Cuồng Tế Vô Song


Điện thoại kết nối!

Nhưng đầu dây bên kia không một ai lên tiếng.


Ánh mắt Lăng Uy lóe lên tia khác lạ, cắn răng trầm giọng nói, “Tôi là Lăng Uy nhà họ Lăng ở Khánh Giang.
Muốn xin sự trợ giúp từ tổ chức.”

“À!” Một giọng nói rất nhẹ rất nhẹ đáp lại.


“Lăng Uy tôi tình nguyện dâng toàn bộ tất cả tài sản, tôi muốn tổ chức giúp tôi giết một người, Trương Thiên của thành phố Nam Châu!” Lăng Uy nghiêm giọng nói.


Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn như cũ rất nhẹ, chỉ nói một chữ, “Được!”

Sau đó cúp điện thoại.


Lăng Uy cả ngày đen mặt, lúc này khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm.


Không phải là ý cười, là là ý hận, hận tận xương tủy.


Cho dù nhà họ Lăng có sụp đổ thì ông ta cũng nhất định phải giết chết Trương Thiên!

Hơn nữa, đại lão cũng đã nói ông ta bị loại rồi, giao nộp tài sản lên trên thì chi bằng dâng tài sản cho tổ chức, dùng toàn bộ số tài sản ấy để tiêu diệt Trương Thiên!

Phụ tá nhíu mày hỏi: “Ông chủ, ông muốn thỉnh cầu tổ chức Hừng Đông ra tay sao?”

Ý của câu này nghĩa là có cần phải nghiêm trọng đến mức ấy không?

Lăng Uy đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua phụ tá.


Nhà họ Lăng rất nhanh sẽ không còn nữa, còn cái gì nghiêm trọng với chẳng không nghiêm trọng?

Ông ta không trả lời, lạnh giọng ra lệnh cho phụ tá, hỏi,


“Tử sĩ nước ngoài đã đến thành phố Nam Châu chư?”

Phụ tá trầm giọng nói: “Vừa mới xuống sân bay, hai đoàn người toàn bộ đều đã trà trộn được vào thành phố Nam Châu, đợi lệnh của ông chủ.”

Lăng Uy nhìn đồng hồ, lạnh giọng nói: “Hội nghị chắc cũng đã kết thúc rồi, Trương Thiên lúc này chắc cũng sắp lên máy bay trở về thành phố Nam Châu, bảo bọn họ chú ý, quan sát nhất cử nhất động cho tôi.”

“Vâng!” Phụ tá gật đầu đáp lại.


Lăng Uy thở ra một ngụm ác khí, lại thấp giọng sắp xếp: “Tập hợp toàn bộ người có võ công cao cường từ trên xuống dưới nhà họ Lăng, chờ người của tổ chức Hừng Đông đến, tất cả ra tay, tiêu diệt Trương Thiên!”

“Còn lại gia quyến, thủ hạ, tất cả rời khỏi Khánh Giang.
Cút đi chỗ nào thì cút!”

“Từ giờ, Khánh Giang…không còn nhà họ Lăng nữa…”

Nói câu cuối này, Lăng Uy nghiến răng, gằn từng chữ một.


Câu nói này đồng nghĩa với việc tuyên bố nhà họ Lăng chính thức sụp đổ hoàn toàn.


Ông ta chưa bao giờ nghĩ, nhà họ Lăng mạnh như thần ở Khánh Giang này, sẽ có một ngày lại bị một tên Trương Thiên của thành phố Nam Châu chơi chết!

Ông ta hận! Ông ta không phục!

Lăng Tiêu Vũ nghe đến đoạn giải tán nhà họ Lăng, cả người suy sụp, hai chân vô lực khụy xuống, trực tiếp quỳ trên nền đất.


Lăng Uy nhìn Lăng Tiêu Vũ tuyệt vọng, tức giận đạp một cước, gọi phụ tá lôi anh ta ra ngoài.


Sau đó, ông ta ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu xì gà.


Yên lặng chờ đợi nhân vật lớn của tổ chức Hừng Đông đến!



Tiểu Lục thúc đẩy truyền thông cũng như nền tảng trực tiếp toàn thành phố, phát sóng video tư liệu đen của nhà họ Lăng.


Toàn bộ Khánh Giang chìm trong oán hận.


Oán hận nhà họ Lăng, phản đối nhà họ Lăng!

Đã gây ra một làn sóng lớn trong cộng đồng!

Nhà họ Lăng đen tối như thế, cho dù có chết cũng chưa hết tội!

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt đám người Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa tràn ngập vui sướng.


Bọn họ biết, chỉ cần trong cộng đồng xuất hiện số đông dân ý phản đổi, nhà họ Lăng hùng mạnh đến mấy cũng phải sụp đổ.


Mà nhà họ Lăng ngã xuống, thì có nghĩa là gì?

Nghĩa là sẽ có bốn người là Tứ Đại Thiên Vương Khánh Giang nổi lên!

Tưởng Minh Đức cười híp cả mắt.


Tô Phong cũng trực tiếp ngửa mặt cười to.
Bành Hoa cũng không kém, ôm bụng cười sằng sặc.


Mấy người bọn họ giống như phát điên rồi!


Dù sao bọn hắn cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bỏ ra không ít tiền bạc và sức lực để mở rộng mối quan hệ, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc dùng đến rồi.


Lý Dĩnh Nhi giật nảy mình, đây chính là bộ dáng thường ngày của mấy người giàu nhất thành phố Nam Châu sao?

Họ cũng có dáng vẻ như này sao? Đúng là hủy hoại tam quan của cô rồi.


Lâm Nhật Thăng đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ, cũng vui thay cho bọn họ, vui cho bản thân mình, Trương Thiên đã nói tiễn mấy người này đi, thành phố Nam Châu khi ấy chẳng phải là thiên hạ của nhà họ Lâm sao?

Lâm Tử Thanh biết được diễn biến tình hình, rõ ràng là đã tiêu diệt được nhà họ Lăng, phải giống như mấy ông chủ lớn, nên vui vẻ mới phải.


Nhưng lúc này, đôi lông mày của cô nhíu chặt lại, trong lòng có một nỗi bất an không nói được thành lời.


Cô biết Trương Thiên còn muốn làm gì tiếp theo, cho nên mới không yên tâm.


Tưởng Minh Đức gọi điện thoại cho Trương Thiên, bật loa ngoài.


Ông ta lớn tiếng hỏi: “Anh Thiên, thế nào rồi? Hội nghị kết thúc chưa?”

“Ừm, kết thúc rồi.” Trương Thiên nhẹ giọng đáp.


Tô Phong nhích lại gần vui cười nói:

“Nhà họ Lăng sắp chết rồi phải không?”

Bành Hoa cười nhạo: “Hôm nay trong hội nghị có phải lão ta không còn mặt mũi nào đúng không? Thật đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến.”

“Nhà họ Lăng đã chết từ lâu rồi.” Trương Thiên mặt không chút gợn sóng, an bài nói, “Từ ngày mai, các người có thể đến Khánh Giang rồi.”

“Được, tuân lệnh!” Ba người Tưởng Minh Đức trăm miệng một lời đáp.


Quá đáng nhất vẫn là Tưởng Minh Đức, tay còn nắm chặt thành quyền làm ra một cái biểu tượng quyết thành công chiến thắng!

Mọi người đều vô cùng vui vẻ.


Tô Phong thu hồi lại một chút, hỏi, “Anh Thiên đang chuẩn bị về rồi sao? Đêm nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng mới được!”

Bành Hoa tán thành: “Tôi cảm thấy đúng đấy! Ha ha ha…”

“Không!” Trương Thiên nghiêm túc, lạnh giọng nói, “Tôi còn phải hoàn thành một chuyện sau cùng.”


Nghe đến đây, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.


Chuyện mà Lâm Tử Thanh lo lắng, rốt cuộc vẫn xảy ra, lòng cô thắt lại, chân mày nhíu càng sâu.


Đám người Tưởng Minh Đức bọn họ nghi hoặc hỏi: “Nhà họ Lăng cũng đã sụp đổ rồi, anh Thiên còn muốn làm gì nữa?”

Do dự một chút, Trương Thiên nhẹ giọng nói, “Ngày mai các người sẽ biết! Cúp máy đây!”

Cúp điện thoại.


Mấy người ở trong phòng nhìn nhau, bầu không khí đang vui vẻ bỗng trở nên ngưng trọng.


Chuyện nhà họ Lăng vẫn chưa xong!

Trương Thiên về đến khách sạn, tắm rửa một cái.


Sau khi đi ra, anh đổi một bộ quần áo màu trắng ngà trang trọng, lấy một dây vải màu đen cột vào cánh tay.


Như câu nói, mặc áo trắng để tang, tay buộc dây vải đen, cài bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực là thể hiện sự kính trọng và thương tiếc đối với người đã khuất.


Cái này không phải là vì muốn tiễn đưa nhà họ Lăng, anh là vì ông cụ.


Anh không có tham gia tang lễ của ông cụ, hôm nay anh phải làm nghi thức kính trọng bù lại.


Anh đứng trước gương, chỉnh quần áo xong, đẩy cửa bước ra ngoài, đi đến nhà họ Lăng!




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận