Cuồng Tế Vô Song


Liễu Cao Viên đương nhiên hiểu ý của Trương Thiên.


Dù sao nhà họ Lăng vẫn luôn nhắm vào mình, xung quanh lại có không ít tai mắt, Trương Thiên nếu muốn đến thì cần thời điểm thích hợp.


Hành sự cẩn trọng như vậy, khiến Liễu Cao Viên không khỏi nhìn anh bằng cặp mắt khác.


Ông ta gật đầu một cái.


“Trương Thiên, thì ra chuyện mà anh muốn nói với tôi chính là muốn hẹn gặp ông nội tôi sao?” Liễu Ngữ Yên mím môi hỏi, trên khuôn mặt thuần khiết hiện lên vài phần mất mát.


Có một cảm giác sự trông đợi bỗng nhiên biến mất.


Trương Thiên điềm nhiên gật đầu, không phủ nhận.


Liễu Cao Viên thấy vậy nhỏ giọng mắng Liễu Ngữ Yên, “Yên nhi, không được phép vô lễ.
Cháu sao có thể hô to gọi nhỏ thẳng tên của Trương tiên sinh như thế được? Trương tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của cháu đấy!

Hôm nay nếu như không phải là Trương tiên sinh ra tay cứu giúp, e rằng cái mạng nhỏ này của cháu đã sớm không còn rồi.”

Người cứu mình là Trương Thiên?

Lông mày Liễu Ngữ Yến nhíu lại, vẻ mặt sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Liễu Cao Viên.


Trương Thiên nghiêm túc cắt ngang lời họ, nói, “Tôi và Liễu Ngữ Yên trước đây có quen biết, không cần phải nói mấy lời khách khí như thế làm gì.”

“Hôm nay tôi tới đây là muốn cùng Liễu gia chủ bàn bạc chính sự.”


Liễu Ngữ Yến biết được sự thật liền đỏ mặt, có chút lúng túng.


Liễu Cao Viên gật đầu một cái, trước tiên bảo Liễu Ngữ Yên ra ngoài, sau đó mời Trương Thiên ngồi xuống.


“Cậu nói cậu muốn tiêu diệt nhà họ Lăng?” Sau khi ngồi xuống, Liễu Cao Viên nghiêm túc, nheo mắt hỏi Trương Thiên.


Trương Thiên gật đầu một cái, nhíu mày cười nói, “Liễu gia chủ, ông không muốn sao?”

Hôm nay nhà họ Lăng đã đuổi giết đến tận cửa, Liễu Cao Viên sao có thể không muốn được cơ chứ?

Chỉ là ông ta rất lo lắng.


Nét mặt Liễu Cao Viên trầm xuống, hỏi, “Cậu có kế hoach gì?”

Trường Thiên nhìn chằm chằm Liễu Cao Viên một chút, chắc chắn sẽ không nói kế hoạch của mình cho ông ta biết, dù sao vẫn chưa thể tin tưởng nhà họ Liễu hoàn toàn, cho nên chỉ nói ra mục đích của mình,

“Tiêu diệt nhà họ Lăng như thế nào, tôi tự có cách riêng.
Mục đích tôi đến đây ngày hôm nay, là hy vọng sau này khi tôi tiêu diệt nhà họ Lăng, Liễu gia chủ cũng xem như là hội trưởng hội thương nhân Khánh Giang có thể duy trì sự phát triển ổn định của hội thương nhân Khánh Giang và giúp đỡ một số người của tôi khi họ gia nhập vào hội thương nhân Khánh Giang.”

“Tôi biết, địa vị của nhà họ Lăng trong ngành thương nghiệp ở Khánh Giang không hề nhỏ, tôi muốn động đến bọn họ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.


Đương nhiên, tôi sẽ không làm địa vị của ông ở Khánh Giang bị lung lay.”

Cái này có nghĩa là xử lý lão hổ là nhà họ Lăng mà còn không cần phải tự mình ra tay? Chuyện này đối với nhà họ Liễu mà nói, là một việc vô cùng tốt.
Hơn nữa, nếu nhà họ Lăng sụp đổ, thì nhà họ Liễu đương nhiên sẽ trở thành độc quyền.


Chẳng có lý do gì để từ chối cả!

Nhưng mà Liễu Cao Viên vẫn không hết lo lắng.


Ông ta trầm giọng nói, “Duy trì sự phát triển ổn định của thương hội Khánh Giang, tôi cảm thấy việc này không có vấn đề gì cả.
Nếu như nhà họ Lăng thật sự bị sụp đổ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cho dù bọn họ có oán hận cũng không dám ngang ngược trước mặt nhà họ Liễu chúng tôi, việc này tôi cũng có thể giúp đỡ cậu.
Nhưng mà, cậu có thể sẽ không động được vào nhà họ Lăng.”

Trương Thiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn Liễu Cao Viên hỏi, “nói rõ hơn một chút.”

Liễu Cao Viên ngừng lại một lúc, suy nghĩ, Trương Thiên cũng xem như là ân nhân nhà họ Liễu, mới cúi đầu lo lắng nhắc nhở nói, “Nhà họ Lăng là thành viên của tổ chức Hừng Đông.”

“Cậu có thể không biết tổ chức Hừng Đông, nhưng tôi nói cho cậu biết, cái tổ chức này tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhà họ Lăng là thành viên của tổ chức, nếu cậu động vào bọn họ, đồng nghĩa với việc đắc tội với tổ chức Hừng Đông, không có kết quả tốt đâu.”

Hử?

Nhà họ Lăng là thành viên của tổ chức Hừng Đông?

Trương Thiên khựng lại một chút, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thâm thúy.


Ai nói anh không biết tổ chức Hừng Đông chứ?

Trương Thiên lắc đầu, thản nhiên nở một nụ cười giễu cợt, “Không cần lo lắng, ông chỉ cần giúp đỡ tôi ở trong hội thương nhân Khánh Giang, duy trì sự phát triển ổn định của ngành thương nghiệp Khánh Giang là được roifof.”

“Còn những chuyện khác, cứ giao cho tôi là được!”


“Tổ chức Hừng Đông, Trương Thiên này không sợ!”

Liễu Cao Viên cau mày nhìn Trương Thiên, vẫn còn có ý muốn nhắc nhở anh.
Ông coi Trương Thiên là ân nhân, nên mới nhiều lần ngăn cản.


Dù sao trong mắt nhà họ Liễu, tổ chức Hừng Đông quá hùng mạnh.


Trương Thiên giơ tay ngắt lời ông ta, nghiêm túc trầm giọng nói, “Nhà họ Lăng nhất định phải bị tiêu diệt, ông không cần khuyên tôi nữa.
Đến lúc đó Liễu gia chủ nếu như ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ giữ vững vị trí hội trưởng hội thương nhân cho ông.”

Thuyết phục hết nước hết cái đến mức này, cũng coi như là có tình nghĩa.


Nên nhắc nhở cũng đã nhắc rồi.
Nói rồi, Liễu Cao Viên cũng không còn ý muốn ngăn cản nữa.


Cuối cùng ông ta gật đầu nói, “Nếu như nhà họ Lăng sụp đổ, tôi sẽ phát huy tối đa khả năng của mình, duy trì sự phát triển ổn định của hội thương nhân Khánh Giang.”

“Nhưng, nếu lúc đó dây dưa vào chuyện của tổ chức Hừng Đông, mong Trương tiên sinh thông cảm, nhà họ Liễu chúng tôi không thể đứng cùng một chiến tuyến với Trương tiên sinh.”

Làm chủ một gia tộc, đương nhiên phải cân nhắc, đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.


Trương Thiên gật đầu hiểu ý, cười nói, “Vậy là được rồi!”

Đã xong chuyện, Trương Thiên cũng chuẩn bị rời đi.


Liễu Cao Vân kính trọng nói một câu, “Chuyện ngày hôm nay, tôi một lần nữa xin cảm tạ Trương tiên sinh, sau này, ngoại trừ chuyện của tổ chức Hừng Đông thì những chuyện khác, chúng tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ Trương tiện sinh.”

“haha, được!” Trương Thiên nghiền ngẫm nói, sau đó tung người bay ra ngoài cửa sổ, rời đi.


Một lát sau, Liễu Ngữ Yên cầm đĩa hoa quả đã được cắt gọt sẵn, gõ cửa bước vào thư phòng.


Thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Trương Thiên đâu.



“Trương Thiên đi rồi?” Liễu Ngữ Yên thất thần hỏi.


Liễu Cao Viên gật đầu, nói một cách đầy ẩn ý sâu xa, “Theo như ông biết, thì Trương Thiên đã kết hôn rồi.”

“Ông nội, ông đang nói cái gì thế!” Liễu Ngữ Yên đỏ mặt bước ra khỏi thư phòng.


“Cháu chỉ muốn cảm tạ ơn cứu mạng của anh ấy thôi.”



Hôm sau, Trương Thiên ngồi ở trên máy bay quay về thành phố Nam Châu.


Trương Thiên đặc biệt gọi điện thoại cho Tiểu Lục, hỏi, “Chị dâu cậu không có việc gì chứ?”

“Không sao.” Tiểu Lục khẽ đáp.


“Tư liệu về nhà họ Lăng đã chuẩn bị xong chưa?” Trương Thiên hỏi.


Tiểu Lục nhíu mày đáp, “Rồi.”

“Lão đại, bình thường không có thấy anh lo lắng về mấy vấn đề này.”

Trương Thiên không có trả lời, trầm giọng chất vấn, “Nhà họ Lăng là người của tổ chức Hừng Đông, chuyện này hình như chưa nói cho tôi biết?”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui