Trương Thiên độ long quyền, một hình rồng bay ra quay xung quanh, phá vỡ cương khí trường sinh, linh lực không ngừng tác động đến tay và nội tạng ông ta.
Một sức mạnh như thế nhưng chỉ làm Nhập cảnh cường giả bị thương chứ không chết.
Trương Thiên cau mày, đồng thời một cánh tay khác nhanh chóng phóng ra mấy cây kim bạc bay thẳng vào tâm huyệt trong vòng của Vũ Trường Sinh.
Vũ Trường Sinh cảm nhận được không có cách nào vận chuyển máu huyết.
Ông ta mở to mắt nhìn Trương Thiên, trong ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ muốn chết.
Đồng thời, Vũ Trường Sinh cũng bị đánh xa ra mấy mét rồi ngã xuống đất, không dậy nổi…
Ông ta vẫn chưa nhúc nhích, trông không khác gì một xác chết!
“Sứ giả áo trắng, Vũ Trường Sinh đã chết!” Người thanh niên khϊế͙p͙ sợ: “Thực lực Ngàn Vân vẫn còn phía trêи của Vũ Trường Sinh.”
Sứ giả áo trắng cũng kinh ngạc không ngừng, anh ta suy tư nhìn Ngàn Vân rồi gật đầu.
Người nhà họ Vũ thấy thế liền bay nhanh đến bên người Vũ Trường Sinh!
Xem xét tình hình vết thương của Vũ Trường Sinh.
Động mạch chủ đã không còn đập, cả người trắng bệch, không còn một chút hơi thở nào…
Tất cả cho thấy Vũ Trường Sinh thật sự đã chết.
Vũ Tử Di đứng lên đầu tiên, cô ta gắt gao nhìn Trương Thiên.
Cô ta có nhớ đến lời của Trương Thiên, còn đợi chờ thời gian thì không biết khi nào mới cứu được ông nội, giống như đang chờ chỉ thị của Trương Thiên.
Không biết từ khi nào bắt đầu, nội tâm như từng bước tín nhiệm Ngàn Vân thần bí trước mắt.
Vốn dĩ cô ta không tin Ngàn Vân có thể đánh bại được ông nội của mình, nhưng sự thật đã khiến cô khó có thể tin được.
Trương Thiên cười lớn rồi nói với tất cả mọi người: “Ha ha, cuối cùng thì thực lực của Vũ Trường Sinh cũng có vậy thôi!”
“Không chịu được một cước!”
Tất nhiên nói là những lời này, anh chỉ hai người Hừng Đông tin tưởng mà thôi…
Vũ Hoa bọn họ xác nhận bố mình không còn dấu hiệu nào của sự sống nên cau mày kêu lên: “Bố!”
Sự giận dữ được gầm lên tràn ngập nỗi đau mất đi người thân yêu nhất đang quanh quẩn giữa chiếc sân trống trải.
Lúc này, nghe được những lời châm chọc đó của Trương Thiên.
Vũ Hoa và hai anh em chú ba đứng lên, trong lòng bọn họ nảy sinh ác độc nói: “Ngàn Vân, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Hai người không hẹn mà cùng nhau lao lên!
Trương Thiên cười giễu cợt rồi nói: “Ha ha, muốn giết tôi sao? Với thực lực của ông già các người còn không được thì các người có thể à?”
“Cố mà nhặt xác Vũ Trường Sinh đi!”
Đang nói chuyện nhưng anh vẫn híp mắt với sự di chuyển của Vũ Tử Di.
Sau khi nói xong, Trương Thiên mở cánh tay to ra, đẩy một ít cuối cùng ra.
Một trận gió điên cuồng dựng lên, tro bụi xung quanh bị bay lên.
Ánh đèn vốn đã u ám, giờ bị bao phủ nên càng u ám hơn.
Hoàn toàn không thể thấy rõ được bóng người!
Tiếng cười của Trương Thiên từ từ xa dần rồi biến mất ở vị trí bên trêи.
Hai anh em nhà họ Vũ dùng tay che gió và cát, sau khi ổn định thì mới có thể thăm dò bóng người nhưng sớm đã không thấy tung tích của Trương Thiên đâu.
Giờ phút này, Trương Thiên đã đến trước mặt hai người của tổ chức Hừng Đông.
Người thanh nhiên và Sử giả áo trắng nhìn nhau một cái.
Sứ giả áo trắng thản nhiên nói: “Không ngờ thực lực của anh em Ngàn Vân lại lợi hại như vậy, Vũ Trường Sinh cũng không phải đối thủ của anh.”
Muốn nói thực lực lợi hại sao?
Kỳ thật, trong nội tâm của Trương Thiên có chút mất mát, vừa rồi dùng sức mình kϊƈɦ độ long quyền như đối phó với Nhập cảnh cường giả, chuyện này yếu hơn một chút so với tưởng tượng.
Bằng thực lực hiện tại, đừng nói là Dương Tiêu!
Chỉ sợ là không đánh lại cả Nam đường chủ và Xích Tử?
Quan trọng nhất là thực lực thái dương bị bại lộ nên hẳn là cũng không đánh lại Dương Tiêu.
Yêu cầu phải tu luyện tiên đạo nhanh hơn nữa!
Khóe miệng Trương Thiên hồi phục lại: “Nói nhiều vô ích, tôi muốn thấy Nam đường chủ!”
“Người của ông ta là chính tôi giết, tôi muốn một thứ, yêu cầu ông ta cho tôi một sự hồi đáp.”
Vừa dứt lời thì hai người đưa Trương Thiên đi.
Với khí thế của Trương Thiên, nếu bọn họ không mang theo Trương Thiên đi thì chẳng khác nào bị giết mất nên không dám không nghe theo!
Dù sao anh cũng giết Vũ Trường Sinh nhẹ nhàng như thế nên giết mình thì chẳng phải như xắt rau à?
Bọn họ tự nhận bản thân không lợi hại được như Vũ Trường Sinh!
Trương Thiên đi theo.
Sứ giả áo trắng sử dụng tai nghe đặc biệt của Hừng Đông để trực tiếp thông gọi cho điện thoại của Tả Chính Vĩ: “Đường chủ, Ngàn Vân đã giết chết Vũ Trường Sinh rồi, bây giờ anh ta muốn gặp ông!”
Dù là Sử giả áo trắng nhưng vẫn không dám liều lĩnh với Tả Chính Vĩ.
“Hả? Vũ Trường Sinh chết rồi?” Giọng điệu Tả Chính Vĩ đầy cân nhắc.
Sứ giả áo trắng nghiêm túc giải thích: “Đúng vậy, tận mắt tôi nhìn thấy Ngàn Vân đã ra tay giết ông ta!”
“Hai đứa con của nhà họ Vũ xem ra căm hận sâu đậm…”
Khóe miệng Tả Chính Vĩ lộ ra một ý cười: “Ừ, dẫn anh ta đến đây đi.”
Sứ giả áo trắng hạ giọng: “Đã rõ!”
Sau đó hai người cúp điện thoại.
Trương Thiên nhìn Sứ giả áo trắng rồi nói một cách lạnh lùng: “Thế nào? Ông ta không thấy tôi nên muốn chơi xấu à?”
Sứ giả áo trắng thản nhiên nói: “Không, đường chủ muốn tự mình gặp gỡ anh em Ngàn Vân!”
“Hả? Ồ!” Trương Thiên nhìn Sứ giả áo trắng và gật đầu.
Hiện tại bọn họ đã rời khỏi nhà họ Vũ được mấy cây số, thời gian hẳn đã trôi qua được một tiếng.
Vũ Trường Sinh có cứu được không thì nhìn Vũ Tử Di đi!
Dù sao người của Hừng Đông đã giúp cô ta mang ông ta đi, chỉ xem người nhà mình là tạo hóa nên Trương Thiên cũng không thèm để ý đến.
Lúc này, Sứ giả áo trắng đã chuẩn bị một chiếc xe tốt từ lâu, sau đó cùng Trương Thiên tiến đến nơi Hừng Đông để gặp Tả Chính Vĩ.
Trương Thiên thở nặng nề, hai mắt anh nheo lại.
Thật ra anh đang nhìn xem rốt cuộc là Tả Chính Vĩ đang truyền bá chuyện gì.
Cuối cùng thì Hừng Đông đang làm gì!
…
Sau khi Trương Thiên dấn người rời đi xong.
Vũ Tử Di gọi Vũ Hoa đem “thi thể” ông nội vào phòng cô ta.
Hai anh em cực kỳ phẫn nộ.
Dù sao ông nội cũng theo đạo Phật nên chỉ có thể đưa về phòng trước.
Mọi người thấy Vũ Trường Sinh được nâng lên là đã biết tình hình không ổn lắm.
Tất cả sôi nổi nghi ngờ: “Ngàn Vân làm được rồi sao?”
“Gia chủ nhà họ Vũ đã tới bước đường cùng, bị Ngàn Vân lấy mạng rồi sao?”
Tron lúc nhất thời, trêи dưới nhà họ Vũ cũng tang thương.
Nhiều người đến bên ngoài phòng Vũ Trường Sinh, chủ ba của nhà họ Vũ ra ngoài cửa nói cho dòng họ biết tin người đã chết.
Trong phòng chỉ còn lại Vũ Tử Di.
Vũ Tử Di nhanh chóng cởi quần áo ông nội ra một nửa, để lộ phần ngực.
Sau đó đỡ ông nội dậy, tìm đúng vị trí tâm huyệt mà Trương Thiên đã dạy.
Chỗ đó thật sự có mấy vết máu, hẳn là do vết kim để lại.
Vũ Hoa nghi ngờ hỏi: “Con gái Di, con đang làm gì vậy?”
Vũ Tử Di nhanh chóng thông báo một câu: “Bố, ông nội còn cứu được…”
Không cần giải thích, cứu người quan trọng hơn.
Vũ Hoa càng nghi ngờ hơn, ông ta đã xác nhận bố mình không còn đập nữa, lại không còn chút hơi thở nào, như vậy là đã chết rồi!
Tuy nhiên Vũ Tử Di không để ý đến, cô ta giơ cánh tay lên!
Sống hay chết?
Cuối cùng Ngàn Vân đã lừa cô ta hay nói thật, một chưởng này là biết ngay thôi.
Vũ Tử Di cau mày, âm thầm nhắc lại: “Ngàn Vân, nếu anh gạt tôi, cả đời này tôi sẽ không tha cho anh!”
Một luồng lực bám vào tay đánh vào Vũ Trường Sinh!
Lấp lánh!
Năm cây kim bạc rớt xuống trêи mặt đất làm phát ra âm thanh hỗn tạp.
“Đây lag? Kim bạc!” Vũ Hoa cau mày nghi ngờ hỏi Vũ Tử DI.
Vũ Tử Di gật đầu, nhíu mày nhìn phản ứng của ông nội.
Đột nhiên, Vũ Trường Sinh đau đớn hít hà một hơi, sau đó ông ta ngã thẳng ra giường.
Giốn như ánh sáng phản chiếu vậy.
Tuy nhiên, lúc này Vũ Trường Sinh có thở, ngực còn phập phồng không ngừng.
Còn sống?
Vũ Hoa mở to hai mắt, ngây ngẩn cả người.
Vũ Tử Di thấy cảnh này của ông nội giống với miêu ta của Trương Thiên, khóe miệng cô ta lộ ra một nụ cười: “Hừ, Ngàn Vân? Xem ra anh không lừa bổn tiểu thư!”
Rất nhanh Vũ Trường Sinh đã hồi phục được ý thức, ông ta há mồm thở, muốn tỉnh lại.
Ông ta như bị nghẹn thật lâu rồi vậy!
Kỳ thật là chặt đứt khí huyết, một chưởng vừa rồi của Vũ Tử Di chẳng nhửng gỡ kim bạc ra mà còn thúc đẩy khí huyết một lần nữa.
Tim và phổi hồi phục cùng nhau!
Qua năm đến sáu phút, cuối cùng Vũ Trường Sinh cũng từ từ mở mắt.
Ông ta thấy Vũ Tử Di và Vũ Hoa, không biết vì sao mình lại như này, chỉ nhớ được Trương Thiên tung một quyền thật mạnh, sau đó toàn thân ông ta đau đớn như chết đi.
“Sao lại như này? Mình không chết ư?” Ông ta muốn hỏi.
Nhưng mà lúc này hai tay hắn vô lực, toàn thân rất đau đớn, căn bản không ngồi dậy được.
Dù sao cũng là cùng Trương Thiên chiến đấu một trận!
“Bố, là Di Nhi cứu con!”.
Vũ Hoa giờ phút này chuyển tất cả hoài nghi của mình đến trêи người Vũ Tử Di.
Vũ Trường Sinh cũng theo ánh mắt của ông ta, chuyển hướng nhìn về phía Vũ Tử Di, hét lớn hỏi: "Di nhi, con vậy mà lại có thể biết y thuật? ”
Vũ Tử Di ngưng trọng nói: "Bố, chuyện này cần phải giữ bí mật, trước tiên Bố khóa cửa lại trước đã! ”
Trương Thiên đặc biệt dặn dò, không thể không nghe lời anh ta.
Vũ Hoa đương nhiên làm theo.
Ba người vây quanh, Vũ Tử Di giải thích cho họ chuyện Trương Thiên nói với cô ta.
"Trương Thiên sao? Tất cả những chuyện này lại do anh ta an bài? "Vũ Hoa nhiều lần xác nhận.
Vũ Trường Sinh còn nhớ tới lời dặn dò của lão tổ, cũng kinh ngạc hỏi: "Vũ Viêm lão tổ đã nói cho tôi biết tất cả những chuyện này, bằng không Vũ gia sẽ mang đến đại tai họa diệt thân? ”
Vũ Tử Di lạnh nhạt nói với họ: "Đúng vậy, Trương Thiên nói với tôi như vậy! ”
Anh ta còn yêu cầu ông nội nhất định phải từ bỏ tất cả đi tìm xem Vũ Viêm lão tổ ở nơi nào, anh ta nói như vậy là kết quả tốt nhất!
Về phần nguyên nhân trong đó, phỏng chừng chỉ có Vũ Viêm lão tổ mới có thể nói cho chúng ta biết!
Vũ Trường Sinh gật đầu, trong hai mắt tràn ngập nghi hoặc.
Vũ Hoa muốn hỏi Vũ Trường Sinh: "Bố, chúng ta phải nghe lời Trương Thiên nói sao? ”
Thấy Vũ Hoa nghi ngờ, Vũ Tử Di giải thích: "Trương Thiên nói, nếu không làm như vậy, Vũ gia cùng ông ta tất sẽ gặp nguy hiểm.
”
Vũ Trường Sinh suy nghĩ một lúc, đưa ra quyết định: "Nếu đã nhắc tới Vũ Viêm lão tổ, chúng ta sẽ dựa theo lời Trương Thiên nói, làm theo đi! ”
“Lúc trước lão tổ có nói với tôi, gần đây sẽ có một cường giả tới cửa, cũng nhấn mạnh tôi không đắc tội nổi, không nghĩ tới là Trương Thiên.”
Cả nhà từ trêи xuống dưới phong tỏa tin tức tôi còn sống, chỉ có ba người chúng ta biết mà thôi!
“Mặt khác công bố bên ngoài, Vũ Trường Sinh tôi đã chết, còn phải làm đám tang càng lớn càng tốt, Vũ Hoa sau này sự nghiệp nhà họ Vũ dựa vào ông chủ trì.”
Vũ Hoa là lâm nguy nhận mệnh a!
Nhà họ Vũ hết thảy đều nghe Trương Thiên an bài, dù sao Vũ Viêm cũng ở trong đó chỉ điểm, ông ta là sẽ không để cho mình làm cho gia tộc bị hại.
…
Bạch sứ giả chở Trương Thiên đến đường khẩu.
Vốn tưởng rằng trước mặt sẽ là mặt tiền khí phái đường hoàng thịnh vượng, không nghĩ tới lại lái đến trung tâm thành phố Nam Thủ Thành, tòa cao tầng này dĩ nhiên chính là nơi bình minh rơi xuống phía nam.
Đến bãi đậu xe tầng hầm, sau khi dừng xe họ tùy tiện tìm một cửa thang máy, cũng không phải muốn đi lên, mà là tiếp tục đi xuống dưới.
Đi xuống tầm bốn tầng lầu mới là nơi bình minh của con người.
Phía trêи nhìn là thành phố phồn hoa, không nghĩ tới phía dưới lại là động tự nhiên khác.
Sau tầng thứ tư, bạch sứ giả mang theo Trương Thiên đi ra, khu vực phía dưới vẫn rộng lớn như cũ, nhưng ngoại trừ ánh đèn trước mắt có thể thấy được, xa xa rốt cuộc sâu bao nhiêu, Trương Thiên chỉ có thể cảm giác được, ánh mắt cũng không thể nhìn thấy kết thúc.
Sau khi sứ giả áo trắng đưa người đi, nó tự nhiên mờ đi rồi biến mất.
“Trương Thiên, anh đến rồi à?” Ở một nơi trống trải, có giọng nói vang lên.
Trương Thiên nhíu mày liếc mắt một cái, tìm kiếm xung quanh!
Nhưng mà lúc này hai tay hắn vô lực, toàn thân rất đau đớn, căn bản không ngồi dậy được.
Dù sao cũng là cùng Trương Thiên chiến đấu một trận!
-Bố, là Di Nhi cứu con! Vũ Hoa giờ phút này chuyển tất cả hoài nghi của mình đến trêи người Vũ Tử Di.
Vũ Trường Sinh cũng theo ánh mắt của ông ta, chuyển hướng nhìn về phía Vũ Tử Di, hét lớn hỏi: "Di nhi, con vậy mà lại có thể biết y thuật? ”
Vũ Tử Di ngưng trọng nói: "Bố, chuyện này cần phải giữ bí mật, trước tiên Bố khóa cửa lại trước đã! ”
Trương Thiên đặc biệt dặn dò, không thể không nghe lời anh ta.
Vũ Hoa đương nhiên làm theo.
Ba người vây quanh, Vũ Tử Di giải thích cho họ chuyện Trương Thiên nói với cô ta.
"Trương Thiên sao? Tất cả những chuyện này lại do anh ta an bài? "Vũ Hoa nhiều lần xác nhận.
Vũ Trường Sinh còn nhớ tới lời dặn dò của lão tổ, cũng kinh ngạc hỏi: "Vũ Viêm lão tổ đã nói cho tôi biết tất cả những chuyện này, bằng không Vũ gia sẽ mang đến đại tai họa diệt thân? ”
Vũ Tử Di lạnh nhạt nói với họ: "Đúng vậy, Trương Thiên nói với tôi như vậy! ”
Anh ta còn yêu cầu ông nội nhất định phải từ bỏ tất cả đi tìm xem Vũ Viêm lão tổ ở nơi nào, anh ta nói như vậy là kết quả tốt nhất!
Về phần nguyên nhân trong đó, phỏng chừng chỉ có Vũ Viêm lão tổ mới có thể nói cho chúng ta biết!
Vũ Trường Sinh gật đầu, trong hai mắt tràn ngập nghi hoặc.
Vũ Hoa muốn hỏi Vũ Trường Sinh: "Bố, chúng ta phải nghe lời Trương Thiên nói sao? ”
Thấy Vũ Hoa nghi ngờ, Vũ Tử Di giải thích: "Trương Thiên nói, nếu không làm như vậy, Vũ gia cùng ông ta tất sẽ gặp nguy hiểm.
”
Vũ Trường Sinh suy nghĩ một lúc, đưa ra quyết định: "Nếu đã nhắc tới Vũ Viêm lão tổ, chúng ta sẽ dựa theo lời Trương Thiên nói, làm theo đi! ”
“Lúc trước lão tổ có nói với tôi, gần đây sẽ có một cường giả tới cửa, cũng nhấn mạnh tôi không đắc tội nổi, không nghĩ tới là Trương Thiên.”
Cả nhà từ trêи xuống dưới phong tỏa tin tức tôi còn sống, chỉ có ba người chúng ta biết mà thôi!
“Mặt khác công bố bên ngoài, Vũ Trường Sinh tôi đã chết, còn phải làm đám tang càng lớn càng tốt, Vũ Hoa sau này sự nghiệp nhà họ Vũ dựa vào ông chủ trì.”
Vũ Hoa là lâm nguy nhận mệnh a!
Nhà họ Vũ hết thảy đều nghe Trương Thiên an bài, dù sao Vũ Viêm cũng ở trong đó chỉ điểm, ông ta là sẽ không để cho mình làm cho gia tộc bị hại.
…
Bạch sứ giả chở Trương Thiên đến đường khẩu.
Vốn tưởng rằng trước mặt sẽ là mặt tiền khí phái đường hoàng thịnh vượng, không nghĩ tới lại lái đến trung tâm thành phố Nam Thủ Thành, tòa cao tầng này dĩ nhiên chính là nơi bình minh rơi xuống phía nam.
Đến bãi đậu xe tầng hầm, sau khi dừng xe họ tùy tiện tìm một cửa thang máy, cũng không phải muốn đi lên, mà là tiếp tục đi xuống dưới.
Đi xuống tầm bốn tầng lầu mới là nơi
bình minh của con người.
Phía trêи nhìn là thành phố phồn hoa, không nghĩ tới phía dưới lại là động tự nhiên khác.
Sau tầng thứ tư, bạch sứ giả mang theo Trương Thiên đi ra, khu vực phía dưới vẫn rộng lớn như cũ, nhưng ngoại trừ ánh đèn trước mắt có thể thấy được, xa xa rốt cuộc sâu bao nhiêu, Trương Thiên chỉ có thể cảm giác được, ánh mắt cũng không thể nhìn thấy kết thúc.
Sau khi sứ giả áo trắng đưa người đi, nó tự nhiên mờ đi rồi biến mất.
“Trương Thiên, anh đến rồi à?” Ở một nơi trống trải, có giọng nói vang lên.
Trương Thiên nhíu mày liếc mắt một cái, tìm kiếm chung quanh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...