đồ Hạo Đông cau mày nhìn Trương Thiên.

Tư Đồ Kiếm nhìn ông già Viên: " "Ông Viên vừa rồi cũng có mặt, chiến thần Trương có nói như vậy phải không?”
Ông già Viên đã cưỡi trên lưng hổ rồi khó mà xuống được: “Trương Thiên anh nói xem, doanh Trại Huyết Lang thua ở chỗ nào?”
Hai người Lý Trường Vinh và Hồng Bưu cũng đang sốt ruột chờ đợi: “Chiến thần Trương nói đi!”
Đối diện với sự thúc ép của mọi người, Trương Thiên nhìn bọn họ mà trong lòng thầm nghĩ: Các người vội vã muốn tự tát mình đến thế sao?
Hai bố con Tư Đồ, chờ lát nữa sẽ làm cho hai người khó chịu đủ mới thôi!
Trương Thiên vươn tay ra: “Được thôi nhưng mọi người hãy đợi thêm chút nữa đi!”
Vẫn phải chờ sao?
Tư Đồ Kiếm không muốn, ông muốn rèn sắt khi còn nóng để thấy được trò cười của Trương Thiên!
“Chiến thần Trương khi nãy đã thống nhất rồi, đừng làm mất thời gian nữa, còn chờ gì nữa?”

Tư Đồ Hạo Đông: “Chiến thần… Trương, doanh trại Huyết Lang chúng tôi tại sao lại thua, anh phải đưa ra được lý do thuyết phục, nếu không chúng tôi không thể tin phục được!”
Lý Trường Vinh nhìn trời: “Cũng đã đến trưa rồi, không còn sớm nữa, chúng ta còn phải bắt đầu trình diễn thực lực cuối cùng là đấu võ nữa, không còn thời gian đâu!”
Hồng Bưu: “Chúng ta còn chờ gì nữa?”
Doanh trại Thần Long cũng tò mò Trương Thiên đang chờ cái gì.

Trương Thiên nhàn nhạt nói: “Đợi phó tướng các các doanh đến!”
“Nếu đã là chỉ ra tại sao doanh Trại Huyết Lang lại không thắng được doanh trại Thần Long thì tiện thể cũng để mọi người đến quan sát học tập một chút chứ?”
“Thế nên mọi người chờ một chút đi, vừa rồi tổng chỉ huy Viên đã hạ lệnh triệu tập rồi!”
Mục đích của ngày hôm nay là cho mọi người biết được địa vị của doanh trại Thần Long là không ai có thể thay thế được, thuận tiện cũng giẫm nát doanh trại Huyết Lang vẫn luôn muốn xuất đầu lộ diện này.

Nghe thấy tin này, mọi người doanh trại Thần Long đều bất ngờ!
Biểu hiện của họ kém như vậy, Trương Thiên lại còn gọi mọi người đến, đây chẳng phải là thông báo cho cả thiên hạ biết doanh trại Huyết Lang không đấu lại doanh trại Thần Long sao?
Viên Quỳ đi đến bên Trương Thiên cau mày nói: “Đại ca, biểu hiện của chúng ta không tốt, gọi mọi người đến chẳng phải là tự vác đá đập vào chân mình sao?”
Lưu Qua không vui: “Đúng thế, đại ca đang muốn giúp doanh Trại Huyết Lang vang danh hơn nữa sao?”
Trương Thiên cười: “Tự tin của các cậu đâu hết rồi hả? Sao lại sợ mấy người doanh trại Huyết Lang chứ?
Cũng không phải là sợ, chỉ là thành tích huấn luyện hôm nay quá tệ.

“À… Bọn em không có ý này, chỉ là… ”
Ánh mắt Trương Thiên kiên định: “Không cần lo lắng, tôi tự có chừng mực!”
Ánh mắt Trương Thiên đầy vẻ sâu xa.

Mấy người Viên Quỳ, Lưu Qua, Lạc Hồng rất quen rồi, đấy chính là ánh mắt Long Hồn mang đến hi vọng cho họ, ánh mắt này phát ra thì không ai có thể cản nổi, Long Hồn vẫn là Long Hồn!
Mấy người Viên Quỳ bất ngờ lại cười lên.

Ông già Viên cũng bỏ qua, không biết xảy ra chuyện gì chỉ tin tưởng Trương Thiên vô điều kiện!
Mấy người Lý Trường Vinh, Hồng Bưu nghi hoặc: “Gọi hết mọi người đến sao?”
Tư Đồ Kiếm không biết Trương Thiên định dở trò gì, không biết có mưu kế gì không?
Nhưng nghĩ lại thì thành tích của doanh trại Huyết Lang tốt như vậy, còn nghiền nát cả người của doanh trại Thần Long thì có gì phải sợ chứ?
Nếu đã gọi cả phó tướng đến vậy thì cũng coi như đến tuyên truyền cho doanh Trại Huyết Lang thôi!

Hai bố con Tư Đồ Kiếm bàn bạc một chút rồi lại cười.

Tư Đồ Kiếm cười thản nhiên với Trương Thiên: “Nếu tổng chỉ huy Viên đã ra lệnh triệu tập rồi vậy thì chúng ta chờ một chút đi, dù sao hôm nay cũng là để huấn luyện, thời gian cũng không có vấn đề gì… ”
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Trong thời gian chờ đợi Trương Thiên gọi Tiết Khải Dương đến, dặn dò anh ta dẫn theo mấy đội viên của doanh trại Thần Long đi làm vài chuyện cho anh.

Một tiếng sau, mọi người đều tập hợp đầy đủ.

Thêm cả đại tướng Viên và Trương Thiên thì tổng cộng có mười hai người từ cấp phó tướng trở lên xuất hiện trên lễ đài.

Phó tướng Lưu Nguyên là bố của Lưu Qua cũng có trong đó!
Họ vừa đến đã hỏi tổng chỉ huy Viên hôm nay có chuyện gì vậy?
Ông Viên cũng không giải thích, Tư Đồ Kiếm lại rất tích cực giải thích, nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên là nhấn mạnh vào việc doanh Trại Huyết Lang đang dẫn đầu!
Lưu Nguyên trầm giọng nói: “Có nghĩa là thành tích doanh trại Huyết Lang bây giờ đang nghiền nát doanh trại Thần Long, nhưng chiến thần Trương muốn chỉ ra khuyết điểm của doanh trại Huyết Lang, chứng minh thực lực của doanh trại Thần Long phải không?”
Tư Đồ Kiếm cười âm hiểm và gật đầu: “Cũng gần như vậy, chiến thần Trương cứ nói doanh Trại Huyết Lang chúng tôi thua nên chúng tôi chỉ muốn anh ta chứng minh rõ ràng thôi!”
Rất nhiều người gật đầu, các phó tướng cũng bàn luận: “Tôi thấy cuộc thi này không có vấn đề gì, chiến thần Trương sao có thể thua chứ?”
“Ừ, tôi cũng thấy không có vấn đề gì!”
“Nhưng chiến thần Trương đã nói ra thì vẫn mong là có thể chỉ ra được khuyết điểm.


“Mọi người cùng học hỏi!”
Phần lớn đều ủng hộ doanh Trại Huyết Lang, điều đó làm cho bố con Tư Đồ Kiếm cười rất vui vẻ.

Tổng chỉ huy Viên hạ giọng nói: “Trương Thiên là người có kinh nghiệm thực chiến nhiều nhất trong số chúng ta, nếu anh ta phát hiện ra vấn đề thì tôi cũng hy vọng mọi người cùng biết, nếu như thật sự có thì sau đây mọi người cần hoàn thiện các vấn đề trong doanh trại hơn!”
“Mọi người cần phải chú ý nhiều vào!”
Các phó tướng thi nhau gật đầu: “Đúng thế! Tổng chỉ huy Viên!"
Ông già Viên quay người nhìn Trương Thiên và nói: “Tiếp theo đến anh rồi, cho mọi người biết là có chuyện gì đi!”
Mọi ánh mắt đều mang vẻ chờ đợi.

Lần này là có liên quan đến danh dự của doanh trại Thần Long và Trương Thiên đó!
Nếu như thành công, doanh trại Thần Long và Trương Thiên lại có thể tiếp tục là truyền kỳ, nhưng nếu không chứng minh được, thì danh tiếng của Trương Thiên và doanh trại Thần Long đều sẽ bị huỷ hoại sạch.

Trương Thiên vẫn rất bình tĩnh, anh nghiêm túc gật đầu, khí thế của tổng giáo đầu hiện ra trước mặt mọi người.

“Bây giờ, tôi sẽ nói cho mọi người sự khác biệt trong tấn công trên mặt đất!” Trương Thiên ra lệnh: “Người ở bốn đội các cậu trở về trên pháo đài để chuẩn bị ngay lập tức…”

“Rõ!” Mấy người Viên Quỳ đáp lời rồi hành động,
Tuy Tư Đồ Hạo Đông không muốn nhưng cũng không dám phản kháng nên chỉ đành đi xuống chuẩn bị.

Mọi người đều nghi ngờ sự sắp xếp của Trương Thiên.

Tư Đồ Kiếm không kiềm được hỏi: “Trương Thiên, này là như nào?”
“Chúng tôi chỉ cần một lời giải thích, cậu như thế này lẽ nào là muốn thi lại lần nữa, tôi thấy thành tích vừa rồi không có vấn đề gì cả mà!”
Lý Trường Vinh: "Kết quả cuộc thi đấu vừa rồi mà mọi người tận mắt nhìn thấy, không cần phải thi lại đâu!”
Hồng Bưu: “Tổng chỉ huy cũng thấy mà, chúng tôi đều có thể làm chứng cuộc thi rất công bằng!”
Ông lão Viên muốn tránh nghi ngờ của mọi người: “Trương Thiên, anh muốn thi lại sao?”
Dù sao cũng phải để mọi người tin phục mới được, dù cho thi lại doanh trại Thần Long có thắng thì mọi người cũng cảm thấy bất công cho doanh Trại Huyết Lang!
Trương Thiên cười nói: “Đúng là vẫn cần đấu lại một lần, nhưng ý tôi không phải là thi lại mà là thay đổi điều kiện tấn công của pháo đài một chút.


Thay đổi điều kiện sao?
Tư Đồ Kiếm cau mày: “Thế còn không phải là thi lại sao? Thật không công bằng với doanh Trại Huyết Lang chúng tôi!”
“Đúng thế, bỗng nhiên thay đổi điều kiện sẽ không công bằng với doanh trại Huyết Lang!” Mọi người cùng nói: “Hơn nữa vừa rồi cũng có kết quả rồi… ”
Trương Thiên giải thích một cách lạnh lùng: “Vừa rồi khi pháo đài đặt vị trí tấn công, tôi đã nói cách đo có vấn đề, tôi chỉ muốn chỉ ra khuyết điểm thôi.


“Mọi người có thể nghe tôi nói điều kiện trước rồi sẽ biết có cần phải thi lại hay không!”
Mọi người thi nhau bàn luận, tiếng bàn luận xôn xao khắp nơi.

Ông già Viên đành chủ trì hội trường: “Trương Thiên, anh nói đi!”
Lúc này không ai dám không nghe cả.

Trương Thiên giải thích: “Thành tích vị trí tấn công vừa rồi chỉ định khoảng cách lần lượt là ba kilomet, năm kilomet, tám kilomet, cách đo như vậy là biết được vị trí rồi, chỉ cần điều chỉnh khoảng cách tấn công của pháo là được.


“Nhưng ở trong thực chiến, kẻ địch sẽ nói cho bạn chúng sẽ xuất hiện trong phạm vi ba kilomet.

Các người cứ bắn pháo vào là chúng đi sao? Đây đúng là trò cười mà!”
“Vậy xin hỏi, anh có ý kiến gì với cách đo lường này không?”
“Nếu đã là diễn tập thì chúng ta phải dựa theo tình hình thực chiến, tôi cho người tìm một mục tiêu tuỳ ý trong vòng năm kilomet, sau đó mọi người tiến hành tấn công, tốc độ hoàn thành của ai nhanh hơn thì người đó thắng!”
“Thi đấu như vậy thì mới càng chứng minh được hiệu quả thực chiến, tôi nói như vậy, mọi người không có ý kiến gì chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận