Lâm Tử Thanh rất tự nhiên đi tới trước mặt Trương Thiên: “Làm sao vậy? Tại sao đến công ty rồi còn không có đi lên?”
Trương Thiên cười khổ chỉ vào chú bảo vệ bên cạnh nói: “Tất cả là do công ty chúng ta có những nhân viên bảo vệ chân thành, chuyên nghiệp và có trách nhiệm như vậy nè, đúng không?”
Vừa nói xong, biểu cảm của Trương Thiên có chút nham hiểm.
Nhân viên bảo vệ đã nhận ra và quay sang Lâm Tử Thanh: “Xin chào, Chủ tịch Lâm!”
“Tôi oan uổng mà… Người đàn ông này một mực nói rằng anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Ái Thiên của chúng ta, vì vậy tôi đã ngăn cản anh ta.
Do anh ta thực sự khác quá xa so với bức ảnh của người điều hành đã phát chúng tôi trước đây!”
Nói xong, nhân viên bảo vệ lấy bức ảnh ra làm bằng chứng.
“Tôi cả gan hỏi một câu, anh ta thật sự là tổng giám đốc của chúng ta sao?”
Trương Thiên chỉ vào nhân viên bảo vệ than thở: “Nhìn xem, có nhân viên nào mà dám giằng co với tổng giám đốc của mình như vậy sao? Vợ à, nhân viên như vậy nhất định phải sa thải ngay lập tức cho anh!”
Lâm Tử Thanh lạnh lùng đáp lại nhân viên bảo vệ: “Anh ta đúng là tổng giám đốc.”
Bảo vệ lập hít mạnh một cái, cảm giác mình sắp chết.
“Mau đi làm việc của mình đi!” Lâm Tử Thanh có vẻ không tiếp nhận đề nghị của Trương Thiên, vui lòng buông tha cho bảo vệ.
Tâm trạng của nhân viên bảo vệ giống như đi tàu lượn vậy, thế mà ông ta vẫn có thể giữ được công việc?
“Tại sao còn ngây người ở đây nữa? Không lẽ ông thực sự muốn tôi sa thải ông …” Trương Thiên nói.
Anh cũng không thực sự muốn sa thải nhân viên bảo vệ này, chỉ là muốn đóng vai phản diện cho vợ mình đóng vai cấp trên lương thiện thôi!
Bảo vệ gật đầu liên tục: “Cám ơn Tổng Giám đốc Trương, cám ơn chủ tịch Lâm.”
Sau khi nhân viên bảo vệ rời đi, Trương Thiên vẫn còn phàn nàn trước mặt Lâm Tử Thanh: “Em nhìn xem, bọn họ thật sự quá tệ!”
Lâm Tử Thanh nhìn Trương Thiên buông xuống khuôn mặt lạnh lùng, nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Ai bảo anh lâu như vậy không đi tới công ty? Làm sao có thể trách người khác được!”
“Hừ, thật sự là quá lâu rồi không tới, cho nên bọn họ được quyền ngày càng thiếu kỷ luật rồi chứ gì!” Trương Thiên phẫn nộ nói.
Lâm Tử Thanh chuyển sang chủ đề khác, hỏi Trương Thiên: “Anh vừa mới về tới hả? Đã ghé qua nhà chưa?”
“Còn chưa!” Trương Thiên lắc đầu: “Không phải muốn gặp quá em sao? Vậy nên anh trực tiếp tới công ty!
Lâm Tử Thanh vẫn không tránh khỏi đỏ mặt trước những lời tán tỉnh như vậy: “Vô nghĩa, mau về nhà đi, gần đây bố mẹ đều nhắc về anh đó.”
Trương Thiên gật đầu: “Ừm, anh sẽ rút thời gian để đi cùng hai người đấy sau … Em vội vàng đuổi anh về sớm như vậy, không phải là em giấu người ở trên đó chứ?”
“Đừng có nói lung tung nữa!” Lâm Tử Thanh hơi tức giận.
Trương Thiên nói: “Đợi lát nữa anh về, giờ em phải đi lên làm một số việc với anh mới được.”
“Làm việc gì?” Lâm Tử Thanh đỏ mặt từ chối: “Không được!
Cũng không biết có phải do gần đây cùng mấy người Tô Vân Nguyệt chú tâm chuẩn bị kế hoạch lớn hay không, mà cô chỉ có thể liên tưởng đến làm việc kia thôi.
“Hả?"
Trương Thiên vốn dĩ muốn đi thu thập đám người Ngưu Bài và Lý Hi Nhân, hình như cô đã hiểu sai ý của anh rồi.
Anh nhếch mép cười nói: “Có gì mà không được, công ty cũng như nhà của chúng ta, anh muốn làm gì thì làm cái đó.”
Trương Thiên vô sỉ bắt đầu đi về phía thang máy.
Mặt Lâm Tử Thanh đỏ bừng đuổi theo, nhưng trước mặt nhân viên của công ty, cô cố tỏ ra lạnh lùng, kìm nén ý định truy hỏi, đi theo Trương Thiên vào thang máy.
Một ít nhân viên vây xem, vừa rồi nhìn thấy Trương Thiên dẫn theo chủ tịch Lâm cùng vào thang máy, không khỏi cảm thán: “Anh ta thật sự là ông chủ của chúng ta?”
“Chủ tịch Lâm đích thân tới đón anh ấy, còn có khả năng là không phải sao?”
“Rồi xong, thế mà vừa rồi thư ký Lý và bọn người Ngưu Bài vừa mới đắc tội với sếp lớn.”
“…”
Trương Thiên và Lâm Tử Thanh vừa đi đến phòng làm việc.
Lúc này, Lâm Tử Thanh mới bắt đầu ngăn cản Trương Thiên, nhíu mày nói: “Không được, thật sự không được đâu, nơi này là công ty em không buông thả như vậy được, nếu không thì buổi tối em đi với anh nha…!”
Cô hết lòng lo lắng cho bệnh tình của Trương Thiên.
Không phải ở công ty không được… mà là thời gian và địa điểm cô đã chuẩn bị hết rồi, không phải ở đây …
Trương Thiên bật cười, tại sao cô ấy còn lo lắng hơn chính mình? Lại còn nói không thể buông thả?
Nghĩ lại thật hào hứng nha!
“Được rồi, vậy anh sẽ tha cho em lần này!” Trương Thiên nói: "Nhưng anh còn một việc phải làm.”
“Ừm, có việc gì vậy?” Lâm Tử Thanh hỏi.
Trương Thiên nhìn văn phòng tổng giám đốc đi vào: “Đây là văn phòng của anh hả?”
“Ừ, nó luôn được sắp xếp gọn gàng!” Lâm Tử Thanh giải thích.
Bên trong rộng rãi và sạch sẽ, chắc hẳn nó có người chuyên môn dọn dẹp thường xuyên.
Trương Thiên: “Trước tiên em gọi Lý Hi Nhân cùng với Ngưu Bài, Đoàn Nhân và Lưu Mỗ đến văn phòng tổng giám đốc giúp anh đi."
Nhóm người này thật sự là muốn bị kỷ luật mà, đặc biệt là Ngưu Bài!
Không thể chấp nhận được.
Lâm Tử Thanh gọi điện thoại bảo Lý Hi Nhân kêu cả những người kia tới phòng Tổng Giám đốc xong, sau đó hỏi Trương Thiên: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Hi Nhân nhanh chóng đưa ba người Ngưu Bài vội vội vàng vàng đến phòng làm việc của Trương Thiên, dường như họ đã mơ hồ đoán được điều gì đó …
Đoàn Nhân: “Chị Hi Nhân, sao đột nhiên chủ tịch lại gọi chúng ta đến phòng tổng giám đốc vậy? Không phải Tổng giám đốc quanh năm không ở công ty sao?”
Lý Hi Nhân trong lòng tàn đầy linh cảm không rõ: “Tôi cũng không biết!”
“Chẳng lẽ chuyện sáng nay chúng ta đắc tội tổng giám đốc sao?” Lưu Mỗ kinh ngạc nói.
Đoàn Nhân sợ hãi: “Vừa rồi người đó thật sự là tổng giám đốc sao? Hít…!”
Ngưu Bài không nói lời nào, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: “Tiêu đời rồi, thật sự là quá bất cẩn! Tổng Giám đốc Trương…”
Cốc…cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Trương Thiên trầm giọng nói: “Vào đi!”
Thường thì bốn người này đều giống như mấy minh tinh, đi ra đi vào công ty đều thẳng lưng ngẩng đầu hiên ngang, nhưng hôm nay họ lại biến thành lén lén lút lút khi bước vào phòng làm việc của Trương Thiên.
Họ nhìn thấy Lâm Tử Thanh liền hô lên: “Chủ tịch Lâm!”
Ngay sau đó, nhìn đến Trương Thiên bên cạnh Lâm Tử Thanh.
Bốn người họ muốn ngất đi ngay lập tức!
Trương Thiên cười nói: “Hì hì, thấy tổng giám đốc rồi, sao không chào?”
Cả bốn người họ run lên vì sốc.
Lý Hi Nhân nhíu mày nhìn Ngưu Bài: “Không phải nói đây không phải tổng giám đốc sao?”
Đoàn Nhân: “Anh Ngưu, sao lại thế này…?”
Lưu Mỗ: “Tôi muốn đè lại nhân trung, tôi sợ tôi sắp ngất đi!”
Ngưu Bài nói: “Thật ra anh ấy đúng là Tổng Giám đốc Trương, sáng nay tôi chỉ là muốn lừa thư ký Lý chút thôi, ai biết anh Trương thật sự muốn truy cứu.”
Lâm Tử Thanh cảm thấy khó hiểu khi thấy bốn người bọn họ kinh sợ như vậy.
Trương Thiên cười giải thích: “Vợ à, em không phải muốn biết tại sao anh lại gọi bốn người bọn họ đến sao? Em nhìn xem bọn họ có tật giật mình chắc cũng hiểu ha!”
Lâm Tử Thanh cau mày hỏi: “Các người đã làm cái gì…?”
Lý Hi Nhân cúi đầu nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không làm gì cả.
Chỉ là lúc dưới sảnh, tôi đã không nhận ra Tổng Giám đốc Trương còn yêu cầu bảo vệ đuổi giám đốc đi.”
Lưu Mỗ: “Chủ tịch Lâm, tôi chỉ là tỏ ra chán ghét Tổng Giám đốc Trương một chút thôi!”
Đoàn Nhân: “Chủ tịch Lâm, tôi chỉ bảo mọi người không để ý đến Tổng Giám đốc Trương…”
Sau đó đến lượt Ngưu Bài.
Trương Thiên sắc bén nhìn qua, đặc biệt tàn nhẫn: “Còn cậu, cậu đã làm gì vậy?”
Rốt cuộc người này cũng quá không biết xấu hổ, bỏ ra hàng trăm triệu tệ giúp cậu tranh giành vị trí đứng đầu phát sóng lễ mừng năm mới, còn mời đến Thiên Hải ăn cũng hết hơn trăm ngàn tệ đúng không? Kết quả…
Lý Hi Nhân, Lưu Mỗ và Đoàn Nhân đều nhìn sang.
Lâm Tử Thanh lạnh như băng cũng quăng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.
Nội tâm Ngưu Bài cảm thấy khó chịu,… khó chịu và chột dạ vô cùng…
Dưới ánh mắt hung ác của Trương Thiên nhìn chằm chằm, Ngưu Bưu chỉ có thể bày ra vẻ mặt muốn ăn đòn: “Chủ tịch Lâm, tôi chỉ giả vờ không quen biết Tổng Giám đốc Trương khi ở trong sảnh, sau đó hùa theo tâng bốc Lý Hi Nhân”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều xấu hổ.
Lý Hi Nhân: “…”
Đoàn Nhân: “…”
Lưu Mỗ: “…”
Lâm Tử Thanh: “…”
Trương Thiên vỗ nhẹ lên bàn một cái, ‘bang’: “Nhìn xem đi bà xã, những người này làm anh thật đau lòng…!”
Anh chỉ vào Đoàn Nhân và Lưu Mỗ phê bình: “Lưu Mỗ và Đoàn Nhân này cũng là nhân tài mà anh kiên quyết tuyển dụng sao?”
“Nghe nói hiện tại có nhiều tiểu tặc lẫn vào công ty lắm.
Không lẽ bây giờ mắt nhìn người của anh kém như vậy rồi sao? Chắc là anh nên sa thải bọn họ sớm chút!”
Bản Tử nói: “Ông chủ, trước đây anh đã rất đẹp trai rồi.
Tôi thực sự không ngờ bây giờ anh còn có thể đẹp hơn như vậy.
Tôi không nhận ra thì không trách tôi được!”
Đoàn Nhân nhếch miệng nói: “Ông chủ, tôi biết anh rất ít khi xuất hiện, nhưng không ngờ tôi hôm nay lại được gặp anh, tôi lần đầu tiên nhìn thấy bị sắc đẹp của anh làm cho ngỡ ngàng, có nhầm lẫn là điều không thể tránh khỏi, không trách tôi được!”
Tâng bốc thế này là được rồi.
Trương Thiên ho khan hai tiếng: “Nếu đây là nguyên nhân thì hai người các cậu cũng nên được tha thứ.
Tạm thời tôi sẽ không sa thải hai người!”
“Oa, ông chủ đẹp trai, ông chủ thật là rộng lượng, cám ơn ông chủ!”
“Ông chủ thật đẹp trai, nhìn thấu mọi việc, cảm ơn!”
Hai người đúng là đồ nịnh bợ!
Trương Thiên nói với Lâm Tử Thanh: “Bà xã, hai người này làm việc khá tốt, tháng này bổ sung hai đề cử!”
Lâm Tử Thanh: “…”
Xử lí xong hai người, Trương Thiên lại nhìn Lý Tân An.
Anh ta nheo mắt nói: “Vợ à, Lý Hi Nhân này thì thật sự phải đuổi rồi…”
“Cô ấy là kẻ cầm đầu lần này, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy muốn trấn áp anh.
Trước đây cô ấy luôn nhìn anh không vừa ý, trục xuất trục xuất!”
“Lý Hi Nhân, cô có ý kiến hay muốn nói với tôi điều gì không?”
Đây là đang tìm người vuốt mông ngựa chứ gì?
Lý Hi Nhân mới không làm loại chuyện đó: “Không nhận ra Tổng Giám đốc Trương là lỗi của tôi.
Đúng là phải chịu trách nhiệm, tôi không có gì để nói!”
Trương Thiên cau mày than thở: “Vợ à, em nhìn xem? Cô ấy đối với anh còn có nhiều thành kiến lắm phải không?”
Lâm Tử Thanh trợn tròn mắt: “Mặc dù Hi Nhân có lỗi, nhưng cô ấy là cánh tay phải của em.
hầu hết mọi việc của em đều do cô ấy làm.
Không phải đuổi cô ấy đi cũng giống như đuổi em đi sao?”
“Ặc …” Trương Thiên nói: "Được rồi, xác thật tôi là người làm việc theo chủ nghĩa bá đạo quá mức, có một trợ lý có chút thành kiến với mình cũng tốt, sẽ có cái nhìn khách quan hơn, luôn có thể nhắc nhở tôi chút ít, vậy hay là miễn cưỡng giữ lại trợ lý Lý đi… "
Giữ lại một trợ lý có cái thành kiến với mình, để nhắc nhở mình?
Lời này có phải là quá miễn cưỡng rồi không!
Chứ không phải là sợ làm mất lòng vợ mà lấy bừa một cái cớ hay sao?
Lưu Mỗ và Đoàn Nhân đều nhịn cười đến nghẹt thở.
“Hahaha …héc héc…” Còn Ngưu Bài lại phá lên cười một tràng.
Hửm?
Trương Thiên ánh mắt quét qua sắc bén: “Ha ha, Ngưu Bài?”
Người ta có tài ăn nói, có chỗ dựa, còn cậu có sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...