Cuồng Tế Vô Song


Kiều Huy nghe xong cực kỳ hưng phấn, ông ta bị hai cha con nhà họ Vương này nhiều lần ức hϊế͙p͙ chèn ép, thật sự nhẫn nhục quá lâu rồi.

“Kiều Huy, mày dám?” Giám đốc Vương bày ra một bộ dáng thị uy.

Trương Thiên cười nói: “Ông còn dám đe dọa lão Kiều?”
“Nói cho ông nghe, ngoan ngoãn đứng vững cho lão Kiều vả miệng, đừng ép tôi phải ra tay.


Bốp!
Kiều Huy mặc dù đã bước vào tuổi trung niên, sớm đã bị cuộc sống mài xong góc cạnh, nhưng hôm nay có Trương Thiên làm chỗ dựa, ông ta nhất định phải phát tiết hết cả mọi ấm ức bấy lâu.

Hung hăng giáng một cái bạt tai vào mặt của giám đốc Vương.

Bốp! Bốp!
Thêm hai cái tát nữa, lần lượt giáng xuống mặt của giám đốc Vương và Vương Liên.

Tát một cái, giám đốc Vương cảm thấy trả nợ thế là đủ rồi, thế nhưng lại đánh thêm hai cái nữa, ông ta có ý gì đây? Thật sự muốn tát mình đến chết sao?
“CMM, lão tử Vương Khánh sao phải nhẫn nhục mấy người chứ?” Giám đốc Vương bị chọc giận, muốn ra tay đánh trả.

Bốp!
Trương Thiên trừng mắt tát Vương Khánh một cái, lực đạo đã cố gắng khống chế ở mức rất thấp, thế nhưng giám đốc Vương vẫn ngã rầm xuống đất!
“Không phải tôi đã nói đừng có ép tôi phải ra tay rồi hay sao? Châu Vũ cậu cũng vào đi, đúng là tự tìm cái chết!”
“Vâng, anh Thiên!” Tổng giám đốc Châu Vũ cũng nhảy vào vung tay vung chân, vừa đấm vừa đá!
Lão Kiều thấy tổng giám đốc cũng vào, quyền cước đánh ra mạnh hơn, những uất ức ở trong xã hội bị dồn nén bao nhiêu năm nay, hoàn toàn được phát tiết ra hết.

Các vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Diệu thấy một màn máu tanh trước mặt, trong lòng đều cực kỳ kính sợ.

Vương Khánh và Vương Liên liên tục kêu gào cầu xin tha thứ:
“A…Đừng đánh tôi!”
“Chủ tịch Trương, cầu xin anh, đừng đánh nữa!”
“Chúng tôi không dám nữa!”

Cái khí thế uy hϊế͙p͙ dọa nạt lúc nãy đâu, bây giờ mới ý thức được chuyện gì xảy ra à?
Trương Thiên trầm mặt nói: “Bọn chúng vẫn còn có thể nói chuyện, chứng tỏ nắm đấm của hai người không có lực, tôi bảo đánh cho đến chết cơ mà!”
“Tiếp tục, dùng sức vào!”
Trương Thiên còn quay sang Triệu Chí Hổ nói: “Nếu đánh thành phế vật rồi, thì ném cho chó ăn.


Triệu Chí Hổ gật đầu, A Hổ vốn là người xã hội đen, giải quyết hai người này dễ như trở bàn tay: “Vâng, Thiên gia.


Suýt!
Nghe được những lời này của Trương Thiên, những vị lãnh đạo cấp cao khác đều không khỏi hít vào một luồng khí lạnh, so với học sinh tiểu học lúc lên lớp còn ngồi ngay ngắn hơn, mọi người trong phòng không ai dám ho he một tiếng nào.

Châu Vũ và Kiều Huy đánh đến mỏi tay, mới đứng lên.

Về phần hai cha con nhà họ Vương kia, Triệu Chí Hổ gọi người lôi ra ngoài giải quyết.

“Anh Thiên, sảng kɧօáϊ!” Châu Vũ cười nói.

Trương Thiên đương nhiên cũng biết cái này sảng kɧօáϊ rồi, cũng không để ý nhiều, mà thay vào đó quay sang hỏi Kiều Huy: “Lão Kiều, trong lòng có thoải mái chưa?”
Kiều Huy nói: “Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, thật hả giận!”
“Mấy năm qua lão Kiều tôi chưa khi nào cảm thấy sảng kɧօáϊ như lúc này!”
Trương Thiên gật đầu nói: “Tốt, nhưng còn một chuyện tốt hơn cần phải nói với ông, là tôi muốn thăng chức cho ông làm giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Thiên Diệu!”
“Chủ tịch Trương, cái này là thật sao?” Kiều Huy trừng to mắt nói.

Trương Thiên trầm giọng đáp: ‘Đương nhiên.


“Ông là người bộ phận dự án, nhưng đến giờ vẫn chỉ là tổ trưởng, đoán chừng hai tên rác rưởi kia bình thường cũng không làm việc, thực lực của ông chắc chắn cũng không tệ, còn ai thích hợp với vị trí này hơn ông nữa chứ?”
“Sau này cố gắng làm việc cho tốt, có vấn đề gì thì ông cứ trực tiếp đến tìm Châu Vũ.



Kiều Huy vốn cho rằng ngày hôm nay là một ngày u tối, chẳng những bị người ta đánh, còn có nguy cơ bị mất việc, thế nhưng nào có ai ngờ được rằng, bây giờ chẳng những đã trút được cơn giận, mà còn được thăng chức lên làm giám đốc.

Ông ta vui mừng, hai mắt sáng rực nói: “Chủ tịch Trương, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không phụ sự kì vọng của anh!”
“Tốt!” Trương Thiên gật đầu một cái, xoay người nói với tất cả mọi người trong phòng: “Mọi người ngồi xuống đi!”
Châu Vũ chính thức giới thiệu với mọi người: “Các vị, đây chính là chủ tịch của công ty chúng ta, chủ tịch Trương!”
“Chào chủ tịch Trương!” Mọi người vỗ tay lớn tiếng chào hỏi.

Trương Thiên mỉm cười nhìn mọi người đáp: “Chào các vị!”
“Một màn vừa rồi tôi hy vọng mọi người nhớ kỹ, tôi sở dĩ giáo huấn hai cha con nhà Vương Khánh kia, là bởi ông ta đối xử với nhân viên của mình quá tệ, công ty của chúng ta không cần loại người như thế!”
“Tôi hy vọng trong số những người ngồi ở đây ai còn có tư tưởng dùng quyền thế chèn ép nhân viên thì hãy nhanh chóng sửa đổi cho tôi.


Cái này ai dám không nghe chứ?
Nếu không kết cục chẳng phải cũng sẽ giống hai cha con nhà họ Vương kia bị ném cho chó ăn sao?
“Nhất định nghe theo sự phân phó của của tịch!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

Trương Thiên gật đầu: “Tôi sau này rất ít khi ở công ty, thường ngày Châu Vũ sẽ tiếp xúc với mọi người, mọi người chăm chỉ làm việc tốt, tôi cũng sẽ không bạc đãi mọi người!”
Nói xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, cuộc họp kéo dài mười mấy phút sau đó kết thúc.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Châu Vũ đưa Trương Thiên đến văn phòng chủ tịch, không gian rất rộng, hơn hai trăm mét vuông, trước mặt còn là quang cảnh tuyệt đẹp của thành phố Thiên Hải.

Dù sao thì cũng là công ty lớn, những thứ này không thiếu!
Trương Thiên quay sang Châu Vũ, hỏi số điện thoại của chủ tịch ngân hàng thương mại thành phố Thiên Hải.

Đối phương sau khi xác nhận được thân phận của Trương Thiên thì vô cùng tôn kính.

Trương Thiên nói với bọn họ chuyện Giang Giai Dĩnh không được trả lợi nhuận, nếu bọn họ không xử lý thì không gửi tiền vào ngân hàng nữa.

Tài sản của Thiên Diệu chiếm phần lớn ở thành phố Hải Thị, hội trưởng dám không xử lý?

Rất nhanh chủ tịch ngân hàng thương mại đã đáp lại chắc nịch, sẽ đuổi việc giám đốc cũ, đồng thời đề bạt Giang Giai Dĩnh lên chức giám đốc, trực thuộc ngân hàng thương mại.

Thêm vào đó, công việc sau này của cô ấy chỉ cần phục vụ Trương Thiên và tập đoàn Thiên Diệu thật tốt là được rồi.

Kết quả này cũng coi như là khiến Trương Thiên hài lòng.


Xử lý xong chuyện của tập đoàn Thiên Diệu, Trương Thiên lại chuẩn bị quay về Khánh Giang một chuyến.

Đúng lúc này, vừa khéo Lâm Tử Thanh gọi điện thoại đến.

Trương Thiên nhận điện thoại liền lập tức cười hì hì nói: “Tử Thanh, làm sao vậy?”
“Trương Thiên, hôm nay anh về đúng không?” Lâm Tử Thanh nhẹ giọng nói.

Đã hẹn 5 ngày? Vẫn còn nôn nóng?
Trương Thiên cười nói: “Vậy nhất định phải về rồi, có chuyện gì không?”
“Hả?” Lâm Tử Thanh ngạc nhiên nói: “Anh muốn về sao?”
Ách…
Lời này của Tử Thanh, sao lại có cảm giác thất vọng vì trộm người bất thành nhỉ?
“Hóa ra là em không mong anh trở về à?” Trương Thiên nhíu mày cười khổ nói.

Lâm Tử Thanh nhăn mặt thẹn thùng: “Không phải như thế, em mong mà!”
“Nhưng mà hôm nay em và Tiểu Nhã phải đến thành phố Thiên Hải một chuyến.

Tiểu Nhã hôm qua đã giành được một giải thưởng phát sóng trực tiếp về cho công ty, cho nên em ấy muốn đến tham dự buổi tiệc của hoạt động đấy!”
“Mặc dù có thể Hi Nhi cũng sẽ tham dự, nhưng lần này em muốn đưa Tiểu Nhã đi, dù sao trước giờ em ấy cũng chưa từng tham dự buổi tiệc nào lớn như này.


Hả? Đến Thiên Hải sao?
Lâm Tử Thanh chắc là cho rằng mình vẫn còn đang ở Nam Đô Thành, căn bản không hề biết mình ở thành phố Thiên Hải đã gây ra động tĩnh lớn gì…
Trương Thiên cười nói: “Vậy anh trực tiếp đến Thiên Hải gặp bọn em.

Mấy kiểu tiệc như kia vàng thau lẫn lộn, anh cũng nhân tiện có thể bảo vệ cho các em.


Dù sao mình cũng đang ở đây, chắc chắn không thể bỏ lỡ được.


Lâm Tử Thanh đương nhiên cũng hy vọng Trương Thiên có thể đến, cô vui vẻ nhận lời: “Cũng được, vậy chúng ta gặp nhau ở thành phố Hải Thị nhé!”
“Được!” Trương Thiên cúp điện thoại.

Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Thanh muốn đến đây, Tiểu Lục chắc chắn cũng sẽ đi theo, anh liền gửi một tin nhắn cho Tiểu Lục, nhân tiện bảo cậu ta mang lò luyện tiên đan đến.

Làm xong, anh mới hỏi Châu Vũ: “Hôm nay ở Thiên Hải có một buổi tiệc lớn à?”
Châu Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy anh Thiên, nghe nói là buổi liên hoan ngành phát sóng trực tiếp.

Hôm qua có diễn ra một cuộc thi phát sóng trực tiếp, hôm nay tổ chức lễ trao giải, đồng thời cũng là buổi giao lưu giữa các thương gia.


“Nghe nói có rất nhiều thương gia ở Viêm Hạ sẽ đến tham dự, chủ yếu là một số ông chủ ngành phát sóng trực tiếp mới nổi, nhưng thành phố Thiên Hải với tư cách là chủ nhà, các thế lực chính chắc chắn đều sẽ đến tham dự.


“Buổi sáng Tiểu Mộc và nhà họ Bạch cũng đến thông báo với chúng ta rồi, bọn họ rất mong có thể nhân cơ hội này, giới thiệu anh Thiên với các ông chủ ở thành phố Thiên Hải.


“Nhưng mà em nghĩ là anh muốn về, cho nên em dự định sẽ thay anh đến tham dự.


Thì ra là như thế.

Tối hôm qua, truyền hình phát sóng trực tiếp Ái Thiên thắng lớn, xem ra hôm nay Lâm Tiểu Nhã mới là tiêu điểm của hôm nay.

Trương Thiên gật đầu nói: “Ha ha ha, Châu Vũ cậu không biết, tôi ở Khánh Giang có một công ty phát sóng trực tiếp sao? Hôm qua công ty truyền hình phát sóng trực tiếp đứng đầu bảng chính là của tôi đấy!”
“Sao cơ? Anh Thiên anh…” Châu Vũ kinh ngạc: “Chuyện em vợ anh hôm qua?”
“Bảo sao anh Thiên lại xem phát sóng trực tiếp!”
Trương Thiên cười nói: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ đi.


“Chị dâu cậu cũng đến, tôi và cô ấy cùng nhau đến tham dự!”
“Vâng, anh Thiên!” Châu Vũ đáp.

….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận