Cuồng Tế Vô Song


Trương Thiên nhìn Châu Vũ, cười khổ, nói: “Cường giả cấp siêu thần!”
“Cường giả cấp siêu thần?” Châu Vũ nói thầm: “Không hiểu!”
“Tên cảnh giới nghe có chút ngang ngược, chính là không biết thực lực như thế nào?
Châu Vũ không phải người tu luyện, cũng không có chuyện tiếp xúc tu luyện, vì vậy không có nhiều để ý đếnh cảnh giới của cung chủ.

Trương Thiên vừa kí, vừa cười nói: “Cậu thấy sức mạnh của A Hổ thế nào?”
Châu Vũ tự tin nói: “A Hổ là tôn sư đương nhiên lợi hại, có thể nói là vạn người tôn kính, ở thành phố Thiên Hải không có ai dám hung hăng với anh ấy.


“Cho tới giờ, thành phố Thiên Hải có phiền phức gì, em đều để A Hổ ra tay.


Trương Thiên gật đầu, so sánh một chút, chỉ về phía bóng lưng của cung chủ, nói với Châu Vũ: “Vậy tôi nói cho cậu biết sức mạnh của cô ấy, nếu muốn giêt A Hổ, không cần đến ba giây!”
Châu Vũ ngây ra, đôi mắt mở to, giống như bị sét đánh: “A Hổ chống đỡ không nổi ba giây?”
“Ồ, hoặc là anh có chút phóng đại!” Trương Thiên nghĩ một chút, đổi giọng.

Châu Vũ vỗ đầu mình, giống như thở phảo ra một hơi khí nóng đè ép sự kinh hãi: “Phù, sao A Hổ có thể sẽ thua trong ba giây chứ?”
“Suýt nữa thì lão đại dọa chết em rồi!”
Trương Thiên có chút suy tư, nhìn Châu Vũ cười nham hiểm: “Tôi nói quá thôi, là phóng đại sức mạnh của A Hổ, nên nói là một giây mới đúng!”
lách cách!
Văn kiện trên tay Châu Vũ không tự giác rơi xuống, cả người đều có phần run rẩy: “Lão đại, anh nói nghiêm túc chứ?”
Trương Thiên nhướng mày lộ ra khóe miệng cong cong: “Cậu thấy tôi giống đùa lắm sao?”
“Nếu như không tin, cậu có thể đi hỏi A Hổ, xem cậu ta trả lời cậu thế nào!”
Nhìn vẻ mặt của Trương Thiên, Châu Vũ tin rồi!
Châu Vũ không kiềm được khẽ quay đầu muốn nhìn cung chủ.

Vừa hay cung chủ lại nhìn qua… Vừa nãy Châu Vũ gây ra động tĩnh đã ảnh hưởng đến cung chủ ngắm phong cảnh.


Cung chủ nhíu mày, vốn dĩ đã không có thiện cảm với đám người Châu Vũ, bây giờ còn thấy Châu Vũ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.

Châu Vũ cảm thấy thở không ra hơi ngay tại chỗ!
Bộp!
Châu Vũ đặt toàn bộ tài liệu lên bàn, nói với Trương Thiên: “Lão đại, anh tự kí đi, em đi ra ngoài một chút…”
Trương Thiên còn muốn bảo Châu Vũ ở lại, nhưng cậu ra đã nhanh chóng chạy tới cửa rồi!
Trương Thiên lắc đầu, tiếp tục kí tên: “Xem cậu bị dọa sợ kìa, phục vụ chả chu đáo chút nào…”
Châu Vũ vừa ra ngoài cửa, lập tức tìm đến Triệu Chí Hổ, kích động hoảng hốt nói: “A Hổ!”
“Giám đốc Châu, có chuyện gì?”
“Đừng khách sáo với tôi, tôi hỏi cậu một câu!”
“Anh Vũ, anh nói đi, A Hổ em biết gì nói đấy…”
“Tôi hỏi cậu, nếu như câu đánh nhau với người của cảnh giới cấp siêu thần, có thể qua được mấy chiêu, hoặc nói có thế chống được mấy giây?”
Triệu Chí Hổ nghe thấy ‘cảnh giới cấp siêu thần’ hai chân lập tức run cầm cập, run lẩy bẩy nói: “A… Anh Vũ, chắc không phải anh đã đắc tội với cường giả cấp siêu thần đấy chứ, muốn em đi đối phó sao?”
“Cái này… A Hổ em…”
Giọng nói nhỏ như con kiến.

Châu Vũ trầm giọng: “Câu sợ hãi cái gì, sao lại cứ như thấy quỷ thế, còn như chịu chết vậy!”
Triệu Chí Hổ khổ sở nói: “Giám đốc Châu, cái này còn kinh khủng hơn gặp quỷ ý, quỷ còn có thể thương lượng, nếu như đụng phải cường giả cấp siêu thần, chắc chắn chưa kịp nói câu nào em đã xong đời rồi!”
“Đây không gọi là chịu chết, đây chính là đi tìm cái chết!”
Châu Vũ nhíu mày: “Thật sự mạnh vậy sao?” Vậy thì có thể chống đỡ được mấy giây?”
“Tích tắc!” Triệu Chí Hổ mở to mắt nói.

Vèo!
Hai người cùng lúc thở ra hơi lạnh.

Châu Vũ: “Chưa đến một giây?”
Triệu Chí Hổ khổ sở: “Em mới là tôn sư, phía trên còn có phá cảnh, nhập thần, hóa thần, nửa thần cấp, thần cấp, rồi mới đến cường giả cấp siêu thần!

“Trong đó vượt qua bao nhiêu cảnh giới, giám đốc Châu, anh tự tính đi… Tích tắc cũng có chút phóng đại em quá ư?”
Nói xong thì Châu Vũ đã đờ đẫn cả người…
“Giám đốc Châu, giám đốc Châu…” Triệu Chí Hổ trầm giọng khuyên: “Anh không nên đắc tội với một cường giả cảnh giới cấp siêu thần, ngàn vạn lần đừng nên, loại người đó không chọc được đâu…”
Lông mày Châu Vũ nhảy dựng lên, định thần lại: “Vậy thì phiền phức đến rồi!”
“Không phải tôi đắc tội đâu, là hình như cả hai đều đắc tội…”
Triệu Chí Hổ gãi đầu: “Giám đốc Châu, em không có, anh đừng kéo em vào, em làm gì có đâu?”
Trong lòng A Hổ nghĩ: “Mình ngồi trong văn phòng, làm gì có đắc tội với nhân vật lớn nào?”
Châu Vũ ghét bỏ, chỉ về phía văn phòng của Trương Thiên, nói: “Anh Thiên nói, cô công chúa kia chính là cảnh giới cấp siêu thần, vừa nãy lúc cậu ở dưới tầng, có nhìn chằm chằm không?”
Có trêu chọc cô công chúa ý à?”
“Tôi không biết cậu cảm thấy gì không, ngược lại tôi cảm thấy công chúa có vẻ tức giận với chúng ta.

Vừa nãy ở văn phòng của anh Thiên tôi còn bị cô ta nhìn chằm chằm… Xong rồi, xong rồi!”
Châu Vũ không ngừng vỗ đầu.

Triệu Chí Hổ ‘hừ’ một tiếng: “Dưới tầng em liền cảm thấy không thoải mái rồi, không ngờ cô công chúa đó lại còn là cường giả cấp siêu thần…”
“Giám đốc Châu, cứu em với, A Hổ em còn chưa muốn chết đâu!”
Hai người giống như người cùng cảnh ngộ, cùng đăm chiêu ủ dột.

Đột nhiên, Châu Vũ nghĩ ra cách…
Văn phòng của Trương Thiên!
Qua năm phút, có người gõ cửa.

Lúc này Trương Thiên và cung chủ đang ngồi trên sofa, thảo luận chuyện chiều này đi siêu âm.

Trương Thiên nhíu mày, phòng làm việc của mình thì Châu Vũ cứ vào, còn cần phải gõ cửa sao?
Nghĩ một chút, anh cảm thấy có thể Giang Giai Dĩnh!
Trương Thiên liền khách sáo nói: “Mời vào!”

Két kẹt!
Cửa mở ra, không phải Giang Giai Dĩnh, lại là Châu Vũ cười híp mắt, theo sau cậu ta còn có một nam tử hán Triệu Trí Hổ giả bộ cười híp mắt dễ thương.

Hai người đều bưng một cái khay, trên đó có cà phê đã pha xong, các loại trà sữa, tiện thể còn đem theo trái cây và bánh ngọt điểm tâm.

“?”
Trương Thiên nhíu mày: “Hai cậu làm gì đấy?”
“Việc dâng trà rót nước để hai cậu một tổng một phó lại đi làm, công ty thiếu người à?”
Châu Vũ khẽ cười, nói: “Anh Thiên, để người khác phục vụ thì không có thành ý, cứ để chúng em làm!”
Châu Vũ cầm trà sữa hoa quả, dâng lên cho cung chủ.

Biểu hiện của cậu ta như một quý ông, hơn nữa còn vô cùng thành khẩn, thái độ phục vụ rất vừa lòng: “Chào công chúa, lần đầu gặp mặt, có chút thất lễ!”
“Trong tập đoàn Thiên Diệu chúng tôi không có thức ăn ngon thiết đãi, nhưng trà bánh của chúng tôi khá ngon, đây là trà bánh cao cấp nhất của công ty chúng tôi, mời cô nếm thử!”
Nhìn thấy bộ dạng này của Châu Vũ, mặt Trương Thiên phút chốc đen lại.

Trương Thiên: “…”
Chả trách cái tên này đi ra ngoài, hóa ra biết cung chủ lợi hại nên tìm đồ để nịnh bợ!
Cung chủ vốn không có thiện cảm gì với nịnh bợ, nhưng hoa quả trà bánh lại còn cả trà sữa nồng đậm hương vị ở ngay trước mắt, mấy thứ đồ ăn này vừa hay phù hợp ý của cung chủ.

Cung chủ khẽ gật đầu với Châu Vũ, ánh mắt sắc bén kia đã thu lại rất nhiều!
Toàn thân Châu Vũ thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa bảo toàn mạng sống của mình vậy, cười híp mắt…
Trương Thiên thật sự tức đến mức xem thường hành động của Châu Vũ, không có mặt mũi nhìn!
Tên đàn em này đúng là có thể ném ra cho chó ăn…
Trương Thiên sao lại có loại đàn em thế này cơ chứ!
Nhưng Trương Thiên lắc đầu thở dài, xua tay với Châu Vũ: “Không có mắt gì cả, đồ ngốc, cậu cứ tiếp tục đi!”
Sau đó anh chuyển sang Triệu Chí Hổ: “Vẫn là A Hổ được việc, chí ít hiểu biết chào hỏi ông chủ của mình!”
“Đặt đồ xuống đi, mấy cậu ra ngoài trước cũng được!”
Triệu Chí Hồ cúi thấp đầu, ngại ngùng nhìn Trương Thiên, lộ ra một nụ cười xấu hổ: “Chủ tịch Trương, anh có thể hiểu nhầm ý của em rồi.


“Cái này em… trà bánh này cũng là… À… chuẩn bị cho công chúa điện hạ…”
Triệu Chí Hổ có chút ngại ngùng, nuốt từng lời nói xuống, mặt không dám nhìn Trương Thiên.


Cậu ta nhanh chóng bưng đến trước mặt cung chủ: “Công chúa điện hạ, cô cứ từ từ ăn, nếu thíc thì đợi lát nữa A Hổ lại mang đến cho cô!”
Cung chủ không nói gì, chỉ gật đâu, cầm bánh điểm tâm ăn thử.

Triệu Chí Hổ nhìn thấy tình hình này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong mơ hồ, bọn họ lại cảm thấy nguy hiểm trấn áp giống như bầu trời đen sẫm, lửa giận cao ngút trời này có vẻ đánh thẳng vào tâm hồn, trấn áp đến mức không thở nổi.

Bọn họ ngẩng đầu, phát hiện Trương Thiên đang nổi điên…
Trương Thiên ngầm hạ ánh mắt: “Cậu… Các cậu…”
Quả thực là bị tức đến ói máu, vốn tưởng Châu Vũ đã đủ ngu ngốc rồi, không ngờ tên A Hổ này càng thái quá hơn, mình cũng đã mở miệng cần rồi, thế mà còn đưa sang bên cung chủ!
Không thể tha thứ!
Triệu Chí Hổ và Châu Vũ trợn tròn mắt, né quả bóng đang phình to, không đợi Trương Thiên nói, hai người vừa lao ra ngoài cửa, vừa nở nụ cười cứng ngắc: “Chủ tịch Trương, em còn có chút việc ở công ty, em đi trước đây!”
“Chủ tịch Trương, em còn phải liên hệ bệnh viện cho anh, vậy thì không làm phiền hai người nữa!”
“Chủ tịch Trương…”
Rầm!
Hai người biến mất, cửa cũng đóng…
Hai tên đó không dám đắc tội cung chủ, có thể đắc tội Trương Thiên một chút, dù sao cũng là có tình!
Chí ít thì bảo toàn mạng sống quan trọng hơn!
Trương Thiên tức giận nhíu mày: “Hai tên này, thật là nợ một trận chỉnh đốn…”
Đợi sau khi người đi rồi, cung chủ cười khúc khích, có thể khiến Trương Thiên tức giận lại chính là người của mình, cái miệng nhỏ nhấm nháp trà sữa, kinh ngạc cảm thán: “Bản cung cảm thấy bọn học cũng không tồi!”
Trương Thiên không thèm đếm xỉa, đó mà là không tồi sao?
Đó là vì đồ ăn đồ uống mới không tồi…
Trương Thiên vẫn còn muốn oán hận cung chủ một hồi, nhưng lúc này có điện thoại gọi tới.

Ding Ding Ding!
Trương Thiên nhìn dãy số, nhíu mày, hơi thở cả người trở nên ngưng lại, không giống như vừa rồi giả bộ tức giận, loại khí tức này thật sự rất kinh khủng.

Ngay cả cung chủ ngồi bên cạnh cũng lần đầu cảm nhận được, cô cũng nghiêm túc hỏi: “Sao thế?”
Trương Thiên lắc đầu, trầm giọng nói: “Cô ăn thì cứ ăn, tôi đi nghe điện thoại!”
Tít!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui